Pháo Hôi Ác Độc Không Muốn Sống Nữa/Vai Lót Đường Độc Ác Không Muốn Sống Nữa

Chương 54




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Edit: Ryal

Khi họ quay về phủ Dương thì trời đã sắp sáng, mọi người đều đang ngủ. Sở Đàn bế Dung Ngọc lẻn vào sân viện rất nhẹ nhàng nên không bị ai phát giác.

Hắn định ôm tiểu thiếu gia ngủ một giấc thật ngon, nào ngờ cậu lại sung sức đến kì lạ, đôi mắt sáng rực rỡ, cứ kéo tay hắn nói hết chuyện này sang chuyện khác, khoảng cách giữa các chủ đề thì xa xôi, tốc độ chuyển đổi thì nhanh tới mức hắn suýt không theo kịp.

Sở Đàn buồn ngủ díu cả mắt, không hiểu nổi tại sao Dung Ngọc đã bị mình giày vò suốt đêm mà vẫn còn nhiều sức lực đến thế. Nhưng Dung Ngọc nói nếu hắn ngủ thì cậu sẽ tìm Mặc Thư trò chuyện

Vì thế hắn đành cố mở mắt mà thức cùng tiểu thiếu gia tới khi trời sáng choang. Thấy đám hầu đã sắp dậy, Sở Đàn đành dùng hai ngón tay điểm vào huyệt ngủ của Dung Ngọc để cậu thiếu niên vẫn đang thao thao bất tuyệt chìm vào giấc ngủ.

Đến xế chiều, Dung Ngọc mở mắt, thấy Mặc Thư đang nhìn mình với vẻ sầu não.

"Ca nhi dậy rồi!".

Cậu lại nhắm mắt một chốc rồi hỏi nó: "Sao vậy?".

Giọng Dung Ngọc khàn khàn, yếu ớt.

Tay Sở Đàn vẫn quàng trên người cậu, nặng như chì, Dung Ngọc cố mãi không chui ra nổi. Mặc Thư nghiến răng nhìn cảnh ấy, chỉ muốn lên giường lay hắn dậy ngay lập tức.

"Cụ lớn cho người đến nhiều lần lắm rồi cậu ạ, em phải nói đêm qua cậu không ngon giấc rồi đến tận sáng mới ngủ say để lấp liếm cho qua chuyện đấy".

Lông mày Sở Đàn giần giật, hắn ôm eo Dung Ngọc, biếng nhác lầm bầm: "Ngủ một lúc nữa đi".

"Lại còn ngủ nữa! Ta bảo ngươi gác đêm cho công tử, mà sao, sao ngươi dám trèo lên giường nằm!". Mặc Thư chỉ vào mặt Sở Đàn, giận tới nỗi run run. Lần nào gác đêm cho Dung Ngọc nó cũng ngủ trên chiếc giường thấp đặt bên chân giường, Sở Đàn thì hay rồi, trèo lên giường chính nằm thẳng cẳng, lại còn ôm công tử của nó mà ngủ nữa chứ.

Đáng ghét! Đúng là hèn hạ, vô sỉ, không biết tôn ti trật tự!

Mặc Thư lườm Sở Đàn, nếu nó có thể giết người bằng ánh mắt thì giờ phút này trên người hắn đã đủ trăm ngàn vết đao.

Sở Đàn chẳng thèm để ý lời trách móc của Mặc Thư, da mặt dày không gì sánh nổi.

Dung Ngọc day trán: "Mặc Thư, ngươi đi bẩm lại với bà rằng ta muốn nghỉ ngơi, hôm nay ta sẽ không đến thỉnh an bà, bảo bà cũng đừng cho người sang đây nữa".

Mặc Thư lo lắng hỏi: "Ca nhi khó chịu ở đâu sao ạ? Hay...".

Hay cái tên bỉ ổi kia đã bắt nạt cậu, dĩ nhiên nó không dám nói ra thành lời, chỉ trợn mắt nhìn Sở Đàn đầy hung hãn. Nó phải bẩm lên cụ lớn để cụ lớn đuổi thứ nam sủng hoang dâm vô độ này đi mới được.

Dung Ngọc: "Không sao, ngươi cứ chuyển lời y thế cho bà cụ. Đừng để ai tới quấy rầy ta nữa".

Mặc Thư chỉ đành đáp dạ rồi lặng lẽ lui ra ngoài.

Căn phòng lại lần nữa chìm vào tĩnh lặng. Sở Đàn xoa nhẹ bên eo Dung Ngọc: "Công tử vẫn mệt à? Có đau lắm không?".

Dung Ngọc chỉ thấy phía sau mình ê ẩm, cậu lạnh lùng lườm Sở Đàn một cái: "Cút xuống cho ta".

Tiểu thiếu gia lật mặt nhanh như chớp, vừa kéo quần lên đã chửi, Sở Đàn cũng quen rồi. Hắn mặt dày xáp vào cậu thêm một lúc nữa rồi mới xuống giường thay y phục, sảng khoái vươn vai.

"Công tử đói chưa? Để ta mang thức ăn lên cho em nhé".

Dung Ngọc kệ xác hắn, chỉ nằm im trên giường.

Đau mông.

Sở Đàn mỉm cười lui ra. Đến khi quay lại, chứng kiến cảnh tượng trong phòng, hắn suýt run tay đánh đổ cả khay thức ăn xuống đất.

"Dung Ngọc". Sở Đàn vội vàng đặt cái khay qua một bên, nắm lấy cổ tay Dung Ngọc, giọng trầm xuống. "Cái này không phải để ăn đâu".

Cậu lườm hắn: "Sao ngươi dám gọi thẳng tên ta?".

Rõ ràng lúc ở trên giường gọi suốt còn gì, Sở Đàn bất lực, nhưng hắn vẫn không buông: "Công tử đưa cho ta đã nhé".

Thứ Dung Ngọc đang cầm chính là bọc Thần Tiên Túy cậu mang về từ lúc ở sòng bài, nửa bọc đổ vào miệng Trần Vũ, nửa bọc vẫn còn nguyên.

Cậu muốn nghiên cứu xem rốt cuộc nó là gì.

"Ta không ăn". Dung Ngọc nói.

Dù không biết thành phần cụ thể của Thần Tiên Túy và cũng không biết mức độ gây nghiện của nó cao đến đâu, nhưng cậu sẽ không đặt mình vào tình thế nguy hiểm. Một con người đã trải qua chín năm giáo dục bắt buộc của thời hiện đại như Dung Ngọc ôm nỗi căm hờn tận xương tủy với nó.

Dung Ngọc có thể chấp nhận vô số con đường dẫn đến cái chết, nhưng cậu chắc chắn sẽ không để bản thân dính vào thứ bẩn thỉu này.

Nhớ lại chuyện kiếp trước, ánh mắt cậu sầm xuống.

"Em ăn đi đã". Sở Đàn cầm bọc giấy kia cất vào ngực.

Hắn cẩn thận lau mặt rồi lại lau tay cho Dung Ngọc, định đút cậu ăn cơm, nhưng Dung Ngọc nhất quyết muốn ngồi dậy. Kết quả đương nhiên là cậu vừa nhổm người lên đã thấy mông mình đau rát, đành phải nằm xuống, cầm thìa uống từng ngụm hết nửa bát canh trứng gà.

Sở Đàn lập tức xử lí hết chỗ thức ăn còn thừa, tốc độ rất nhanh nhưng bộ dạng không hề thô lỗ. Dung Ngọc đợi hắn ăn xong rồi giơ tay đòi: "Trả ta".

Hắn lắc đầu.

"Công tử muốn làm gì thì hãy bảo ta biết, để ta thử giúp em".

Mặt Dung Ngọc lạnh tanh: "Thế ngươi nếm thử xem nó có vị gì?".

Sở Đàn mở bọc giấy đưa lên miệng, Dung Ngọc vội vàng cản hắn lại, cau mày mắng: "Ngươi bệnh à?".

"Ta trêu em đấy". Hắn đặt nó xuống, cười cười. "Công tử có suy đoán gì chưa?".

Dung Ngọc hít sâu một hơi, dường như phải nhẫn nại hết mức mới kìm được một biểu cảm bất nhã là trợn mắt nhìn hắn.

Cậu nói: "Ban nãy ta đã ngửi thử, mùi không quá rõ nhưng có vẻ hơi chua, hẳn thứ bột này được làm từ thực vật. Một loài thực vật gây nghiện nào đó".

Sở Đàn chuyền qua chuyền lại bọc giấy giữa những đầu ngón tay, đôi đồng tử dán chặt vào chúng: "Nghiện ư?".

Dung Ngọc đáp: "Ngươi cứ nhìn cha của cô gái nhạc công là hiểu. Không được uống Thần Tiên Túy, lão trở nên kích động, bất an, thậm chí tinh thần không ổn định; khi đã uống thứ đó vào thì lại sung sướng đê mê, cứ như lí trí đã bị ăn mòn bằng hết".

Cậu nhớ lại cảnh tượng mình đã chứng kiến đêm qua – trong những góc mờ tối, trên chiếu bạc, vô số người cong lưng uống trà rồi nằm xuống với gương mặt ngơ ngẩn. Có lẽ họ đang thấy sướng như được hóa thành tiên, nhưng trong mắt người ngoài thì cử chỉ của họ cứ như đã phát rồ phát dại.

Dung Ngọc rất quen với những gương mặt ấy. Cậu thấy chúng qua tin tức, trên sách báo, trong phim phóng sự... và cả trên chiếc xe taxi chở cậu đi thi năm mười lăm tuổi.

Sở Đàn khẽ miết bọc giấy trong tay, nghe nó kêu lạo xạo. Hắn lại nghĩ tới cha của nàng nhạc công lúc trước, không có tiền nên bán con vào quán rượu, có tiền thì đi đánh bạc, đánh bạc thắng thì mua Thần Tiên Túy.

Dù gã có nghiện đánh bạc hay nghiện uống trà thì tiền bạc vẫn cứ được cống cho sòng bài, nghiễm nhiên trở thành một vòng tuần hoàn không hồi kết.

Có lẽ không chỉ mình gã mà vô số kẻ khác trong sòng bài kia đã bán con lấy tiền đánh bạc.

Nàng nhạc công được bán vào quán rượu, những người còn lại thì sao? Tầng hai của sòng bài kia dùng để làm gì?

Dân chúng mất tích trong thành đã bị bắt cóc và đưa đến mỏ muối bằng cách nào?

Sở Đàn không thể không móc nối những sự kiện này với nhau. Hắn thở ra một hơi thật dài – Tam Hoàng tử, Công chúa Lâm Ngu, họ quả thực đã kiến thiết nên một bàn cờ rất lớn.

Dung Ngọc không biết Sở Đàn đang nghĩ gì, cũng không biết Thần Tiên Túy có liên quan tới Tam Hoàng tử. Dù sao hắn ta cũng là nhân vật chính nên chỉ được khắc họa những gì tốt đẹp trong tiểu thuyết.

Cậu lẳng lặng cụp mi, bao suy nghĩ biến chuyển trong đầu.

Chốc lát sau, Dung Ngọc nhắm mắt lại, cố đè nén nội tâm đang dần kích động hơn qua từng giây từng phút. Thế nhưng ham muốn chết chóc càng lúc càng tăng lên đã sắp chiếm trọn suy nghĩ trong cậu.

Nếu tên tài xế kia không chệch tay lái khi lên cơn nghiện hút, cậu sẽ được sống với cơ thể khỏe mạnh, sẽ thuận lợi bước chân vào đại học, hoàn thành quá trình học tập đã được định sẵn.

Hẳn cậu sẽ trải qua phần đời còn lại trong phòng thí nghiệm, sẽ cùng nghiên cứu học thuật với các nhân tài ở đủ mọi lĩnh vực khác nhau, sẽ giải được những câu hỏi khó. Cậu có rất nhiều hoài bão và lí tưởng, cậu muốn cống hiến cho thế giới này, chứ không phải giam mình trong phòng bệnh tầm thường và chật hẹp âm u.

Nhưng dù đã sống lại, cậu vẫn là người tàn phế.

Vô số kí ức ngắn ngủi hiện lên trong đầu Dung Ngọc. Những chuyện cậu tưởng mình đã quên lại lần nữa tái hiện trước mắt.

Lời tán dương của cha mẹ và thầy cô, giấy khen và cúp thưởng chất cao như núi, tai nạn diễn ra đầy đột ngột, phòng bệnh trắng toát, những viên thuốc không bao giờ ngừng, sau đó là chuyện xuyên không thần bí, cái xe lăn mà cậu vẫn chưa thoát khỏi, nỗi nhục, Sở Đàn...

Gương mặt Sở Đàn bỗng xuất hiện. Hắn cầm tay Dung Ngọc, cố mở nắm đấm đang siết chặt, trông thấy dấu móng tay đỏ bừng in sâu trong lòng bàn tay trắng nõn.

"Em sao vậy?". Hắn dùng tay mình bao quanh bàn tay cậu.

Những kí ức hỗn loạn đan xen khiến đầu Dung Ngọc đau như búa bổ, cậu ngẩng đầu, trên trán lấm tấm mồ hôi, đáy mắt khi thì vằn tia máu như đang nhớ về điều gì đau đớn cùng cực, khi thì ngẩn ngơ mất hồn.

Sở Đàn đưa tay vuốt khẽ vùng mi tâm nhíu chặt: "Em sao vậy? Khó chịu sao?".

"Ra ngoài". Dung Ngọc đập vào tay hắn, lạnh giọng.

Sở Đàn mím môi, cố nắm lấy bàn tay kia: "Em phải nói cho ta biết trước đã, em sao vậy?".

Dường như Dung Ngọc đã bị hắn chọc giận, cậu vùng vằng mãi mà chẳng rút được tay ra, mặt xanh mét, bất chợt gào to: "Ngươi lại không nghe lời ta sao? Ngươi cũng muốn giam cầm ta sao?!".

Cậu nhoài người tới sát gần hắn, ánh mắt dữ tợn: "Ngươi không phải chó của ta sao? Chẳng phải ngươi nói ngươi sẽ ngoan sao? Tại sao lúc nào ngươi cũng cãi lời ta!".

Tiếng động trong phòng quá lớn, khiến Mặc Thư hốt hoảng chạy vào: "Ca nhi sao thế ạ?".

Sở Đàn ra lệnh cho nó thật nhanh: "Đi sắc một bát thuốc an thần, đừng để ai biết".

Tình cảnh này cũng từng xảy ra khi họ còn ở phủ họ Dung. Mặc Thư lo lắng nhưng vẫn tin Sở Đàn, nó gật đầu, lập tức ra ngoài sắc thuốc.

Dung Ngọc vẫn còn đang giãy giụa, một thiếu niên trông thì yếu ớt hóa ra vào thời khắc này cũng có thể khỏe đến thế. Cằm Sở Đàn bạnh ra, hai tay hắn ôm siết cậu vào lòng, không để Dung Ngọc được quyền nhúc nhích, chỉ sợ cậu sẽ tự khiến mình bị thương.

"Đâu phải ta không nghe lời em nói". Giọng hắn như dòng suối mát lành trấn an cậu. "Ta chỉ muốn ở bên em, có gì thì em hãy nói cho ta biết. Chẳng phải ta và em là hai người thân cận nhất hay sao?".

"Ta không cần ngươi ở lại! Đi đi!".

Những cảm xúc bị dồn nén bao lâu cùng lúc tuôn trào như núi lửa, Dung Ngọc hét khàn cả giọng: "Đi ra ngoài, cút ra ngoài!".

Cậu không muốn bất cứ ai thấy mình giãy giụa trong bộ dạng xấu xí.

Nhưng Sở Đàn ôm lấy cậu, không ngừng vuốt dọc theo sống lưng cậu như vỗ về.

Dung Ngọc có cảm giác mình vừa rơi vào giữa một đầm lầy, cậu không ngừng giãy giụa, không ngừng lún xuống, nhưng chẳng được giải thoát. Dần dần cậu không thở nổi.

Đôi mắt hoa đào vốn trong veo nay lại đỏ quạch như sắp ứa máu, trên cổ cậu cũng nổi đầy gân xanh.

Đầu Dung Ngọc đau như sắp vỡ ra, cậu lại không khống chế được bản thân mình nữa ư? Bác sĩ đâu? Sao họ không cho cậu uống thuốc?

Cậu dùng đầu húc Sở Đàn thật mạnh, cắn vào vai hắn.

Sở Đàn chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh, lực cắn không hề giảm bớt, nhưng hắn chẳng những không thèm chớp mắt mà thậm chí còn cố thả lỏng hai vai vì sợ xương thịt mình cứng sẽ làm đau răng cậu.

Hắn nhớ lại cái lần Dung Ngọc lên cơn bệnh ở phủ họ Dung khi trước – cậu hỏi, ngươi không sợ ta sẽ phát rồ mà cắn ngươi sao?

Sở Đàn xoa lưng cậu thiếu niên đang không ngừng run rẩy. Hắn không sợ, bởi báu vật của hắn yếu ớt và mong manh hơn bất cứ kẻ nào.

Dung Ngọc cắn hắn một hồi lâu, mãi đến khi làn da kia không còn nguyên vẹn, khi mùi máu tươi xộc vào giữa răng môi, cặp mắt như phủ sương mờ kia mới tỉnh táo lại hơn một chút.

Sở Đàn vẫn ôm Dung Ngọc, sắc mặt thản nhiên, bàn tay ấm áp xoa đầu cậu. Hắn lặp đi lặp lại: "Không sao đâu, có ta đây, em đừng sợ".

Cuối cùng khớp hàm Dung Ngọc cũng thả lỏng, dường như cả người cậu cũng theo đó mà hoàn toàn kiệt sức. Chỉ còn cánh tay Sở Đàn ôm ngang eo cậu là điểm tựa duy nhất, vô cùng mạnh mẽ, đem lại cảm giác rất đỗi an toàn.

Đó là điểm tựa cho cơ thể cậu, cũng là điểm tựa cho một linh hồn gần như tan vỡ.

"Sao ngươi không đi đi?". Cậu khàn giọng hỏi.

Sở Đàn đáp: "Em đang ở đây, ta còn đi đâu được cơ chứ?".

Hắn như dòng nước mài mòn những cái gai mọc khắp người cậu, ôm lấy cậu, điềm đạm mà êm ái.

Dung Ngọc vùi mặt vào ngực hắn, mãi sau mới khẽ khàng nức nở.

Sở Đàn dịu dàng hôn lên mái tóc cậu: "Dung Ngọc, em có thể dựa vào ta, có thể nói cho ta nghe mọi điều, bởi ta sẵn lòng vì em mà làm mọi thứ".

Mãi sau Dung Ngọc mới mở miệng, giọng cậu khàn như sắp hỏng: "Ngươi không giúp được ta đâu".

Cậu đã thành người tàn phế, không đứng dậy nổi, cũng chẳng thể quay về thế giới của kiếp trước.

Hốc mắt cậu đỏ ửng, đôi ngươi trống rỗng và tĩnh lặng.

Lời tác giả: Dung Ngọc căm hận chất gây nghiện vì tên tài xế kiếp trước đã lên cơn rồi chệch tay lái, Sở Đàn muốn quật ngã Tam Hoàng tử, họ xuất phát từ lí do khác biệt nhưng lại cùng chung một mục đích chứ không phải muốn phòng chống ma túy hay gì.