Edit: Ryal
Hẳn nhiên phía Tây thành Dương Châu là nơi hỗn loạn nhất trong thời khắc này.
Thành Đông là nơi ở của nhà giàu và quan lại, có binh sĩ canh gác, bất cứ kẻ nào đáng nghi sẽ bị đuổi đi ngay. Những nạn dân tìm tới từ các huyện xung quanh chẳng còn nơi nào khác để trú ngụ.
Nạn dân, côn đồ, khất cái, thậm chí còn có vài người thuộc tầng lớp hạ cửu lưu [1], tất cả đều tụ về thành Tây nương náu. Số ít người có nhà ở, đa số nằm vất vưởng trong những con ngõ hiu hắt, cũng vì vậy mà nhiều cuộc tranh chấp cũng thường xảy ra.
[1] Hạ cửu lưu: chín nghề thấp kém, bao gồm sai dịch, phu canh, bà đồng, thầy cúng, thợ cắt tóc, phu kéo xe, nhạc công, nghệ nhân xiếc, gái điếm.
Trong con hẻm nhỏ tối đen như mực, một bóng người vừa lùn vừa mập ôm bao giấy to sụ bước phăm phăm về phía trước – đó là bọc thức ăn mà lão lấy hết can đảm ra ngoài tìm mua. Nay dịch bệnh tràn lan trong thành, lại có người không ngừng lùng sục tung tích của lão, lão đã không thể ra ngoài trong một khoảng thời gian rất dài, cả chuyến đi ngày hôm nay cũng khiến phải đợi đến khi trời tối om om.
Nơi trú ẩn đã ở ngay trước mắt, bỗng nhiên dưới chân xuất hiện thứ gì, lão lảo đảo suýt ngã. Lão thấp thỏm nhìn xung quanh, phát hiện có một gã trai đang khoanh tay ngồi dưới đất, lưng tựa vào tường, mình vận đồ đen, đầu đội cái mũ có vành rộng. Ban nãy lão đã vấp phải chân hắn.
Lão ngỡ đó là nạn dân, bèn hung hăng mắng chửi: "Thằng chó mù lòa, mày không biết đây là đâu hay sao? Muốn chết thì cút ra chỗ khác mà chết, đừng có làm bẩn địa bàn của ông!".
Dứt lời, lão nhăn mặt bịt mũi như thể sợ bị lây nhiễm dịch bệnh.
Nhưng lão vừa định rời đi đã thấy cả người mình bị nhấc bổng, lão quay đầu lại, thấy gã trai kia đang túm lấy cổ áo mình.
Lão sợ sệt gào to, mồ hôi lạnh chảy xuống khuôn mặt đầy mỡ: "Mày là ai? Cướp à? Tao có tiền, tao có nhiều tiền lắm, mày thả tao ra!".
Giọng điệu của gã trai vô cùng bình tĩnh, hắn dùng một tay xách lão lên dễ như xách một con gà. "Ông chủ Vương, lâu rồi không gặp".
Gã trai chầm chậm ngẩng đầu, gương mặt dưới chiếc mũ bịt kín vải đen, chỉ để lộ đôi mắt hẹp dài vừa trong trẻo lại vừa lạnh nhạt dưới ánh trăng hờ hững.
Ông chủ Vương kinh doanh sòng bài đã bảy tám năm, tuy chẳng có năng lực gì đáng nói nhưng lại rất thạo nhớ mặt người.
Nhìn thấy đôi mắt quen thuộc, lão gần như nhớ ra ngay đôi chủ tớ kì quặc nhưng ra tay rất hào phóng đã đến sòng bài hai tháng trước.
Ông chủ Vương vừa sợ vừa giận dữ: "Là ngươi! Ngươi bắt ta làm gì! Chính các ngươi đã biến em vợ ta thành một thằng ngu ngốc, ta còn chưa tìm các ngươi tính sổ thì thôi chứ!".
Hôm ấy lão cứ tưởng mình đã gặp được một con dê béo, ngờ đâu trộm gà không thành còn mất nắm gạo, đứa em vợ bị ép sử dụng quá liều Thần Tiên Túy, suýt thì đặt chân vào cửa tử, cuối cùng biến thành một tên đần độn ngu si.
Không phải lão chưa từng nghĩ tới việc tìm họ để giải quyết ngọn ngành, nhưng nửa là do lão không tìm thấy bất kì ai, nửa là do lão chẳng dám báo quan vì bản thân còn đang kinh doanh bất chính, thành thử chẳng còn cách nào khác ngoài ngậm bồ hòn làm ngọt.
Gã trai lạnh lùng nhìn lão: "Ta có vài lời muốn hỏi ông chủ Vương đây, nào ngờ ông trốn kĩ quá, mãi ta mới tìm được".
Ông chủ Vương run rẩy, lòng thầm nghĩ không ổn rồi. Mắt lão đảo như rang lạc, trong đầu lặng lẽ suy xét lại các phe đang muốn bắt mình về xử lí.
Từ ngày sòng bài bị niêm phong, ông chủ Vương trốn chui trốn lủi như một con chuột nhắt. Tuy lão có chỗ dựa nhưng tình hình hiện nay đã nghiêm trọng lắm rồi, vài ngày trước "chỗ dựa" còn gửi tin bảo lão nên tự cầu phúc thì hơn, nếu để bị quan phủ tóm được thì lão cũng không giữ nổi mạng sống.
"Chẳng lẽ ngươi làm việc cho quan phủ?".
Gã trai đáp: "Không phải đâu. Ông chủ Vương cứ theo ta một chuyến đi vậy".
"Không phải thì tốt, không phải thì tốt quá rồi". Ông chủ Vương tươi cười nhẹ nhõm. "Ta sẽ theo ngươi. Ngươi hãy buông ta ra trước đã".
Nhân lúc gã trai nới lỏng bàn tay đang siết chặt, lão rút con dao giắt bên hông đâm thẳng vào mặt hắn.
Dường như gã trai không ngờ rằng cơ thể mập mạp của ông chủ Vương lại nhanh nhẹn lạ thường đến thế, hai mắt hắn thoáng hiện nét ngỡ ngàng. Hắn hơi nghiêng đầu, suýt soát né được lưỡi dao, nhưng cuối cùng vẫn phải chịu một vết xước dài trên cổ.
Gã trai túm lấy cổ tay ông chủ Vương, bóp thật mạnh. Một tiếng rắc vang lên, ông chủ Vương kêu gào thảm thiết, con dao găm tuột khỏi tay lão.
"Giờ đi được chưa?". Đôi mắt hắn lạnh lẽo vô cùng.
Ông chủ Vương ôm cổ tay gãy nát, giọng nói biến điệu vì đau đớn: "Được rồi, được rồi".
Chỉ chốc lát sau, gã trai lôi lão đến cửa sau của một tòa nhà. Bên trong toàn những người đàn ông cao to lực lưỡng, sống lưng thẳng tắp, chỉ cần nhìn cũng hiểu ngay họ đã được huấn luyện bài bản.
Trông thấy hắn, một kẻ trong số đó vội vã bước lên: "Người đã về rồi".
Gã trai quăng ông chủ Vương xuống đất, nói ngắn gọn: "Thẩm vấn".
"Thưa vâng!".
Tại sảnh trước sáng trưng như ban ngày, một nhóm người đang ngồi bàn bạc với nét mặt nghiêm túc. Gã trai bước vào, tất cả cùng đứng bật dậy hành lễ: "Thế tử!".
Vệ Kinh Đàn xua tay, họ biết ý lui ra ngoài, chỉ còn Thái Thư và Khương Tề ở lại.
Khương Tề tinh mắt nhìn thấy vết xước trên cổ Vệ Kinh Đàn, ngạc nhiên xáp tới: "Ơ, Thế tử bị thương sao ạ?".
"Bắt được ông chủ sòng bài rồi". Vệ Kinh Đàn bình thản đáp.
Khương Tề khẽ nhíu mày, to gan trêu chọc: "Thế thì thuộc hạ phải chăm sóc tên này thật tử tế thôi, để xem kẻ nào có thể khiến Thế tử anh minh thần võ nhà ta bị thương nặng đến mức này!".
Vệ Kinh Đàn cụp mắt giơ chân, Khương Tề đứng bật dậy ôm mông tránh né, vừa cười hì hì vừa chạy mất.
"Thế tử, người có cần xử lí vết thương không?". Thái Thư hỏi.
"Không cần". Vệ Kinh Đàn lấy một chiếc khăn tay trắng muốt ra khỏi ngực áo ngắm nhìn đôi chút, lại cất nó đi, dùng một chiếc khăn sạch khác lau máu trên cổ.
Thái Thư rót chén trà lạnh đưa cho hắn: "Thế tử, thuộc hạ có vài chuyện cần nói với người".
"Chuyện gì?". Vệ Kinh Đàn cầm chén trà lên uống một hớp, bỗng có chú chim đen bay vào từ cửa sổ rồi đậu trên vai hắn.
Hắn ra hiệu cho Thái Thư im lặng, đưa tay gỡ tờ giấy buộc cạnh chân chim. Vài dòng ít ỏi trên đó đủ để sắc mặt hắn sầm lại, đôi mắt cũng u ám hẳn.
Vệ Kinh Đàn đứng phắt dậy, chẳng còn quan tâm đến những gì Thái Thư muốn nói mà lập tức lao ra ngoài. Hắn đi được nửa đường thì quay đầu lại, sốt sắng về phòng ngủ cầm theo một vật gì đó rồi lại vội vã rời đi.
"Có gì thì tính sau". Ngoài câu nói này, bóng áo đen trên lưng ngựa không để lại thêm một lời nào nữa.
Cái miệng đang há ra của Thái Thư đành ngậm lại trong bất lực. Hắn ta nhìn theo Vệ Kinh Đàn, những cảm xúc phức tạp thoáng hiện lên trong mắt.
Chỉ khi nhắc tới Dung Ngọc, chủ nhân của họ mới giống một thiếu niên – mà nhắc mới nhớ, khoảng một tháng nữa là đến sinh nhật mười chín tuổi của Thế tử rồi.
Vệ Kinh Đàn chỉ mới mười chín tuổi, nhưng những gì hắn đã trải qua đã tạo nên sự trưởng thành trong khí chất khiến người ta luôn quên tuổi thật của hắn.
"Rầm, rầm, rầm".
Mặc Thư vừa đặt khăn lên lưng Dung Ngọc thì tiếng đập cửa lại vang lên lần nữa. Nó hít một hơi sâu, mở cửa, cau mày: "Ngươi lại làm sao?".
Đây đã là lần thứ ba Vệ Ngũ gõ cửa rồi. Lần đầu tiên y hỏi có cần chuẩn bị cơm nước hay không, lần thứ hai y hỏi có cần thêm nước nóng hay không, lần nào cũng quấy rầy vào đúng thời khắc quan trọng nhất.
Mặc Thư giận dữ chống nạnh, nó muốn xem xem lần này Vệ Ngũ bịa được những gì.
Vệ Ngũ giơ một bộ quần áo lên: "Y phục của công tử đã được xông hương, tỳ nữ vừa đưa tới".
Mặc Thư bực tức nhận lấy: "Đừng có mò vào đây nữa, công tử muốn được yên tĩnh tắm rửa!".
Dứt lời, nó nổi giận đùng đùng, đóng sầm cửa lại.
Vệ Ngũ không mảy may biến sắc, chỉ đứng đó nghĩ xem mình nên mượn cớ gì tiếp theo. Đột nhiên hai tai khẽ nhúc nhích, y ngước nhìn phía trên rồi lại quay đầu.
Người cần đến đã đến rồi, y không phải nghe mắng nữa.
Dung Ngọc ngồi tựa lưng vào thùng gỗ, nhắm mắt, làn nước ấm chẳng thể dập tắt ngọn lửa trong lòng cậu. Cậu hơi ngửa đầu, cần cổ ngưỡng lên thành một đường cong mảnh mai yếu ớt, mồ hôi chảy xuống làn da trắng mịn, đem lại vẻ đẹp rất đỗi mong manh.
"Nóng". Đôi môi đỏ mọng khẽ hé, thốt lên một chữ ngắn ngủi.
Mặc Thư gỡ từng món trang sức xuống khỏi mái tóc đen, nhúng tay xuống thử nhiệt độ: "Chỉ còn âm ấm thôi mà ca nhi, em pha thêm nước lạnh vào nữa thì thành nguội ngắt mất".
Dung Ngọc thở hắt ra, ngực phập phồng. Cảm giác khô nóng trải dài khắp kinh mạch, chẳng những không hề thuyên giảm mà trái lại càng lúc càng mạnh mẽ, mãnh liệt như giọt nước rơi vào giữa chảo dầu đang sôi, khiến ngọn lửa dục vọng càng thêm bỏng rát.
Bụng dưới cậu nóng hừng hực, không cần nhìn cũng hiểu thứ kia đang cương cứng đến mức nào.
Dung Ngọc nhắm mắt, thầm nghĩ: đã bao lâu trôi qua kể từ lần cuối Vệ Kinh Đàn quay lại? Bốn ngày? Năm ngày? Hay bảy ngày?
Cậu rất ít khi tự xử, cơ thể này vốn chẳng mấy ham thích tình dục, mười ngày nửa tháng không giải tỏa cũng không sao. Kể từ khi vượt qua ranh giới với Vệ Kinh Đàn, ngày ngày ái ân cùng hắn, cậu lại càng không lăn tăn về vấn đề này.
Hôm nay cậu bị sao thế nhỉ? Cậu đã quá kích động ư?
Quả thực kế hoạch cho nổ phủ Công chúa mấy ngày nay khiến tâm trạng cậu khá phấn khởi, những trang xuân cung đồ vừa nãy lại càng khơi gợi dục vọng chôn sâu tận dưới đáy lòng.
Yết hầu Dung Ngọc chuyển động, mồ hôi chảy xuống dọc theo cần cổ, trượt qua lồng ngực mảnh mai, hòa vào trong làn nước. Giữa vô vàn rung động, thứ đang ngẩng cao đầu khẽ run run như muốn thúc giục chủ nhân nó, mật ngọt ươn ướt cũng rỉ ra từ đóa hoa đang náu mình.
"Ca nhi ơi, để em hầu cậu nhé". Giọng nói êm ái của Mặc Thư vang lên.
Dung Ngọc nheo mắt, thấy tai nó đỏ ửng. Mặc Thư nhìn cậu với vẻ chờ mong, hai tay bám trên thùng gỗ, có vẻ sốt ruột.
Cậu toan mở miệng đáp lời, bỗng nghe thấy tiếng động kì quái, bèn ngước nhìn và bắt gặp một tia sáng lóe lên chỉ trong chốc lát. Mặc Thư chậm hơn một nhịp, chẳng hiểu có chuyện gì xảy ra.
Nó dời mắt, tiếp tục nhìn Dung Ngọc bằng ánh mắt đầy mong đợi, hi vọng công tử có thể cho phép nó hầu hạ như xưa để chứng minh rằng với cậu thì nó vẫn là người gần gũi nhất.
Nhưng Dung Ngọc nhắm mắt lại: "Lui xuống đi".
Đôi đồng tử của Mặc Thư thoáng ảm đạm, nó bĩu môi, có vẻ thất vọng lắm: "Dạ".
Công tử nói sao thì nó phải nghe vậy, cậu không cho nó hầu thì nó không được phép hầu, nó đành ủ rũ cúi mặt bước ra.
Căn phòng chìm trong tĩnh lặng, Dung Ngọc bình thản tựa lưng vào thùng tắm, như thể âm thanh ban nãy chỉ là ảo giác. Mặc Thư sợ cậu cảm lạnh nên đã khuân hết mấy chậu băng ra ngoài, trời không có gió, xung quanh lại càng nóng nực.
Dung Ngọc đưa tay xuống cầm lấy dương v*t bỏng rát, chầm chậm vuốt ve. Cơ thể đói khát được an ủi phần nào, khoái cảm kéo đến còn nhanh hơn những gì cậu đã tưởng tượng, chẳng mấy chốc dịch trắng tuôn đầy bàn tay.
Đối với tiêu chuẩn của một người đàn ông bình thường, thế này là hơi nhanh quá.
Một tiếng cười khẽ vang lên trên đỉnh đầu.
Dường như Dung Ngọc không nghe thấy gì, cậu vẫn nhắm mắt. Dịch đục tan ra trong nước như một làn sương mỏng, bàn tay cậu lướt qua "làn sương" ấy, tìm tòi một vị trí sâu hơn.
Những ngón tay thon dài tách mở đóa hoa mềm mại, trơn trượt, ấm nóng, cánh hoa ôm lấy ngón tay cậu, nhiệt tình đòi hỏi thứ khoái cảm sung sướng nhất – cơn ngứa ngáy bắt nguồn từ xương cụt, ăn sâu vào mọi ngóc ngách cơ thể, khiến phần gáy mẫn cảm râm ran.
Dung Ngọc nhắm chặt mắt, hàng mi dài run run, hai gò má dậy màu đỏ ửng. Động tác của cậu vẫn còn hơi trúc trắc, đầu ngón tay đảo quanh phần nhị hoa nhô ra khỏi những cánh hoa mềm mại, khoái cảm khiến đầu óc cậu quay cuồng.
Môi dưới in hằn dấu răng, tiếng rên rỉ chập chờn đứt quãng.
Có đôi khi cậu hít vào liên tục, có đôi khi lại thở hắt ra, như thể đang chìm đắm trong nỗi sung sướng tột cùng. Bàn tay dần tăng nhanh tốc độ, lồng ngực phập phồng ửng đỏ, những giọt nước long lanh, nom quyến rũ hút hồn dưới ánh nến chiếu rọi.
Tiếng rên của cậu càng lúc càng lớn, càng lúc càng cao: "Ha... Ưm, a... Sướng...".
Dường như cậu chẳng sợ bị ai nghe thấy. Thậm chí cậu còn dang rộng đôi chân dài, một bàn tay khiến nước văng tung tóe, tay kia mơn trớn cần cổ, gương mặt mơ màng diễm lệ tựa đóa hoa.
Bỗng một mảnh vải đen trùm kín hai mắt cậu.
"Cướp đây, không được kêu!". Một giọng nam khàn khàn vang lên bên tai.