Pháo Hôi Ác Độc Không Muốn Sống Nữa/Vai Lót Đường Độc Ác Không Muốn Sống Nữa

Chương 9




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chương có nội dung bằng hình ảnh

Sở Đàn vừa tỉnh lại đã thấy mình đang nằm ở nhà chính, bên cạnh là Mặc Thư đang nhìn hắn đầy ai oán.

“Tỉnh rồi? ” Mặc Thư đưa chén thuốc cho Sở Đàn, cáu kỉnh nói: “Uống đi, đừng lây bệnh cho công tử! ”

“Sao ta lại ở đây? ”

Mặc Thư hừ lạnh: “Công tử sinh lòng hảo tâm, sợ ngươi chết, ê bậy bậy bậy, sợ ngươi ở trong căn phòng tồi tàn đó sẽ mang bệnh vào người, cho nên đặc biệt cho người đưa ngươi vào đây. ”

Mặc Thư nhanh chóng phủi miệng, nhưng trong lòng lại rủa thầm vài câu không kiêng kỵ gì.

Ánh mắt Sở Đàn hơi động, sinh lòng hảo tâm? Hắn thấy tiểu công tử chẳng giống người sẽ có lòng hảo tâm, sợ là đang có ý đồ xấu gì đây mà.

Chỉ là chuyện quan trọng trước mắt là mình phải tịnh dưỡng sức khỏe cho tốt, cho nên hắn cầm lấy chén thuốc.

Mặc Thư nhìn hắn chằm chằm, trong mắt lập loè sự hả hê. Cậu cố ý kêu nha đầu nấu thuốc pha hẳn một bát đặc quánh cho hắn ta đắng chết luôn.

Nhưng mà kết quả khiến cậu thất vọng quá, Sở Đàn bưng chén thuốc uống hết một hơi, chân mày cũng không nhíu lại lần nào, không có chút phản ứng.

Mặc Thư cầm lấy chén thuốc nhìn nửa ngày trời, một giọt cũng không còn. Không phải là con nhóc đó bỏ nhầm thuốc đó chứ? Nhưng lúc nãy mùi thuốc đậm đặc xộc vào mũi cậu mà.

Cậu chưa kịp nghĩ ngợi linh tinh đã nghe Sở Đàn hỏi: “Công tử đâu? ”

“Ca nhi đang ở chính sảnh, chuẩn bị dùng cơm chiều. ” Nghĩ đến đây, lòng Mặc Thư vui rạo rực. Đây là năm đầu tiên bọn họ được đón năm mới cùng công tử, đêm hôm qua cậu vui đến mức không ngủ được.

Mặc Thư đứng dậy muốn đi ra ngoài lại bị Sở Đàn gọi lại. “Ta cũng muốn ăn cơm. ”

“Lát nữa sẽ có người đến đưa cơm cho ngươi. ” Mặc Thư nhìn hắn như sinh vật lạ. “Đừng nói là ngươi muốn ăn cùng chúng ta đó chứ? ”

“Mặc Thư. ” Âm thanh của Dung Ngọc truyền từ gian ngoài vào, Mặc Thư nhanh chóng chạy ra.

“Sao đi lâu vậy? ” Dung Ngọc sai Mặc Thư đi lấy sữa bò trên bàn, y với không tới.

Mặc Thư nhanh nhẹn rót một cốc sữa cho Dung Ngọc, “Hắn tỉnh rồi. Ca nhi, hắn còn muốn dùng cơm tất niên với chúng ta nữa, ngay cả ngồi còn chẳng ngồi được, chỉ có thể nằm sâp mà cũng tưởng bở. ”

“Chỉ có thể nằm sấp... ” Dung Ngọc nhướng mày, bỗng nhiên có hứng thú. “Được thôi, để hắn cùng ăn cơm tất niên đi. ”

Trên bàn cơm, Dung Ngọc ăn uống hăng say, nhưng vẻ mặt Tần ma ma và Mặc Thư lại rất kỳ lạ, bởi vì cạnh bên chân của Dung Ngọc thừa ra một Sở Đàn đang nằm sấp, trước mặt hắn là một cái bàn lùn nhỏ, trên bàn đặt mấy đĩa thức ăn.

“Dùng bữa đi chứ. ” Dung Ngọc mở miệng.

“A, được được, mau dùng bữa. ” Tần ma ma nâng chén rượu lên, đứng dậy cùng Mặc Thư, cùng kính nâng ly mời rượu Dung Ngọc. “Chúc công tử năm mới sức khỏe dồi dào, vạn sự như ý. ”

Mặc Thư cũng chúc một câu cát tường, nói một lèo không cần nghĩ luôn.

“Được, thưởng.” Dung Ngọc cười nhấp một ngụm rượu.

Vừa rủ mắt thì vừa lúc nhìn thấy Sở Đàn, khóe môi y cong cong, đổ hết rượu còn sót lại vào trong chén của Sở Đàn, giễu cợt hắn: “Cũng thưởng cho ngươi. ”

Sở Đàn nhướng mi: “Đa tạ công tử. ”

Dứt lời, ngửa đầu uống cạn.

Nụ cười trên mặt Dung Ngọc càng đậm, trong mắt đầy sự hứng thú.

Hình như y đút người ta ăn mà nghiện luôn, ăn cái gì cũng phải ném cho Sở Đàn một ít, ăn một miếng cá cũng gắp một miếng cho Sở Đàn, cắn miếng lòng vịt cũng phải ném một miếng cho hắn.

Dung Ngọc như là đang bố thí, giống như đang trêu đùa chó con, trên môi là nụ cười đầy ác ý.

Nhưng mà loại hành động mang tính vũ nhục của y cũng không đả động được Sở Đàn tức giận, xương cá được nhai nát rồi nuốt xuống, sườn heo cũng mút sạch thịt rồi mới nhả xương, nhậ lấy toàn bộ "phần thưởng" của Dung Ngọc, không những thế mà còn nói lời cảm tạ, không tìm ra nửa điểm sai sót.

Dung Ngọc có chút khâm phục hắn, không hổ là đứa con của vận mệnh, biết co biết duỗi.

Ở trong sách thì Sở Đàn cũng chịu đựng mấy trò đùa của nguyên chủ, chịu suốt hai năm mới đạt được mục đích, sau đó rời khỏi Dung phủ.

Lúc này đây, y muốn nhìn thử Sở Đàn còn nhịn được bao lâu.

Tần ma ma cũng nếm thử món "Lỗ thái". Ngày hôm qua Mặc Thư đứng trong phòng bếp nhìn chằm chằm sư phụ nấu ăn cả một buổi trưa nhưng bà cũng không để ý lắm, bây giờ nếm thử một miếng mới thấy kinh ngạc, hương vị cực kỳ ngon.

“Ca nhi, món này ngon hơn gấp mấy lần đồ ăn của Thực Hiên Trai. ”

Mặc Thư rung đùi đắc ý: “Đương nhiên, đây là công thức bí mật công tử tự mình viết ra đó. ”

Tần ma ma gật đầu khen ngợi: “Công tử thiên tư thông minh, hơn nữa từ nhỏ đã sành ăn, cải tiến một công thức nấu ăn tất nhiên là không thành vấn đề, mà trong của hồi môn tiểu thư để lại cũng có một cửa tiệm bán món kho nữa. ”

“Tiểu thư” mà Tần ma ma nói đến tất nhiên là Dương thị - sinh mẫu của Dung Ngọc.

Năm đó Dương thị xuất giá nào chỉ có mười dặm hồng trang, một trăm tám mươi rương của hồi môn chảy ào ào như nước vào trong Dung phủ, khiến toàn bộ kinh thành oanh động.

Tiên sinh kể chuyện trong các tửu lâu kể đi kể lại chuyện này suốt ba ngày ba đêm. Phô trương như vậy, cho dù là công chúa xuất giá thì quá lắm cũng chỉ đến thế mà thôi.

Của hồi môn của Dương thị phong phú, nào là ruộng đất, điền trang, cửa hàng,... Cái gì cũng có, trong đó vừa hay có một toà tửu lâu ở kinh thành và một cửa tiệm bán các món kho.

Dung Ngọc nhớ lại những sổ sách hôm qua mình đã xem, hình như thật sự có một tiệm như vậy thật, nhưng mà buôn bán không tốt lắm, hơn một năm rồi mà chỉ đủ hòa tiền vốn, không lãi được đồng nào.

Mặc Thư gặm chân vịt: “Thật ra là cũng không còn cách nào. Người trong kinh thành mà nhắc đến món kho chắc chắn sẽ nghĩ ngay đến Thực Hiên Trai. Ngoại trừ chỗ đó, mấy tiệm khác bán buôn cũng khó khăn, chỉ cần không lỗ thì đã có thể coi là ổn định rồi. ”

Tần ma ma véo tai Mặc Thư: “Nói bậy nói bạ gì đó! ”

“Không sao. ” Dung Ngọc nhấp ngụm rượu. “Chủ nhân đứng sau Thực Hiên Trai là ai? ”

“Là tam hoàng tử. ” Mặc Thư thuận miệng nói.

Dung Ngọc hơi ngạc nhiên, chuyện của hoàng tử sao Mặc Thư lại biết được?

Tần ma ma thấy vẻ mặt của y, dường như hiểu được y đang nghĩ gì, vậy nên bà nói: “Công tử không thường ra cửa nên không biết, người khắp kinh thành đều biết tam hoàng tử là chủ nhân chủ nhân của Thực Hiên Trai. Mẫu phi của tam hoàng tử xuất thân là nữ quan thượng thực cục, trong nhà nàng nhiều đời nay giỏi về cái này. Công thức nước sốt kho của Thực Hiên Trai cũng xuất phát từ nhà ngoại tam hoàng tử. ”

“Hoàng tử làm kinh thương? Hoàng Thượng để yên sao? ” Rốt cuộc thì trong mắt người xưa, sĩ nông công thương, thương nhân là tầng lớp thấp nhất.

Tần ma ma lắc đầu cười, nói: “Chắc công tử không biết, tam hoàng tử là người nhàn nhã nhất trong số các vị hoàng tử. Không giống các hoàng tử khác siêng năng chính sự, có thể phân ưu cùng hoàng thượng, tam hoàng tử chỉ một lòng say mê mỹ thực, cả ngày rong ruổi phố phường, tự do tự tại. Tuy là có chút không hợp với thân phận, nhưng hoàng thượng đã từng khích lệ tam hoàng tử tâm tính đơn thuần, chất phác. ”

Tam hoàng tử? Say mê mỹ thực? Tâm tính đơn thuần? Dung Ngọc xém chút nghĩ mình lãng tai.

Nếu Tam hoàng tử thật sự vô tâm với triều chính, vậy trong sách viết kẻ đấu trí, đấu dũng, tranh đoạt ngai vàng, tranh đoạt Dung Nguyệt với thái tử lại là ai?

Dung Ngọc cười khẩy, rủ mắt liếc nhìn Sở Đàn.

Đám người cổ đại này ấy, người so với người ẩn nấp càng sâu.

Nếu đã có ý định hành xác đám vai chính này... Dung Ngọc quyết định cũng phải khó dễ vị tam hoàng tử này một chút, ai biểu trưa nay tình yêu bé bỏng của gã gây sự với y làm gì.

“Lát nữa chép công thức này ra một bản rồi đưa cho chưởng quỹ cửa hàng món kho đi. Ta nhớ quán này tên là Dương Ký Lỗ Vị phải không, tên này không hay lắm, sửa thành... Tuyệt Vị Lỗ Phường! ” Dung Ngọc trầm ngâm một lát. “Ta nhớ là vẫn còn một tiệm chè, ngày mai ta viết mấy công thức trà sữa, đưa qua đó một thể đi. ” [tên khó quá nên mạnh dạn để phiên âm HV]

Ánh mắt Tần ma ma sáng lên, có phải công tử không còn muốn trải qua những ngày tháng đần độn, vô tri nữa, chuẩn bị quản lý thật tốt sản nghiệp cô nương đã để lại phải không?

Mắt bà ửng đỏ: “Nếu tiểu thư vẫn còn sống, nhất định sẽ rất vui mừng. "

“Nương, ngày vui như hôm nay mà khóc cái gì chứ. ” Mặc Thư lẩm bẩm.

“Cái thằng nhóc vô lương tâm này! ” Tần ma ma đánh Mặc Thư một cái, sau đó lau sạch nước mắt. “Không nói nữa, chúng ta uống rượu, uống rượu đi. ”

Mặc Thư hứng thú dạt dào hỏi y: “Công tử, trà sữa là cái gì? ”

……...............................

Ăn xong bữa cơm tất niên, Dung Ngọc uống hơi nhiều rượu, hương rượu dần dần thấm lên óc, khiến đôi mắt y trở nên mơ hồ.

Y kêu Mặc Thư đẩy y ra ngoài đi dạo chốc lát. Ngoài trời tối mịt nhưng trong viện đèn đuốc sáng trưng, nơi nơi treo đèn lồng đỏ rực.

Mặc Thư cởi áo khoác của Dung Ngọc ra. “Ca nhi, trong phủ sắp bắn pháo hoa rồi. ”

Dung Ngọc gật đầu, triều đại này cũng không khác mấy so với thời Tống, đã phát minh ra thuốc súng, mà pháo hoa cũng được phát triển thành nhiều loại phong phú.

Chỉ sau một khắc, trước sân vang lên tiếng pháo nổ giòn giã, ngay sau đó là từng ánh lửa bay lên bầu trời như sao băng, trên bầu trời tối đen nở ra từng chùm pháo hoa đầy màu sắc, đèn đước rực rỡ, lóa mắt.

Mặc Thư khom lưng cười, nói với y: “Ca nhi, năm mới vui vẻ, mong người năm nào cũng có ngày này, tuổi nào cũng có ngày hôm nay*.

*年年有今日,岁岁有今朝: mong người được chúc ngày nào cũng vui vẻ, hạnh phúc như ngày sinh nhật. Đây là câu người ta thường chúc sinh nhật nhau.

Dung Ngọc cũng cười: “Năm mới vui vẻ Tân niên vui sướng.”

Đáng tiếc, trong cốt truyện, pháo hoa đẹp đẽ như vậy, có lẽ y chỉ còn xem được nhiều nhất là một lần nữa thôi.

Nguyện vọng của Mặc Thư, sợ là không thể thực hiện.

........................................

Qua giao thừa là đến Tết Nguyên Tiêu.

Trước đó một ngày, trong phủ được tiếp đón một vị khách quý.

Lúc đó Dung Ngọc và Mặc Thư đang ở trong phòng uống trà sữa, trà sữa mới pha ngọt ngọt, thơm ngào ngạt, uống một hớp thì ấm cả ruột.

Mặc Thư uống tới mức mắt mở không lên, liếm môi nói: “Công tử, không ngờ lá trà này xào được với đường, xào thơm rồi lại đổ thêm sữa bò vào nấu sôi, vậy mà uống ngon quá trời! Mỗi loại trà đều khác nhau, nấu ra mỗi hương vị cũng khác nhau, nhưng mà cái nào uống cũng ngon! Lúc ta ra ngoài mua thì thấy trước cửa tiệm nhà chúng ta xếp một hàng dài ơi là dài, rất được hoan nghênh! ”

Triều đại này cũng có loại thức uống hỗn hợp của trà và sữa, chẳng qua nguồn gốc là từ Tây Vực, có vị hơi mằn mặn. Loại trà sữa ngọt như thế này là lần đầu tiên xuất hiện, hơn nữa đã qua tay Dung Ngọc đến từ thời hiện đại cải tiến nó, hương vị thơm ngon, độc đáo. Sau khi ra mắt đã được rất nhiều cổ nhân ưa chuộng.

Đặc biệt các tiểu thư quý tộc, hầu như ai cũng thích uống. Bây giờ tiệm chè mỗi ngày đều cung không đủ cầu.

Nhờ phúc của Dung Ngọc mà Sở Đàn cũng được hưởng một cốc trà sữa. Trải qua nửa tháng tĩnh dưỡng, hiện giờ hắn đã đứng được, ngồi được, lúc này hắn đang ngồi ở cái bàn bên kia.

Dung Ngọc nói được thì làm được, nói cho hắn hầu hạ bên người thì sẽ để hắn bên cạnh mình. Chẳng qua có Mặc Thư ở đây, phần lớn thời gian hắn chẳng có việc gì để làm, chỉ có thể đứng nhìn. Chủ tớ bọn họ coi hắn như không khí vậy.

“Hôm nào ngươi lấy bột sắn nặn thành mấy viên bánh trôi rồi thả vào trong, làm vậy uống sẽ càng ngon hơn. ” Dung Ngọc nhàn nhạt nói.

“Thật á? Vậy lát nữa ta sẽ bảo phòng bếp chuẩn bị một ít. ” Mặc Thư vui vẻ cảm thán: “Ca nhi, sao người có nhiều ý tưởng hay thế. ”

Sở Đàn bưng cốc lên nhấp một ngụm trà sữa, mượn chiếc cốc để che đậy ánh mắt tìm tòi, nghiên cứu. Hắn cũng muốn biết rốt cuộc là tiểu công tử đào đâu ra mấy cái ý tưởng kỳ quái như vậy, thật sự rất khiến người khác tò mò.

Tay Dung Ngọc hơi cứng lại, tròng mắt sáng màu có hơi trống rỗng, sau đó y nhanh chóng rủ mắt cười nói: “Nằm mơ thấy được. ”

Đến thế giới này cũng đã hơn hai tháng, y đã dần thích ứng được với nơi này. Đôi khi y ngỡ rằng đây mới là nơi mình sinh sống trước giờ, còn quãng thời gian của kiếp trước chỉ là một giấc mộng chân thật mà thôi.

Nhưng đôi khi y lại cảm thấy cuộc sống nhàn nhã, thanh thản như hiện tại mới là mộng, chờ khi tỉnh mộng, y sẽ quay trở về trong căn phòng nhỏ hẹp toàn màu trắng kia.

Cuối cùng thì cái nào mới là thật, cái nào mới là mộng, Dung Ngọc cũng không rõ nữa. Y bị những cảnh trong giấc mơ trói buộc vào thân xác, bị điều khiển đi theo những quỹ đạo đã được định sẵn...

Không được tự do, không thể giải thoát.

Sở Đàn nghiêng đầu nhìn y, hắn bỗng nhiên cảm nhận được sự bi thương vô cùng mãnh liệt và gần như tự ghét bỏ bản thân.

Loại cảm xúc này hắn đã từng cảm nhận được một lần lúc trong phòng tắm. Kết quả là vừa đi vào thì nhìn thấy Dung Ngọc chìm dưới đáy nước, thiếu chút nữa là chết chìm.

Ánh mắt Sở Đàn hơi tối đi, tiểu công tử tuổi nhỏ đã mất mẹ rồi còn mất cả hai chân, từ đó trở về sau tính cách trở nên ngang ngược, hung bạo, vui giận thất thường. Nhưng cuộc sống của y rất bừa bãi, sảng khoái, thân là đích tử nhà quan tam phẩm, tiền tài, địa vị, quyền thế, không thiếu một thứ gì, gặp người khác muốn đánh thì đánh muốn chửi thì chửi, vậy sao lại bi quan, chán đời đến thế?

Cứ như thể... Y đã thoát khỏi luân hồi, sẽ rời đi bất cứ lúc nào.

Hạ nhân bên ngoài đi vào bẩm báo: “Công tử, người của lão gia đến đây. ”

Mặc Thư tự giác đi ra ngoài hỏi chuyện, sau khi quay về liền nói: “Ca nhi, là Tam hoàng tử và trắc phi đã về, lão gia gọi người đến tiền sảnh hàn huyên. ”

Tam hoàng tử trắc phi chính là người chị cả xuất giá đã lâu, chưa từng thấy mặt của Dung Ngọc.

Nhớ tới tình tiết này trong sách, khóe miệng Dung Ngọc nở một nụ cười châm chọc, có trò vui rồi đây!

【 Tác giả muốn nói: 】

Mấy bé iu muốn ăn thịt thì phải kiên nhẫn chờ nha, tui bị thích viết cốt truyện á, viết hơi bị nhiều luôn hê hê. Nhưng mà tui sẽ cố gắng rải chút thịt vụn cho mọi người gặm nhaaa há há há.

- --------------------------------

Chương 8 là tui lộn món đó mn.

卤菜 [lǔcài]: âm HV là Lỗ thái, món này gốc ở TQ, thường có vị cay và nước dùng màu đỏ.



Còn 卤味 [ lúwèi] là gốc từ Đài Loan. gg nó dịch là món kho nên có mấy chỗ ghi món kho z chứ nó k có miếng kho nào đâu mn, nước nôi lai láng, mai mốt đọc tới chữ món kho thì tự phiên dịch thành món om hoặc món hầm zùm tui, xinchanthanhcamonratnhieu.

Nói chung là hình dung nó như món phá lấu nhưng mà muốn nấu gì nấu z á. Nó không có tên trong tiếng Việt nên tui để âm H-V. Có cái tên thôi mà quằn quá quằn.