Pháo Hôi Ác Độc Không Muốn Sống Nữa/Vai Lót Đường Độc Ác Không Muốn Sống Nữa

Chương 57




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Edit: Ryal

Hôm sau, Dương Hoài Cẩn tới đón Dung Ngọc đi từ sớm.

Hội thưởng thơ được tổ chức trên một con thuyền, đã có mười mấy người tới trước họ.

"Đây là các bạn học chung trường với ta". Dương Hoài Cẩn nhẹ giọng giới thiệu.

Tất cả đều ăn mặc chỉnh tề, vừa nhìn đã biết con em nhà quyền quý, hơn nữa còn là gia tộc thương nhân – bởi con nhà nghèo thì không chen chân vào nhóm người này được, mà con nhà quan lại không muốn giao du qua lại với tầng lớp làm ăn buôn bán.

Thế nhưng có một nhân vật khác hẳn. Dương Hoài Cẩn nhìn gã trai mặc áo lam được cả đoàn người vây quanh, khẽ huých Trần Hàn Tuấn: "Sao huynh lại mời tên này vậy?".

Trần Hàn Tuấn mặc y phục vàng, dáng người phốp pháp, nghe vậy thì gãi gãi khuôn mặt tròn mũm mĩm: "Ai mà biết tên đó lại nghe ngóng thông tin ở đâu rồi tự vác xác tới, ta đâu cấm cản hắn được".

Giọng họ lọt vào tai Dung Ngọc, sự bài xích đối với người kia được thể hiện rất rõ ràng.

Ngay lúc ấy, tên mặc áo xanh đưa mắt nhìn họ, lập tức bước rồi rồi cao giọng hô lên: "Ơ, ai thế này? Chẳng phải trò cưng của Lý học cứu [1], môn sinh chăm chỉ nhất trường, Dương Trạng nguyên nhà mình đây ư! Sao ngươi không lo dùi mài kinh sử mà lại rảnh rỗi ra ngoài dạo chơi thế!".

[1] Một từ riêng chỉ người chuyên nghiên cứu kinh thư rồi đi thi dưới chế độ khoa cử đời Đường, sau cũng dùng để gọi người đọc sách cổ hủ.

Môi Dương Hoài Cẩn mấp máy, Trần Hàn Tuấn cau mày: "Cù Hồng Triết, ngươi đừng có giở thói móc mỉa".

Thực ra Cù Hồng Triết học hành cũng tốt, chỉ là lúc nào thua kém Dương Hoài Cẩn mà thôi.

Lý học cứu là một lão già cổ hủ, trong mắt lão chỉ có Dương Hoài Cẩn đứng thứ nhất chứ không có Cù Hồng Triết đứng thứ hai. Cha gã mong con giỏi giang hơn người nên cũng thường lấy Dương Hoài Cẩn ra để so sánh và trách mắng gã.

Vì thế nên Cù Hồng Triết thấy Dương Hoài Cẩn gai mắt vô cùng, khi ở trường gã thường xuyên gây sự, đến lúc ra ngoài thì lại càng quá quắt.

Dĩ nhiên Cù Hồng Triết không chỉ nhắm vào một mình Dương Hoài Cẩn. Gã tác oai tác quái khắp Dương Châu, cả ngày huênh hoang kiếm chuyện, đâu đâu cũng nhúng tay vào. Mọi người thầm căm ghét gã mà không dám chỉ trích.

Cũng vì chị gái gã, Cù Thải Lan, là bạn thân của Công chúa Lâm Ngu nên mới vậy. Cù Thải Lan cực kì chiều em, ngay cả Công chúa Lâm Ngu cũng có đôi phần thiên vị Cù Hồng Triết.

Cù Hồng Triết từng giở trò suồng sã với một cô gái bên vệ đường, cô gái sinh lòng hổ thẹn, ngay đêm ấy về nhà thắt cổ.

Người nhà của cô thưa chuyện lên quan nhưng cuối cùng chỉ được nhận hai mươi lượng bạc trắng đền bù, bản thân Cù Hồng Triết lại không bị phạt. Sau này có người biết chuyện để lộ ra rằng chính Công chúa Lâm Ngu đã nói đỡ cho Cù Hồng Triết, thế nên quan cũng chẳng giải quyết được.

Mọi người đều không dám chọc vào Cù Hồng Triết, thậm chí còn phải nịnh nọt lấy lòng gã.

"Móc mỉa là móc mỉa thế nào? Ta đang khích lệ đấy chứ!".

Cù Hồng Triết cao gầy, mặt kênh kiệu, đôi mắt hẹp dài, lúc cười trông cực kì nham hiểm. Gã đảo mắt nhìn Dương Hoài Cẩn và Trần Hàn Tuấn, cuối cùng dừng lại trên người Dung Ngọc.

Mắt gã hau háu: "Ô, người đẹp ở đâu ra thế này?".

Dương Hoài Cẩn sầm mặt, nghiêm giọng ngắt lời: "Cù Hồng Triết, ngươi ăn nói cho cẩn thận. Đây là biểu đệ của ta".

"Biểu đệ của ngươi?". Cù Hồng Triết cau mày ngẫm nghĩ. "Nhớ rồi, là biểu đệ yếu như sên năm nào cũng đến nhà ngươi chơi mà trước giờ không chịu ra khỏi cửa. Ta còn đang thắc mắc sao dạo này ngươi về sớm thế, hóa ra có người đẹp đang chờ! Ha ha ha ha!".

Gã lớn tiếng cười nhạo, đám người sau lưng cũng hùa theo.

"Cù Hồng Triết, ngươi đừng có quá phận!". Gương mặt vốn hiền hòa của Dương Hoài Cẩn xanh mét, lửa giận bùng lên giữa đôi ngươi.

"Giận à?". Dường như Cù Hồng Triết thích thú lắm, gã cười ngang ngược. "Sao ngươi siết tay chặt thế, muốn đánh ta ư?".

Dương Hoài Cẩn nghiến răng bước lên một bước, lập tức bị ngăn cản.

"Thôi, bạn học với nhau cả mà". Có người khuyên.

Trần Hàn Tuấn kéo chàng lại: "Đừng chấp nó".

Cậu ta cảnh cáo Cù Hồng Triết: "Ngươi cũng bớt bớt lại đi. Đây là thuyền nhà ta, hội thưởng thơ do ta tổ chức, nếu ngươi thích gây sự thì ra ngoài".

Cù Hồng Triết cau mày cười ngả ngớn: "Sợ ghê, thôi ta im vậy".

Gã lại liếc Dung Ngọc bằng ánh mắt thèm thuồng rồi xoay người bỏ đi.

Dung Ngọc vẫn cứ cụp mắt ngồi im, nét mặt bình thản không rõ vui giận. Sở Đàn đứng sau lưng cậu ngước mắt nhìn theo bóng lưng Cù Hồng Triết, đồng tử đen như mực, sát khí chợt lóe lên.

"Ngọc ca nhi, lỗi do ta thiếu chu toàn, ta không nghĩ Cù Hồng Triết cũng tới". Dương Hoài Cẩn vốn chỉ định đưa Dung Ngọc đi giải sầu, ai ngờ họ lại chạm mặt một kẻ đáng ghét.

Chàng tỏ ra áy náy: "Đệ đừng để tâm đến những câu từ bẩn thỉu của gã, nếu đệ giận thì chúng ta về thôi vậy".

"Ê ê ê, hội thưởng thơ sắp bắt đầu rồi, huynh về là về thế nào được?".

Trần Hàn Tuấn nhìn Dung Ngọc: "Ừm... Biểu đệ ạ, tên Cù Hồng Triết kia chỉ là hạng nhãi nhép thôi, đệ cứ mặc kệ nó, đến khi nó bị đuổi thì phải cun cút đi ngay ấy mà. Đệ đừng giận, cứ ở trên thuyền chơi cùng mọi người cho vui".

Dung Ngọc ngước mắt, mỉm cười với Dương Hoài Cẩn: "Đệ không sao. Biểu ca cứ đi đi, đệ ở đây ngắm cảnh là được".

Cậu càng tỏ ra bình thản, Dương Hoài Cẩn lại càng áy náy. Chàng ngồi xổm xuống, hai chữ yêu thương như được viết rõ trên mặt.

"Hay biểu ca dẫn đệ đi nơi khác nhé? Mình không ở đây nữa".

Trần Hàn Tuấn vội kéo áo chàng: "Mãi ta mới xin cha thuê được cái thuyền này, huynh đừng thế chứ!".

Dung Ngọc mỉm cười: "Biểu ca cứ đi cùng Trần công tử đi, đệ có Sở Đàn đây, huynh không cần lo cho đệ".

Dương Hoài Cẩn há miệng, toan nói thêm điều gì, nhưng lại bị Trần Hàn Tuấn kéo đi nên đành lưu luyến dời bước.

Con thuyền này có hai tầng. Tầng một là boong thuyền rộng lớn, ở giữa xây hiên dài, tầng hai là một mái đình cong cong, rường cột chạm trổ, vô cùng tinh xảo và bắt mắt.

Dung Ngọc ngồi trên boong thuyền ngắm cảnh. Đương giữa mùa hè oi ả, bầu trời trong xanh, sóng nước dập dềnh, xa xa là liễu rủ hoa bay, quả là phong cảnh rất đẹp.

Đám hạ nhân trên thuyền tinh ý dọn lên một chiếc bàn tròn nhỏ cùng một ấm trà và hai đĩa trái cây.

Hôm nay chỉ có Sở Đàn đi cùng Dung Ngọc. Mười ngày nữa là tới sinh nhật cậu, bà cụ muốn tổ chức tiệc, Mặc Thư lại là người hiểu Dung Ngọc nhất nên nó ở phủ giúp mọi người một tay.

Sở Đàn rót một chén trà cho cậu.

Dung Ngọc ngước lên, đôi đồng tử tối sầm, hoàn toàn chẳng có nét cười long lanh như vừa nãy.

Sở Đàn cụp mắt: "Ta rút lưỡi hắn, liệu công tử có bớt giận không?".

Dung Ngọc nhận lấy chén trà, đưa mắt nhìn đàn vịt hoang ngụp lặn trên sông, ừm một tiếng khe khẽ.

Hội thưởng thơ, nghĩa là những người tham gia sẽ mang tập thơ quý nhất trong nhà mình tới để cùng thưởng thức và bàn luận về tài văn chương của các bậc tiền nhân thời cổ.

Tiếng ngâm thơ lanh lảnh từ trên tầng vọng xuống, là một bài thơ mô tả quân sĩ xả thân vì nước. Dung Ngọc nhấp một ngụm trà, thầm nghĩ, ồn ào thật.

Cậu định lệnh cho Sở Đàn đẩy mình vào trong, bỗng nghe nội dung cuộc trò chuyện thay đổi. Có người nhắc tới chiến sự giữa Tây Hạ và Đại Chu.

"Nghe nói Trấn Viễn Tướng quân dụng binh như thần, Tây Hạ liên tục rút lui, một số tòa thành đã bị quân ta giành lấy".

"Tôi cũng có nghe! Bách tính vùng biên giới ai cũng khen Trấn Viễn Tướng quân oai phong sáng suốt, là cứu tinh của muôn dân trong thiên hạ!".

"Trấn Viễn Tướng quân quả là dũng mãnh phi thường, hẳn khúc khải hoàn sẽ nhanh chóng vang lên".

"Đánh nữa mới đúng! Chuyện người Tây Hạ mon men lấn chiếm lãnh thổ nước ta đâu phải ngày một ngày hai, chắc chắn chúng sẽ không chịu thua dễ dàng!".

"Đâu chỉ có mình Tây Hạ, Nam Việt cũng đang rục rịch kia kìa".

"Nhớ ngày trước Thái Tổ lập triều Đại Chu, đánh cho Tây Hạ và Nam Việt [2] phải cúi đầu tuân phục, ngoan như cún, bây giờ thì... hỡi ôi!".

[2] Cảnh báo lần hai: Bối cảnh hư cấu, không có thật trong lịch sử. Nam Việt không phải Việt Nam.

"Đừng nói nữa, cẩn thận tai vách mạch dừng".

"Người ngồi đây đều là bạn học với nhau cả, ai dám loan tin để tai họa ập đến cũng đâu có thoát được".

Kẻ kia lại đổi sang giọng thần bí: "Các huynh đã nghe tin đồn gì chưa? Người cầm ấn thiên tử sẽ trị vì thiên hạ!".

"Ấn thiên tử? Đó là gì?".

"Ta cũng từng nghe nói, hình như đó là ngọc tỷ truyền quốc của Đại Tần! Xưa kia Đại Tần chia năm xẻ bảy, ngọc tỷ truyền quốc chẳng rõ đã thất lạc đi đâu...".

Hiện nay ba nước Đại Chu, Tây Hạ và Nam Việt đang hình thành thế chân vạc [3].

[3] Ý chỉ trạng thái giằng co, kìm hãm lẫn nhau giữa ba đất nước.

Nhưng hàng trăm năm về trước đại lục từng được thống nhất – một quốc gia mang tên Đại Tần.

Đại Tần đã tồn tại từ thời thượng cổ, nghe đồn trong thời kì thịnh trị, ngay cả Tây Dương cách vạn dặm xa xôi bên kia biển cũng phái sứ giả sang tiến cống.

Có thể nói Đại Tần làm chủ cả thiên hạ.

Ngọc tỷ truyền quốc của Đại Tần tương truyền cũng đã có từ thời thượng cổ, chỉ Hoàng đế của muôn dân mới có tư cách sử dụng.

Sau này vị Hoàng đế cuối cùng của triều Đại Tần thi hành chính sách tàn bạo chuyên chế, những cuộc phản loạn liên tiếp nổ ra, dịch bệnh hoành hành, bách tính thiên hạ rơi vào cảnh lầm than khói lửa. Chư hầu khắp nơi xưng Vương, dân chúng cũng nổi dậy, một thời đại hỗn loạn bắt đầu.

Mấy chục năm trôi qua, thế chân vạc ba nước hiện nay dần được định hình.

Thế nhưng không nước nào có được ngọc tỷ truyền quốc.

Ấn thiên tử không cánh mà bay.

Có điều thế cũng tốt, không kẻ nào là danh chính ngôn thuận, ba bên đều hiểu điều ấy. Ngoài mặt không ai nhắc tới, thực ra tất cả đều đang ngấm ngầm tìm kiếm ấn thiên tử.

Dân gian cũng truyền tai nhau một câu nói: Chỉ người giữ ấn thiên tử mới được cao xanh thừa nhận, là thần của thiên hạ, thống lĩnh muôn dân, xứng danh con nhà Trời.

Đám người trên đình kể lại chuyện xưa vô cùng sống động, Dung Ngọc cũng có hứng thú, cậu cười cười nhìn Sở Đàn.

"Ngươi nói xem, liệu ấn thiên tử có tồn tại thật hay không?".

Hắn cụp mắt, mọi cảm xúc được giấu dưới hàng mi đen dày: "Ta không biết".

"Ta nghĩ chắc chắn nó có tồn tại". Dung Ngọc đặt chén trà xuống, nhìn hắn đăm đăm. "Ngươi muốn nó không?".

Sở Đàn im lặng một lúc: "Vật ấy rất quan trọng, người người ai cũng muốn".

"À, thì ra ngươi cũng muốn làm Hoàng đế". Cậu nở nụ cười sâu xa. "Cũng phải, nếu ta có ấn thiên tử thì ta cũng muốn lên làm Hoàng đế chơi".

"Tiếc là chân ta què, đến nhập sĩ còn chẳng được".

Dung Ngọc lần nữa đưa mắt nhìn đàn vịt hoang. Một con cúi đầu rỉa lông, chốc chốc lại ngụp xuống, chốc chốc lại ngoi lên bơi vùn vụt, nhanh hơn con thuyền đang thong thả giữa mặt nước.

"Công tử muốn vào triều làm quan sao?". Sở Đàn thấp giọng hỏi.

"Không muốn".

Dung Ngọc không có hứng thú với quan trường. Trong triều đình chỉ toàn những kẻ lừa lọc dối trá, thích múa bút phê phán lẫn nhau, cậu thấy vô cùng phiền phức. Nếu có thể thì cậu muốn làm nghiên cứu khoa học hơn – tăng sản lượng lương thực, chế ra vài món đồ dùng trong sinh hoạt thường ngày, tiện thể nâng cao chất lượng cuộc sống của người dân nữa.

Những kiến thức trong đầu cậu đủ để thời đại này tiến bước thêm một trăm năm.

Nhưng bây giờ thì cậu chưa muốn làm gì hết. Dung Ngọc vuốt ve chén trà trong tay, đầu ngón tay thon thon đỏ ửng, còn đẹp hơn những hoa văn trên mặt sứ.

Nếu đến cuối cuốn sách này mà những kẻ đáng ghét kia chết sạch, và cậu còn sống, thì Dung Ngọc có thể thử một lần.

Chẳng biết tiếng ngâm thơ đã dừng lại tự lúc nào. Người hầu kẻ hạ nối đuôi nhau, trên tay là những món ăn được chuẩn bị sẵn, Trần Hàn Tuấn đứng cạnh lan can, lớn tiếng gọi Dung Ngọc.

Dương Hoài Cẩn bước xuống: "Ngọc ca nhi, để ta bế đệ lên tầng".

Hai mắt Sở Đàn tối lại. Hắn phát hiện đám anh em nhà họ Dương đều rất thích táy máy tay chân nhé, rõ ràng hắn vẫn còn đứng đây cơ mà.

"Để ta, không phiền tới Hoài Cẩn thiếu gia làm gì". Sở Đàn cụp mắt bế xốc Dung Ngọc lên, cậu cũng quen tay ôm cổ hắn.

"Nên để hạ nhân làm những chuyện thế này thì hơn". Dung Ngọc mỉm cười với Dương Hoài Cẩn.

Dương Hoài Cẩn nhìn động tác ăn ý của hai người, sửng sốt vài giây rồi đáp: "Được". Chàng chỉ chuyên tâm học hành, Dương Hoài Diệp không nói thì chàng cũng chẳng biết quan hệ giữa Dung Ngọc và Sở Đàn ra sao.

Dương Hoài Cẩn lệnh cho thư đồng vác theo xe lăn của Dung Ngọc.

Lên tầng hai, cơm ngon canh ngọt đã được dọn sẵn, đều là đồ ăn của Phiêu Hương Lâu cả. Mọi người vui vẻ dùng bữa, cũng tế nhị không hỏi về chân của Dung Ngọc mà chỉ tò mò chút chuyện kinh thành.

Duy có một kẻ không biết tế nhị là gì: Cù Hồng Triết.

"Phong thủy kinh đô tốt thật, xem đi, da dẻ người kinh đô mịn màng biết mấy". Hơi men đã ngấm, mặt gã đỏ bừng, ánh mắt nhìn Dung Ngọc thèm thuồng ngu ngơ.

"Chẳng biết Ngọc công tử đây đã bao nhiêu tuổi rồi? Cưới hỏi gì chưa?".

Cù Hồng Triết lảo đảo bước tới, cười bỉ ổi, giơ tay muốn sờ má Dung Ngọc.

Dương Hoài Cẩn đứng phắt dậy toan ngăn gã lại. Thế nhưng có người hành động nhanh hơn chàng, cổ tay Cù Hồng Triết bị ghì chặt, bẻ gập xuống.

Mọi người chỉ nghe thấy một tiếng rắc giòn tan, tiếp đến là tiếng hét.

"Tay ta! Tay ta gãy rồi!". Cù Hồng Triết ôm cổ tay mà kêu to, đau tới nỗi tỉnh cả rượu. "Ngươi dám làm thế với ta! Ngươi không đền tội nổi đâu!".

Hai mắt Sở Đàn lạnh lẽo như đang nhìn một xác chết, hắn bóp càng lúc càng chặt, gần như đã bẻ nát cổ tay gã. Cù Hồng Triết kêu lên oai oái, mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt to chừng hạt đậu.

"Buông tay". Dung Ngọc thản nhiên cất lời.

Sở Đàn buông tay, Cù Hồng Triết lập tức ngã ngồi xuống đất.

"Ngại quá, Cù công tử, tên nô tài trung thành này tưởng ngươi muốn trêu ghẹo ta. Có điều Cù công tử giơ tay làm gì vậy?".

Dung Ngọc cụp mắt nhìn Cù Hồng Triết, khóe môi khẽ nhếch, đôi đồng tử lại lạnh lẽo như mặt hồ kết băng.

"Ta, ta làm gì là làm gì, ta đứng không vững thôi! Còn không mau đỡ ta dậy! Cho thuyền cập bến, tìm thầy thuốc mau!". Cù Hồng Triết rống lên với đám người hầu.

Hai tên hầu đỡ gã ngồi lên ghế, lại chạy xuống dưới lệnh cho người lái điều khiển con thuyền lại gần bờ.

Dương Hoài Cẩn ngớ người vì hành động nhanh như chớp của Sở Đàn, đến lúc này mới tỉnh táo lại. Mắt chàng như có lửa, chàng bước về phía Cù Hồng Triết, xốc cổ áo gã, giận dữ thốt lên: "Rõ ràng ngươi muốn làm nhục biểu đệ ta! Cù Hồng Triết, ngươi tưởng nhà họ Dương ta dễ bắt nạt à!".

Chàng giận tới nỗi gương mặt xám ngoét. Trước giờ Dương Hoài Cẩn luôn tuân theo phép tắc, là bậc quân tử đoan chính, chưa đánh ai bao giờ, thế mà giờ đây tay chàng run run, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay trắng trẻo.

"Làm gì có! Dương Hoài Cẩn, đừng có giở trò vu oan giá họa!". Cù Hồng Triết đâu có ngốc, chuyện đã vỡ lở thì gã nhất quyết không chịu nhận.

"Biểu ca à, nếu Cù công tử đã chối thì có lẽ chỉ là hiểu lầm thôi". Dung Ngọc cười. "Biểu ca buông hắn ra đi".

Dương Hoài Cẩn trừng mắt nhìn Cù Hồng Triết. Chàng không tin lời tên tiểu nhân kia, có điều ở đây đông đúc, làm to chuyện cũng chẳng được gì.

Chàng quăng gã xuống đất, lạnh giọng: "Biểu đệ là đứa cháu ngoại được bà cụ nhà ta thương yêu nhất, chuyện hôm nay sẽ không kết thúc dễ dàng thế đâu. Ngươi cứ ngồi chờ nhà họ Dương ta tìm tới cửa hỏi tội!".

Dương Hoài Cẩn nhìn Dung Ngọc, hạ âm lượng xuống: "Về thôi, biểu đệ".

Sở Đàn ôm Dung Ngọc dậy. Cậu tựa đầu vào vai hắn, cười tủm tỉm: "Ta vẫn chưa trả lời câu hỏi của Cù công tử. Năm nay ta mười bảy, chưa có hôn ước, nếu Cù công tử muốn biết thêm gì thì có thể hỏi cha ta. Gia phụ là Thị lang bộ Lễ, tên Dung Tu Vĩnh".

Mọi người ồ lên. Họ chỉ biết Dung Ngọc là biểu đệ Dương Hoài Cẩn chứ chưa bao giờ nghe về gia thế của cậu, cứ ngỡ cậu chỉ là con nhà lái buôn thường thường.

Cù Hồng Triết trợn mắt, hoảng sợ nhìn Dung Ngọc.

Tội đùa giỡn người nhà của một vị quan tam phẩm là đủ để gã bị tống vào ngục giam.

Dung Ngọc cong môi ngắm nghía gương mặt đã đổi màu trắng bệch của Cù Hồng Triết. Cậu thầm cảm thán, Dung Tu Vĩnh không xứng làm cha, nhưng tên tuổi lão vẫn còn tác dụng.