Pháo Hôi Ác Độc Không Muốn Sống Nữa/Vai Lót Đường Độc Ác Không Muốn Sống Nữa

Chương 69




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Edit: Ryal

Vào ngày thứ ba Sở Đàn rời đi, mưa ở Dương Châu cũng tạnh.

Mây đen không còn nữa, trời trong như gột, mặt trời xuất hiện sau quãng thời gian dài biến mất để sưởi ấm vạn dặm nhân gian.

Dân chúng hoan hô ăn mừng những tia nắng mà họ đã ngày đêm khấn cầu. Người hầu trong phủ họ Dương cũng phấn chấn hẳn, dường như ánh nắng rọi sáng cả cõi lòng họ.

Mặc Thư nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.

Tốt quá, cuối cùng mưa cũng tạnh! Nó muốn đưa công tử ra ngoài phơi nắng!

Mặc Thư rón rén mở cửa, dừng chân trước lớp mành rồi nhẹ giọng cất tiếng: "Dậy thôi nào ca nhi. Quá nửa giờ Tỵ rồi đấy ạ".

Nó khom lưng đợi. Mãi sau, một giọng khàn khàn vang lên: "Biết rồi".

Mặc Thư lén thở phào rồi đưa tay vén mành treo. Nắng trời rực rỡ chiếu vào chiếc giường rộng, xua tan bầu không khí ảm đạm u uất.

Dung Ngọc đưa tay che mắt, dường như vẫn chưa quen ánh sáng.

"Hôm nay ca nhi vẫn còn nhức người sao ạ?". Mặc Thư dè dặt hỏi khi trông thấy gương mặt uể oải của cậu thiếu niên.

"Bóp eo cho ta". Dung Ngọc nhắm mắt.

"Vâng ạ". Mặc Thư để Dung Ngọc nằm sấp lại, xoa hai tay vào nhau cho ấm, áp lên lưng cậu rồi bắt đầu xoa bóp.

Chiếc áo trong vốn đã xộc xệch lại vì động tác của nó mà trượt xuống hẳn, để lộ phần gáy yếu ớt và bờ vai nhỏ bé mịn màng. Mặc Thư vừa nhìn thoáng qua đã vội quay đi như phải bỏng. Trên làn da trắng như tuyết đầy những dấu vết loang lổ đủ để khiến người ta kinh hãi.

Dấu hôn đỏ ửng từ ba ngày trước đã chuyển màu tím thẫm, một dấu răng đã kết vảy in hằn trên gáy chủ nhân, đến tận hôm nay trông chúng vẫn vô cùng đáng sợ.

Mặc Thư biết đây chỉ là một góc nhỏ của tảng băng chìm. Nó đã chứng kiến làn da phủ kín dấu vết và gần như không có chỗ nào lành lặn kia trong lúc hầu cậu thay quần áo, sởn cả tóc gáy vì sợ, còn tưởng có trộm lẻn vào đánh Dung Ngọc giữa lúc đêm khuya.

Sau này suy nghĩ cẩn thận, nó mới ngộ ra, tên trộm kia là Sở Đàn chứ không ai khác. Sở Đàn đùa bỡn Dung Ngọc đến khi cậu mệt lử rồi lặng lẽ bỏ đi.

Đã ba ngày rồi mà lần nào nhớ ra Mặc Thư cũng nghiến răng kèn kẹt. Sở Đàn chỉ là tội nô, được hầu công tử đã là nhờ bao nhiêu phúc lành từ kiếp trước, thậm chí công tử còn đối xử với hắn tốt đến vậy, sao hắn dám vong ân phụ nghĩa, âm thầm chạy mất mà chẳng nói một lời?

Tốt nhất hắn đừng xuất hiện trước mắt nó nữa, nếu không nó sẽ đánh hắn tơi bời đến khi công tử nguôi giận thì thôi!

Thế nhưng dù Mặc Thư có căm phẫn đến mấy thì Dung Ngọc vẫn rất bình thản.

Đương lúc tỉnh lại trong tình trạng nhức mỏi toàn thân, phát hiện người kia đã đi mất, cậu chỉ im lặng ngồi đó một lúc lâu rồi bình thản chấp nhận sự thật này.

Cậu vẫn cứ dùng cơm, vẫn cứ đọc sách, vẫn cứ ngồi bên cửa sổ tự đánh cờ, như thể có Sở Đàn hay không thì Dung Ngọc vẫn cứ thản nhiên tồn tại.

Nếu bắt buộc phải chỉ ra điểm khác biệt so với trước kia, Mặc Thư ngẫm nghĩ, hẳn là công tử của nó ngủ nhiều hơn chút ít và không thốt ra lấy một chữ trong suốt ba ngày.

Cậu viết lên giấy để bảo cho nó biết rằng mình mất tiếng.

Hẳn là do đã bị Sở Đàn giày vò quá mức, cổ họng kêu rên nhiều tới nỗi bị thương, khi mở miệng cũng chỉ phát ra được những tiếng a ư khàn khàn.

Mặc Thư hoảng hốt, dùng xuyên bối mẫu [1] hầm cách thủy với quả sơn trà cho cậu uống ba ngày liên tục.

[1] Một loại thuốc quý có tác dụng trừ ho, tiêu đờm.

Ban nãy Dung Ngọc vừa thốt ra câu nói đầu tiên.

Cuối cùng Mặc Thư cũng dám thở phào nhẹ nhõm – mỗi ngày cụ lớn sai người đến tìm hiểu tình hình của ca nhi ba lần, lại thêm Đại gia, Nhị gia cùng hai vị phu nhân hết lời thăm hỏi, Hoài Cẩn thiếu gia và Hoài Diệp thiếu gia cũng chạy sang mấy lượt. Nếu họng của Dung Ngọc không đỡ thì nó cũng chẳng biết nên giải thích với họ ra sao.

Nó vừa day eo cho Dung Ngọc vừa hỏi: "Ca nhi ơi, ngoài kia trời quang mây tạnh, lát nữa mình ra ngoài hóng gió nhé ca nhi?".

Dung Ngọc tựa vào chiếc gối mềm, nhắm mắt, chẳng hé răng. Mặc Thư cúi đầu nhìn rồi thở dài. Cậu lại đang ngủ.

"Ca nhi ơi, cậu đừng ngủ nữa. Mấy ngày nay mỗi hôm cậu ngủ tận sáu bảy canh giờ, còn ngủ nữa thì sao mà cơ thể chịu được". Mặc Thư gọi Dung Ngọc dậy rồi hầu cậu rửa mặt và mặc quần áo, lại bế cậu vào xe lăn, đẩy cậu ra ngoài phơi nắng một lúc.

Thời tiết rất đẹp, những đóa hải đường được tắm no mưa bung nở lộng lẫy, nước mưa còn đọng lại chảy xuống theo những cánh hoa phớt hồng, khung cảnh vừa đẹp vừa giàu sức sống biết bao.

"Ca nhi nhìn xem, trên cây có một con chim màu vàng!".

Dung Ngọc nghiêng đầu nhìn theo hướng tay nó chỉ. Chú chim nhỏ đậu giữa cành cây, lớp lông vàng óng, nó cũng đang nghiêng đầu nhìn cậu bằng đôi mắt đen tròn.

"Con chim này thuộc giống gì thế nhỉ? Em chưa thấy bao giờ. Xinh quá!". Mặc Thư khen.

Dường như chú chim nhỏ cũng hiểu được lời khen ấy, nó ưỡn ngực rồi dang cánh bay một vòng khoe khoang.

Hai mắt Mặc Thư sáng rực: "Ca nhi ơi, nó múa kìa!".

Nhưng chỉ một giây sau, chú chim nhỏ bay mất.

Mặc Thư lầm bầm tiếc rẻ: "Sao lại bay mất rồi".

Nó quay đầu nhìn Dung Ngọc, phát hiện cậu vẫn đang nghiêng đầu, chỉ là hàng mi buông khẽ đã che mất đôi ngươi nhạt màu tựa lưu ly.

Gương mặt cậu thiếu niên trắng tới nỗi dường như sắp hòa cùng hư ảo, nó không thấy được biểu cảm của cậu, cũng không cảm nhận được rằng cậu đang háo hức mừng vui.

Cậu chỉ ngồi đó như một con rối gỗ đẹp tuyệt trần, mọi sinh khí đã sắp cạn sạch.

Mặc Thư chớp mắt, cuối cùng nó cũng phát hiện điểm bất thường.

Công tử bình thản quá đỗi.

Rõ ràng mấy ngày trước cậu vẫn còn bất an khi không thấy Sở Đàn cạnh bên. Vậy tại sao Sở Đàn đã rời đi mà cậu lại không có chút phản ứng nào?

Nếu công tử ghét Sở Đàn như nó thì cậu sẽ rất vui vì hắn đã bỏ đi, hay nếu công tử thích Sở Đàn thì cậu phải thấy giận – hoặc có lẽ là buồn – khi bị hắn phản bội mới đúng.

Nếu cậu chỉ coi Sở Đàn như một món đồ chơi trên giường như cái cách lão gia đối xử với những người thiếp ở phủ họ Dung thì sao? Nhưng khi những người thiếp ấy qua đời, người lạnh nhạt và ích kỉ như lão gia vẫn sẽ buồn bực, dù chỉ trong chốc lát.

Sao công tử lại bình thản đến thế?

"Ngọc ca nhi!".

Một tiếng gọi cắt đứt dòng suy nghĩ của Mặc Thư, cũng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong căn viện. Dương Hoài Diệp bước tới: "Hôm nay đệ sao rồi? Cổ họng đã đỡ hơn chưa?".

Dung Ngọc đáp: "Cũng đỡ ạ".

"Đệ nói được rồi à? Thế thì tốt!". Dương Hoài Diệp tỏ vẻ vui mừng. "Đúng hôm Phiêu Hương Lâu khui rượu Quỳnh Hoa đã ủ ba năm, đi, để ta dẫn đệ đi nếm thử!".

"Không được đâu thưa Hoài Diệp thiếu gia, cổ họng của ca nhi nhà con vừa khỏi, không uống rượu được đâu ạ". Mặc Thư vội vàng từ chối.

"Uống một tí rượu chẳng sao đâu". Dương Hoài Diệp nhìn Dung Ngọc, cất lời dụ dỗ. "Không thể bỏ lỡ rượu ngon được, phải đợi những ba năm đấy!".

Rượu Quỳnh Hoa. Bộ não cứng ngắc của Dung Ngọc bắt đầu hoạt động, cậu nhớ tới Tết Nguyên tiêu trong mùa đông năm ngoái, gánh xiếc nhỏ, thú ăn sắt, rượu Quỳnh Hoa... và suối nước nóng ở thôn trang kia nữa.

Dung Ngọc nhắm mắt. Khi đôi mắt ấy bừng mở, cậu cong môi: "Biểu ca đã mời thì đệ phải đi chứ".

Dương Hoài Diệp nheo mắt cười, tự tay đẩy cậu ra ngoài.

Mặc Thư không cản nổi, chỉ biết về phòng lấy áo choàng cho Dung Ngọc rồi bám theo sau.

Ra khỏi phủ họ Dương, đường phố đã vô cùng nhộn nhịp. Mọi người đều muốn ra ngoài để tận hưởng tiết trời ấm áp, các hàng quán cũng đã mở, gần như không có gì khác biệt so với Dương Châu phồn hoa lúc trước.

Nhưng nhìn kĩ mới biết, trên những góc phố tầm thường, không hòa vào dòng người hối hả, số lượng dân ăn mày quần áo lam lũ đã tăng thêm.

Lần này Dương Hoài Diệp không cưỡi ngựa mà ngồi chung xe với Dung Ngọc. Thấy cậu nhìn ra ngoài, y nói: "Dạo này càng lúc càng nhiều lưu dân xuất hiện, quan phủ đã sắp xếp cho họ sang thành Tây rồi phát lương thực tại đó. Sạp cháo nhà ta cũng ở thành Tây, để hôm nào ta dẫn đệ tới xem, hôm nay đi uống rượu trước đã".

Dung Ngọc khẽ gật đầu.

Khi họ tới nơi, Phiêu Hương Lâu đã chật kín. Đúng như lời Dương Hoài Diệp nói, hôm nay là ngày khui rượu Quỳnh Hoa, hầu hết những người mê rượu ở Dương Châu đều có mặt. Ai cũng muốn nếm thử loại rượu ngon đã được ủ suốt ba năm này.

Người hầu của Trần Hàn Tuấn đứng đợi ngay cửa, thấy họ thì lập tức dẫn đường lên một phòng riêng ở tầng hai.

Căn phòng này nằm ở vị trí rất tốt, tầm nhìn bao trọn cả tầng dưới.

Giữa tầng một là khán đài, trên khán đài có cái vò to được niêm phong kín ba lớp. Những đôi mắt xung quanh sáng rực, chưởng quỹ còn chưa kịp nói vài câu mang tính hình thức đã bị giục khui vò.

Chốc lát sau, mùi hương thơm ngát của rượu Quỳnh Hoa len lỏi khắp Phiêu Hương Lâu rộng lớn.

Rượu còn chưa chạm môi mà những người kia đã mơ màng như say xỉn.

Chưởng quỹ cười, chỉ vào một chiếc vò nhỏ bên cạnh: "Vò rượu này được cất từ những vốc tuyết đọng trên đầu cành mai của trận tuyết đầu tiên năm ấy, cũng là loại quý nhất, chỉ có một vò thôi! Ai trả giá cao thì người ấy được! Xin chư vị đừng bỏ qua nhé!".

Tất cả đều hừng hực khí thế, muốn ra giá cao để mang rượu ngon về nhà.

Những người ngồi ở tầng hai lại không lên tiếng.

Mặc Thư tò mò hỏi: "Mình không trả giá sao ạ?".

Dương Hoài Diệp chỉ cười mà không đáp. Trần Hàn Tuấn ra hiệu, một tỳ nữ nhanh chóng bưng khay bước tới, trên khay là chiếc bình ngọc với hương rượu thoang thoảng.

"Thực ra rượu nào mà chẳng như rượu nào, làm gì có rượu cất từ tuyết đầu mùa cơ chứ". Cậu ta che miệng thì thầm. "Chỉ là chút mưu mẹo để kiếm chác của cha ta thôi".

Một tiểu xảo đơn giản bậc nhất trên thương trường, Dương Hoài Diệp vốn là con nhà lái buôn, đã hiểu thấu từ lâu nên không trả giá. Dung Ngọc thì ngẩn ngơ. Không ai biết cậu đang nghĩ gì.

Mặc Thư nhìn quanh một lượt mà chỉ thấy mỗi mình ngây thơ nhất, hệt như đứa quê mùa lần đầu lên phố, đành ngượng ngùng im miệng.

Trong lúc họ trò chuyện, buổi đấu giá ở tầng dưới đã gần kết thúc: cái giá cuối cùng là một trăm năm mươi lượng, chưa ai trả thêm tiền. Vị thương nhân kia đắc ý phe phẩy cây quạt, nóng lòng muốn thử rượu ngon, bèn giục chưởng quỹ mau mau gõ búa.

Bỗng một giọng nói từ tầng hai vọng xuống: "Hai trăm năm mươi lượng!".

Đuôi mày Dung Ngọc giật khẽ, giọng nói kia phát ra từ căn phòng đối diện cách một cầu thang.

Hai trăm năm mươi lượng là đủ cho mức chi tiêu nhiều năm của một gia đình bình thường, huống chi lại dùng mua rượu, xa xỉ quá mức. Mọi người bực bội chịu thua, dõi mắt nhìn vò rượu kia được đưa lên tầng.

Bán được vò rượu với giá cao nghĩa là một báo cáo tốt sẽ được trình lên ông chủ. Chưởng quỹ híp mắt cười, xua tay: "Những vị nào đã lỡ mất cơ hội thì cũng đừng sốt ruột nôn nóng! Số rượu Quỳnh Hoa còn lại ở đây cũng là rượu ngon có chất lượng cao cấp, xin các vị hãy nhấm nháp cho thỏa!".

Chẳng bao lâu sau, những tỳ nữ xinh đẹp mặc váy lụa mỏng nối đuôi nhau bước vào, mỗi người bưng theo một bình rượu. Tầng một lại nhộn nhịp ầm ĩ.

Dương Hoài Diệp cảm thán: "Cách làm của Trần bá phụ đúng là rất hay, chẳng trách Phiêu Hương Lâu giữ vững vị trí đứng đầu trong số các quán rượu ở Dương Châu suốt bao nhiêu năm liên tục".

"Lão cáo già". Trần Hàn Tuấn hừ một tiếng, nét mặt chẳng có vẻ gì là tôn kính cha đẻ của cậu ta.

"Nào, nếm thử rượu Quỳnh Hoa đi". Cậu ta tự tay rót rượu cho Dương Hoài Diệp và Dung Ngọc.

Rượu trong suốt, sóng sánh, mùi hương tỏa ra từ đó khiến lòng người mê say. Dung Ngọc nhấp một ngụm, chỉ thấy lưỡi tê rần, từ yết hầu xuống đến dạ dày đều như thấm vị thơm và ngọt.

"Rượu ngon". Cậu cảm thán.

Trần Hàn Tuấn cười: "Ha ha ha, rượu đặc sản của Dương Châu đấy, chắc đệ ở kinh đô chưa được uống bao giờ phải không?".

"Có từng uống một lần, nhưng mùi vị và độ tinh khiết thì kém xa".

Dung Ngọc nâng chén uống một hơi cạn sạch, vành mắt đỏ ửng, màu mắt cũng sáng hơn lúc thường.

"Phải, chắc chắn không ngon bằng rượu nhà ta đâu". Trần Hàn Tuấn rất lấy làm kiêu ngạo. "Hoài Cẩn đúng là mọt sách, chẳng biết hưởng lộc. Lát mà về thì nhớ xách thêm hai hũ nữa nhé".

Dương Hoài Diệp đồng ý. Thực ra y không nói chuyện này cho Dương Hoài Cẩn, nếu không Nhị ca lúc nào cũng nhất nhất tuân theo quy định chắc chắn sẽ không đồng ý để y kéo Dung Ngọc với cái cổ họng vẫn chưa khỏi hẳn đi khắp nơi.

Y chống cằm nhìn đôi mắt lấp lánh của Dung Ngọc. Rượu có thể giải sầu, cũng có thể khuếch đại nỗi sầu, chỉ mong tiểu biểu đệ của y uống rượu rồi sẽ ngủ một giấc thật ngon chứ đừng nên uất ức buồn bã mãi.

Trông Dung Ngọc có vẻ rất bình thường chứ không mảy may dao động vì chuyện Sở Đàn rời đi, nhưng đôi mắt cậu vẫn hiện nét uể oải.

Ngay cả bà cụ cũng lo lắng sai Dương Hoài Diệp và Dương Hoài Thận tìm kiếm tên nô tài bỏ trốn kia, vậy mà chẳng rõ vì sao họ không thể nắm được dù chỉ là một chút tung tích của hắn. Nếu mai sau có bắt được hắn về, họ nghĩ, nhất định phải đánh gãy chân hắn rồi trói vào xe lăn của Dung Ngọc cho quỳ gối tạ tội suốt cả đêm lẫn ngày.

Chẳng bao lâu sau, Dung Ngọc đã uống hết ba bốn chén rượu.

Mặc Thư giơ tay muốn ngăn cản: "Ca nhi uống chậm thôi, cổ họng cậu vẫn chưa khỏi hẳn mà".

Dung Ngọc ngước lên nhìn nó, cong môi – suốt ba ngày nay, lần đầu tiên nó thấy ý cười hiện lên trong mắt cậu. "Sao có thể phụ một vò rượu ngon?".

Dường như cậu thực sự rất thích thú.

Lòng Mặc Thư mềm nhũn, nó chẳng nói được gì hơn, đành gắp thức ăn cho Dung Ngọc để trong bụng cậu không chỉ có mỗi vị rượu cay nồng.

Ba người cùng nâng ly cạn chén, chẳng bao lâu sau bình rượu Quỳnh Hoa đã cạn sạch. Trần Hàn Tuấn vẫy tay gọi tiểu nhị mang lên thêm một bình. Ngay khoảnh khắc ấy, một vị khách không mời xuất hiện.

Y mặc áo trắng, trên mặt là nụ cười quen thuộc đến đáng ghét.

"Lâu rồi không gặp, Tam lang".

Dung Ngọc đặt chén rượu lên bàn, thầm nghĩ, đúng là mình không bị hoa mắt. Quả thực cái bóng thấp thoáng sau bức bình phong mà cậu đã thấy trong lúc lên tầng chính là Dung Nguyệt.

"Nhị ca ca". Cậu đáp.

Dương Hoài Diệp chớp mắt, nhìn Dung Nguyệt một lượt từ đầu xuống chân. Đây là lần đầu họ gặp nhau. Y thầm nghĩ: Tên này trông nhạt nhòa quá thể, kém xa biểu đệ mình, đúng là mặt mũi phụ thuộc vào cha mẹ thân sinh nên mới có người từ lúc đẻ ra đã xấu.

Dung Nguyệt chắp tay hành lễ, mỉm cười: "Dung Nguyệt xin bái kiến biểu ca".

Dương Hoài Diệp nheo mắt xua tay: "Cô ruột ta chỉ có một người con, Dung Nhị công tử đừng nhận họ hàng bừa bãi thế. Nhà họ Dương thấp cổ bé họng, không dám trèo cao để quen thân với công tử".

Bị mỉa thẳng mặt, nụ cười của Dung Nguyệt cứng đơ như gỗ, vẻ khó chịu và bực tức cũng hiện lên giữa đôi ngươi. Nhưng nhìn quanh căn phòng, phát hiện bóng dáng quen thuộc kia không còn ở bên Dung Ngọc, y cười rạng rỡ.

"Dung Nguyệt đường đột quá, xin Dương công tử đừng giận". Dung Nguyệt khom người tạ lỗi.

Dương Hoài Diệp phẩy tay một cái rồi cụng chén với Trần Hàn Tuấn vẫn đang chưa hiểu có chuyện gì. "Uống nào Trần huynh".

Đúng là Dương Hoài Diệp chẳng thèm nói với Dung Nguyệt lấy một câu.

Môi Dung Nguyệt mấp máy, y nhìn Dung Ngọc: "Hình như Tam lang không hề ngạc nhiên khi thấy ta xuất hiện? Đệ không tò mò muốn biết tại sao ta lại ở Dương Châu ư?".

Dung Ngọc cố nén cơn bực bội, kiên nhẫn đáp: "Hẳn Nhị ca ca có lí do riêng, sao ta phải hỏi nhiều".

Ngắn gọn hơn: Liên quan quái gì đến ta.

Cậu thực sự thấy rất phiền, chẳng buồn giả lả với Dung Nguyệt nữa, gương mặt đầy vẻ lạnh nhạt và xa cách. Thế mà Dung Nguyệt lại vờ như không hiểu mà cười cười hỏi tiếp: "Sở Đàn đâu rồi? Ta tưởng hắn theo đệ tới Dương Châu này chứ?".

Y vừa dứt lời, bầu không khí lập tức đóng băng.

Hai trong số bốn người còn lại ngoài y đều sầm mặt, chỉ trừ Trần Hàn Tuấn vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra và Dung Ngọc không muốn tỏ vẻ giận dữ trước mắt y.

Thế nhưng những khớp ngón tay trắng bệch đang bóp mạnh chén rượu kia đã tiết lộ cõi lòng đầy sóng gió.

Dung Ngọc thấy như thể trong đầu cậu có một cây cung – vò rượu Quỳnh Hoa thơm ngọt vừa hết đã giúp nó thoáng thả lỏng, nhưng sự xuất hiện của Dung Nguyệt lại kéo dây cung ra thật căng, căng tới nỗi não cậu đau nhức.

Cậu siết chặt chén rượu trong tay, rất muốn ném nó vào mặt Dung Nguyệt.

Nhưng đã có người ra tay trước.

Cái chén vỡ tan bên chân Dung Nguyệt, Dương Hoài Diệp nghiêng đầu, nụ cười vẫn còn đó nhưng ánh mắt đã lạnh hẳn đi: "Cút ra ngoài".

Dung Nguyệt biến sắc. Y lùi về sau hai bước, cả giận: "Dương công tử có ý gì?".

"Ngươi điếc phải không? Ta bảo ngươi, cút, ra, ngoài". Dương Hoài Diệp không cười nữa, chỉ gằn từng chữ một.

Cả người Dung Nguyệt cứng ngắc, nét mặt hoang mang.

"Ha ha ha ha ha!". Bỗng nhiên Dung Ngọc đập bàn cười to. Men say khiến đôi gò má ửng lên như sắc hoa đào, cậu lau nước mắt, gương mặt diễm lệ tựa yêu tinh: "Nhị ca ca, biểu ca ta bảo huynh cút ra ngoài đấy".

Sắc mặt của Dung Nguyệt vô cùng khó coi: "Đệ quá đáng rồi".

Cuối cùng Trần Hàn Tuấn cũng nhận ra có chuyện bất thường. Cậu ta hỏi Dương Hoài Diệp: "Dương huynh, có cần gọi người đến không?".

Dương Hoài Diệp xua tay, vẫn nhìn Dung Nguyệt mà mặt không đổi sắc.

Lại có tiếng bước chân. Một người mặc đồ thị vệ bước đến gần Dung Nguyệt, cúi đầu nhìn mảnh sứ vỡ trên đất rồi nói khẽ với y: "Thưa Dung công tử, điện hạ phái tôi tới xem có chuyện gì".

Dung Nguyệt lắc đầu. Y đã đạt được mục đích chính, không cần gây thêm chuyện.

Y phủi bớt rượu văng trên vạt áo, hít một hơi sâu rồi cười: "Ta không quấy rầy các vị nữa. Chúng ta sẽ gặp lại, Tam lang".

Dứt lời, Dung Nguyệt bỏ đi.

Trần Hàn Tuấn trợn mắt hỏi: "Ta không nghe nhầm đấy chứ, tên thị vệ ban nãy nhắc tới điện hạ? Là Công chúa sao?".

"Là Tam Hoàng tử". Dung Ngọc tự rót cho mình một chén rượu, lại rót đầy một chén nữa cho Dương Hoài Diệp, cuối cùng vừa cười vừa nâng chén: "Cảm tạ biểu ca".

Thấy cậu cười, Dương Hoài Diệp cũng cong môi. Y quay về với bộ dạng biếng nhác thảnh thơi thường thấy, tuồng như không có chút tôn trọng nào dành cho Hoàng tử.

Y hờ hững tựa lưng vào ghế, giơ tay cụng chén với Dung Ngọc, nhân tiện hỏi: "Sao Dung Nguyệt lại đi cùng Tam Hoàng tử?".

"À, họ ngoại tình với nhau". Dung Ngọc ngửa đầu uống rượu, tâm trạng bỗng trở nên tích cực hơn hẳn, thậm chí cậu còn vừa cười khẽ vừa ngâm nga.

Câu nói ấy được thốt lên nhẹ như lông hồng, nhưng những người còn lại đều hóa đá. Trần Hàn Tuấn đang ăn mà tự dưng biết được một bí mật động trời, chỉ muốn tháo quách tai ra rồi vờ như mình chưa nghe thấy gì hết.

Mặc Thư co rúm lại, chân mềm nhũn.

So ra thì Dương Hoài Diệp bình tĩnh hơn hẳn, nhưng y cũng sặc rượu.

"Khụ, khụ, sau này đừng nhắc tới nữa. Cứ coi như bọn ta chưa nghe được gì".

Trần Hàn Tuấn gật đầu như giã tỏi, tay chân run cầm cập.

Dung Ngọc đang đắc ý, không mấy để tâm. Cậu không có nghĩa vụ phải giữ bí mật chuyện này cho Dung Nguyệt, có người hỏi thì cậu sẽ nói, chỉ là rất ít người hỏi đến mà thôi.

Làm nhân vật chính mất mặt đúng là thích thật đấy.

Sau cuộc trò chuyện này, Dung Ngọc cười nhiều hơn hẳn.

Cậu vốn đã đẹp, lại được hơi men điểm xuyết chút ngây ngô trong thần thái, chỉ liếc thoáng qua cũng thấy như bị hút mất hồn. Trần Hàn Tuấn nhìn Dung Ngọc đăm đăm, ngẩn ngơ nuốt nước bọt.

Dương Hoài Diệp cau mày vỗ mạnh một cái vào gáy cậu ta. Trần Hàn Tuấn toát mồ hôi lạnh, mỡ trên mặt run run, lập tức cúi đầu không dám nhìn thêm nữa.

"Đi nào, Ngọc ca nhi. Về nhà thôi". Dương Hoài Diệp đứng dậy.

Dung Ngọc dụi mắt, cặp mắt hoa đào sóng sánh. Cậu mỉm cười: "Vâng thưa biểu ca".

Đôi mắt Dương Hoài Diệp dần sâu thăm thẳm, y cầm áo choàng lên bọc kín cậu lại, che đi gương mặt quyến rũ say lòng người. Y khom lưng cõng Dung Ngọc rồi nói với Mặc Thư: "Ngươi vác xe đẩy".

Mặc Thư vội gật đầu: "Dạ, Hoài Diệp thiếu gia".

Dung Ngọc nằm trên lưng Dương Hoài Diệp. Cậu giơ tay vỗ nhẹ, xoa nắn, cuối cùng lại dụi mặt vào lưng y, khe khẽ lẩm bẩm: "Không đúng".

Dương Hoài Diệp hỏi: "Gì cơ?".

Dung Ngọc nhỏ giọng đáp: "Không phải cái lưng này".

Quán rượu ồn ã, Dương Hoài Diệp vẫn chưa nghe rõ câu trả lời kia. Nhưng Dung Ngọc đã ngủ mất rồi.

Trần Hàn Tuấn tiễn họ ra cửa rồi dúi vào tay họ thêm hai hũ rượu Quỳnh Hoa be bé. Cậu ta say tới nỗi mắt híp cả lại, thậm chí còn cười hề hề: "Biểu đệ ơi, lần sau nhớ quay lại nhé".

Dương Hoài Diệp ngồi trên xe ngựa xua tay ra hiệu cho người hầu của Trần Hàn Tuấn mau khiêng cậu ta vào trong, sau đó quay sang trông coi một người khác cũng đang say bí tỉ.

Xe ngựa chạy về phía phủ họ Dương. Cạnh Phiêu Hương Lâu có người dõi mắt nhìn theo họ, mãi sau mới tiếp tục nhìn chằm chằm lên tầng hai của quán.

Vừa tới nơi, Dương Hoài Diệp đã lập tức bảo Mặc Thư đi chuẩn bị canh giải rượu. Chính y cũng không gượng nổi nữa nên chỉ nói qua loa một hai câu rồi về viện ngủ.

Khi Mặc Thư bưng bát canh giải rượu vào phòng, Dung Ngọc đang nằm trên giường, mở to mắt nhìn lên trên. Nó không hiểu cậu đang nghĩ gì.

"Ca nhi ơi, cậu dậy uống canh giải rượu đã rồi hẵng ngủ".

Dung Ngọc không đáp, chỉ há miệng. Mặc Thư đút cậu uống hết từng thìa canh rồi giúp cậu cởi áo và giày, cuối cùng đắp cho cậu một lớp chăn mỏng: "Ca nhi hãy ngủ một giấc thật ngon nhé".

Dứt lời, nó hạ mành xuống.

Bóng tối bủa vây Dung Ngọc. Cậu trở mình, lấy ra một mảnh vải – đó là dây buộc tóc của Sở Đàn, thứ cậu tìm được trên cổ tay mình ba ngày trước.

Dung Ngọc lần nữa buộc nó vào cổ tay, nương theo một tia sáng bé nhỏ chiếu xuyên qua lớp mành mà ngắm nghía.

Một lúc lâu sau, cậu đưa tay lên che mắt.

Mặc Thư ngồi gác cạnh giường, nghe thấy một tiếng thở dài như có như không. Nét mặt nó ủ dột.

Có lẽ sự bình thản ngoài mặt của công tử không phải bình thản thực sự, cậu chỉ đang cố giấu đi hết thảy trong lòng.

Hệt như một cái hồ đóng băng giữa trời đông giá rét, không ai biết lớp băng ấy dày bao nhiêu, có lẽ nó rất mỏng, có lẽ một vết nứt đã lan rộng, chỉ cần chạm nhẹ là đủ để khiến mọi thứ vỡ nát.

Mặc Thư nghĩ, sau này nó sẽ không nhắc đến Sở Đàn thêm một lần nào nữa.