Pháo Hôi Ác Độc Không Muốn Sống Nữa/Vai Lót Đường Độc Ác Không Muốn Sống Nữa

Chương 52




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Edit: Ryal

Bầu trời đêm ngả màu tím sẫm, nhìn từ xa xa như vết mực loang, như hòa làm một với mặt đất, chẳng có bến bờ.

Trên trời không một ánh sao, chỉ có vầng trăng tròn cô độc, nom tựa con mắt trong trẻo lạnh lùng đang quan sát nhân gian yên tĩnh.

Hai bóng người xuất hiện nơi đường lớn.

Dung Ngọc vẫn nằm trên lưng Sở Đàn, biếng nhác níu lấy một lọn tóc của hắn mà đùa nghịch, ngửi thử rồi nhăn mũi: "Ngươi hôi quá đấy, Sở Đàn".

Cậu đang nói đến mùi máu tanh để lại từ cuộc ẩu đả ban nãy.

Sở Đàn đáp: "Về ta sẽ tắm sạch".

Dung Ngọc áp má lên vai Sở Đàn, nghiêng đầu ngắm nhìn sườn mặt hắn.

Ánh trăng như làn nước, đôi mắt gã thanh niên cũng phản chiếu những tia sáng lạnh lẽo như băng, xương quai hàm gọn sắc, bờ môi mỏng nhạt màu khẽ mím.

Hắn rất bình thản, hoàn toàn không tìm thấy biểu cảm lạnh buốt đến thấu xương khi xuống tay giết người, ngược lại còn quyến rũ đến độ khiến cõi lòng Dung Ngọc ngứa ngáy.

Cậu giơ tay xoa bờ môi kia để nó chuyển sang sắc hồng, ngón tay thon dài luồn vào bên trong, quấn lấy đầu lưỡi hắn.

Sở Đàn liếc nhìn cậu, một cơn lốc màu đen chậm rãi ngưng tụ trong đôi mắt tưởng như bình tĩnh.

Dung Ngọc cười hì hì, luồn tay kia vào áo hắn mà xoa bóp cơ ngực gã thanh niên: "Ngươi biết bay không?".

"Không". Sở Đàn ngậm lấy ngón tay cậu, giọng hơi khàn. "Nhưng nếu công tử cứ tiếp tục thì có khi đi bộ ta cũng chẳng đi được nữa".

"Không đi bộ được...". Dung Ngọc thấp giọng thì thầm, liếm vành tai hắn. "Thì ngươi định làm ở chỗ này hay sao?".

Nơi đây là đường cái, hàng quán hai bên đều đã đóng cửa, trời tối om, xung quanh không một bóng người.

"Màn trời chiếu đất, cũng thú vị". Cậu bật cười suồng sã.

Giọng nói nhẹ bẫng mà lả lơi chui vào tai Sở Đàn, lan khắp toàn thân hắn như một tia lửa điện. Cổ hắn căng chặt, trong người bứt rứt.

Hắn mút ngón tay cậu, như thể hành động ấy có thể giảm bớt ham muốn đang chầu chực nơi cuống họng khát khô.

"Không được". Sở Đàn đáp bằng giọng khàn khàn.

Dương Châu không cấm đi lại vào ban đêm. Ngộ nhỡ có tên bợm rượu bẩn thỉu nào xuất hiện, nhìn thấy làn da trần trụi của báu vật trong lòng hắn, dù chỉ là một chút thôi, hắn sẽ điên lên rồi giết kẻ đó mất.

Sở Đàn bóp chặt đùi Dung Ngọc, thả nhẹ bước chân, nhảy lên và đáp xuống trên nóc một căn nhà.

Gió thổi tung mái tóc Dung Ngọc. Cậu ôm cổ hắn, hai mắt thoáng trợn to, ngạc nhiên nói: "Thế mà ngươi bảo ngươi không biết bay?".

"Khinh công". Sở Đàn lại nhảy sang căn nhà bên cạnh, hắn đáp đất rất êm, chẳng làm lung lay đến một viên mái ngói.

Thành Dương Châu trải rộng theo từng bước chân của hắn. Sở Đàn di chuyển rất nhanh, mở ra một khoảng tầm mắt hoàn toàn mới, hệt như đang chơi trò chơi thế giới mở.

Dung Ngọc nhìn xuống, trong đôi mắt hoa đào hiện lên ánh sáng kì lạ.

Cách đó không xa là con phố thắp đèn sáng trưng, chiếu rọi cả một góc bầu trời. Đó là nơi nhộn nhịp nhất thành Dương Châu khi màn đêm buông xuống.

Chốn ong bướm lả lơi, giai nhân thưa lời oanh yến.

... Khu đèn đỏ thời cổ đại.

Sở Đàn không đợi được đến lúc quay về phủ họ Dương. Thiếu niên nằm trên lưng hắn, phả từng làn hơi nóng ẩm vào tai hắn, bàn tay lành lạnh xoa khắp ngực hắn, rõ ràng cậu đang cố ý khiêu khích.

Hắn nghiến răng, gân xanh trên trán giần giật.

Ngay bây giờ, ngay lập tức, hắn phải gặm sạch tiểu thiếu gia liều lĩnh chẳng biết sợ để giải tỏa cơn bức bối trong lòng.

Hoa Mãn Lâu là lầu xanh lớn nhất Dương Châu, trời vừa tối đã thấy cảnh oanh ca yến hót, giai nhân nườm nượp.

Gần như không một người đàn ông nào có thể bước ra khỏi nơi đây mà vẫn còn tỉnh táo.

Thế nhưng đêm nay Hoa Mãn Lâu nghênh đón hai vị khách không mời.

Sở Đàn cõng Dung Ngọc đi thẳng vào bên trong, tú bà thấy hắn có vẻ khôi ngô quý phái lạ thường thì chạy ra tiếp đón, nở nụ cười toe toét: "Công tử đây...".

Bà ta còn chưa kịp nói hết câu đã thấy một thỏi bạc ròng to đập xuống trước mặt.

Đến lúc này, tú bà mới phát hiện trên lưng gã thanh niên kia có thêm một người khác – tuy là nam nhưng gương mặt kiều diễm nghiêng nước nghiêng thành, cặp mắt hoa đào trong trẻo, khiến người ta vừa nhìn đã thấy mặc cảm tự ti.

"Một gian thượng hạng, không ai được phép quấy rầy".

Tú bà hoảng hốt ước lượng thỏi bạc trong tay, khuôn mặt già nua cười rúm ró nhăn nheo như một bông hoa cúc. Bà ta luôn miệng đáp vâng vâng dạ dạ, đích thân dẫn họ lên một gian phòng thượng hạng trên tầng ba tòa nhà.

"Gọi người mang nước nóng vào đây". Cửa phòng đóng sầm lại, tú bà suýt dập mũi.

Người giàu thường cục tính, bà ta không giận mà vui vẻ cầm tiền chạy đi.

Sở Đàn đè Dung Ngọc xuống giường, hôn lên đôi môi cậu.

Hắn thở dốc, sự kiên nhẫn đã tiêu hao đến cực hạn, đôi mắt đen thẫm thoáng hiện sắc đỏ, cắn môi cậu mạnh tới mức như thể muốn nuốt cả người Dung Ngọc vào trong bụng mình.

Dung Ngọc không đủ sức chống cự, mà cũng không muốn chống cự. Cậu nằm ngửa, mái tóc đen xõa khắp chiếc gối thêu tơ vàng, hai tay ôm cổ hắn, đôi môi đỏ mọng nghênh tiếp hành động chiếm hữu đầy thô bạo của gã thanh niên.

Hơi thở mạnh mẽ kia tràn ngập trong khoang miệng cậu. Thế nhưng nét mặt Dung Ngọc lại thản nhiên, thậm chí đôi mắt khép hờ còn thể hiện rõ rằng cậu đang hưởng thụ chứ không phải bị cưỡng ép.

Nhu có thể khắc được cương, Dung Ngọc là người tiếp nhận, cũng là người nắm thế chủ đạo trong mối quan hệ với hắn.

Sở Đàn vừa hôn vừa cởi đai lưng cậu, Dung Ngọc cũng cởi quần áo hắn, hai người quấn lấy nhau, bầu không khí hừng hực cháy bỏng.

Đột nhiên có người gõ cửa: "Thưa ngài, tiểu nhân tới đưa nước nóng".

Cửa phòng bật mở, tiểu nhị hoảng hốt. Gã thanh niên trước mắt không mặc áo, vẻ mặt mất kiên nhẫn và đầy u ám vì bị làm phiền, khí thế hừng hực như chúa sơn lâm bị xâm phạm lãnh thổ.

Tiểu nhị giật mình, chẳng dám hé răng thêm câu nào nữa, cũng may vị khách này không làm khó hắn ta, chỉ lạnh nhạt nhận nước rồi đóng cửa lại.

Sở Đàn đổ hai thùng nước nóng vào bồn, cơ lưng căng chặt, đường nét khỏe khoắn, mang đến cảm giác tràn đầy sức mạnh.

Xong xuôi, hắn quay lại, thấy Dung Ngọc đang tựa vào đầu giường mà ngắm nghía mình bằng ánh mắt càn rỡ và khiêu khích – hệt như đang ngắm nhìn một thứ đồ vật mà cậu sở hữu.

Sở Đàn không cảm thấy mình bị sỉ nhục, ngược lại, trái tim hắn đập thịch một tiếng, dòng máu nóng lan ra khắp cơ thể. Hắn thích ánh mắt kia. Dường như cậu cũng ấp ôm cảm xúc giống hắn.

Hắn bước tới bế cậu dậy, cùng ngồi xuống bồn.

"Sao em lại nhìn ta như thế?". Hai mắt Sở Đàn nóng cháy như muốn đốt bỏng da thịt.

Dung Ngọc khẽ khàng tháo dây buộc tóc của hắn, mái tóc đuôi ngựa xõa tung, nổi trên mặt nước như một con thác hùng vĩ.

"Gợi cảm lắm". Bàn tay ướt nước vuốt ve gương mặt hắn, đầu ngón tay bồi hồi nơi những đường nét sắc lạnh, men theo xương lông mày xuống mũi, xuống cằm, chạy dọc xương quai xanh, cuối cùng dừng lại trên đầu vai rắn rỏi.

Sở Đàn nhìn cậu, ánh mắt nặng trĩu: "Gợi cảm nghĩa là gì?".

Dung Ngọc mỉm cười. Cậu khẽ khàng vòng tay qua vai hắn, đôi môi dán sát vành tai: "Nghĩa là ngươi rất được lòng ta".

Đôi ngươi Sở Đàn thoáng rung động. Hắn cúi đầu hôn lên cần cổ cậu: "Công tử cũng rất được lòng ta".

Nước văng tung tóe, tóc hai người quấn lấy nhau, chẳng thể tách rời.

Không hổ là lầu xanh bậc nhất ở Dương Châu, cách bày biện phòng ốc của Hoa Mãn Lâu quả thực rất đặc biệt.

Một tấm thảm vừa dày vừa nặng với những hoa văn lộng lẫy được trải kín khắp phòng, chính giữa là lò hương bằng đồng hình thú, từ đó tỏa ra thứ huân hương thúc tình khiến người ta mê mẩn. Nến được đúc thành hình tiên cá, ánh lửa rọi sáng như ban ngày, lại có đôi chút sắc vàng mờ ảo đê mê.

Từng tấm mành đỏ đan nhau tầng tầng lớp lớp, rủ từ nóc giường xuống tận sàn nhà, ánh nến chiếu rọi cả bóng người lấp ló chập trùng phía sau.

Bỗng một cánh tay nõn nà như ngọc tạc vươn khỏi mành, yếu ớt thõng xuống, đầu ngón tay cuộn lại, ửng hồng, như thể chủ nhân của nó đang phải trải qua điều gì rất dữ dội.

Chẳng bao lâu sau, lại một cánh tay khác vạm vỡ hơn vươn ra nắm lấy bàn tay đó, mười ngón đan chặt lấy nhau.

Tiếng rên du dương uyển chuyển, mu bàn tay rắn rỏi nổi gân xanh, siết lấy bàn tay mềm mại kia đầy khao khát.

Dung Ngọc đầm đìa mồ hôi, những sợi tóc đen nhánh dính trên đôi gò má ẩm ướt, bị Sở Đàn vén ra sau để nhường chỗ cho nụ hôn nóng rực.

Cậu nhíu mày, đôi mắt hoa đào sóng sánh như mặt hồ ngày xuân, hình bóng Sở Đàn in hằn nơi ấy.

"Ư ưm!".

Dung Ngọc ngưỡng cần cổ thon dài, ưỡn eo, cả người cứng ngắc, hệt như một cây cung vừa được giương lên trong tư thế tuyệt đẹp.

Sở Đàn ôm lấy vòng eo kia, động tác càng lúc càng thêm mạnh mẽ, khiến dương v*t nhạt màu của cậu lắc lư, tựa một mầm cây giàu nhựa sống phun ra chất lỏng màu trắng đục.

Bản thân hắn cũng cảm nhận được sự thay đổi diễn ra quanh thân dưới mình – vách trong mềm mại siết chặt hơn như níu kéo, một dòng nước ấm tuôn trào từ tâm hoa, tưới khắp quy đầu.

Sở Đàn giật mình, máu nóng rần rật khắp huyết quản, trên cổ nổi đầy gân xanh. Hắn bóp chặt vòng eo mảnh khảnh, hung tợn thúc hông, khiến những tiếng rên của Dung Ngọc vỡ vụn ra, âm thanh lép nhép không ngừng quanh quẩn ở nơi giao hợp.

Sau vài chục lần đẩy eo, hắn thở gấp, bỗng rút ra rồi bắn lên đùi cậu. Từng dòng dịch đục chảy xuống trên làn da trắng mịn màng.

Sở Đàn đè trên người Dung Ngọc, ôm cậu thở dốc, hôn lên hai gò má đỏ ửng. Cậu cũng tựa đầu vào vai hắn, vòng tay ôm lấy tấm lưng đầy mồ hôi.

Cả hai đều ướt đẫm.

Dung Ngọc cảm nhận được đùi mình man mát, mí mắt khẽ run, cậu khàn giọng hỏi: "Sao lại rút ra?".

Sở Đàn hôn lên đôi mắt cậu: "Giờ chưa phải lúc".

Câu nói cụt ngủn ấy khiến Dung Ngọc nhướng mày, cậu cẩn thận suy xét hàm nghĩa: "Sợ ta mang thai à?".

"Ừ".

"Tưởng ngươi muốn có con?".

Sở Đàn vuốt má cậu, lau mồ hôi trên mặt cậu: "Cơ thể em còn yếu. Ta không muốn em phải khổ".

Dung Ngọc cong môi cười.

Cậu nghĩ theo cơ sở lí luận của nền y học hiện đại thì trường hợp này thuộc hiện tượng liên giới tính, dù có tử cung là một bộ phận sinh dục nhưng người liên giới tính vốn không dễ mang thai, cơ thể cậu lại ốm yếu từ nhỏ, khả năng thụ thai càng thấp.

Chỉ cần xét theo tần suất cậu ân ái với Sở Đàn và việc lần nào hắn cũng bắn vào bên trong nhưng cậu vẫn chưa hề mang thai là hiểu.

Dung Ngọc vốn cũng chẳng quan tâm, chỉ lo sướng phần mình.

Thế nhưng cậu không muốn nói cho Sở Đàn biết sự thật. Để hắn bớt cái thói ấy đi cũng tốt, chứ lần nào cũng bị đồ chó kia bắn sưng cả bụng thì cậu chỉ thấy khó chịu mà thôi.

Dung Ngọc vui vẻ hôn lên cằm hắn: "Chó ngoan".

Ánh mắt Sở Đàn tối đi, hiển nhiên hắn không muốn làm chó ngoan chút nào. Hắn nhổm người dậy, từng tấc da thịt đều phô bày khí thế công kích mạnh mẽ.

Hắn chỉ mới có mười tám tuổi, vóc người vẫn chưa hẳn là cường tráng như một người đàn ông trưởng thành nhưng lại có khí chất thanh xuân hừng hực.

Thế mà hắn lại ngẩn ngơ chỉ vì một nụ hôn nhẹ bẫng.

Sở Đàn không còn vồn vã nữa, hắn quỳ giữa hai chân Dung Ngọc, nâng đôi chân thon dài, cẩn thận ngắm nhìn đóa hoa vừa bị mình chà đạp ban nãy.

Vì cuộc ái ân mạnh bạo mà nó đỏ lên, mật ngọt không ngừng trào ra từ lối vào nhỏ bé, nhị hoa sưng to, dường như chẳng thể khép lại được.

Hắn cúi đầu liếm láp.

Cái lưỡi mềm ướt kia dịu dàng hơn dương v*t thô to nhiều, nó chu du một lượt khắp đóa hoa đỏ ửng, môi hoa bé được chăm sóc tận tình, thậm chí Sở Đàn còn ngậm lấy tất thảy, nuốt hết mật hoa vào bụng.

Dung Ngọc khẽ run, lối vào tê dại được bao bọc bằng hơi thở ấm nóng, không chỉ tìm lại được tri giác mà còn thêm phần mẫn cảm. Cậu thấy ngưa ngứa khó tả như có luồng điện từ nơi ấy lan ra khắp toàn thân.

Eo cậu nhũn ra, ngực phập phồng, hơi thở càng ngày càng gấp gáp.

"Ưm... Mạnh, mạnh thêm chút nữa...".

Kiểu hành động chậm rãi này không khác nào kiến bò qua da thịt, chỉ hơi ngứa mà dường như lại có thể chui vào thật sâu, khiến người ta bứt rứt hơn cả những cú đẩy eo thô bạo ban nãy.

Cậu co đùi lại, kẹp lấy đầu gã thanh niên, ý bảo hắn vào sâu thêm chút nữa.

Sở Đàn luồn lưỡi vào bên trong. Chiếc lưỡi dài bỏng rẫy như một con rắn mềm mại chu du trong lối đi chặt khít, tách mở từng tầng vách thịt, khiến nước dâm chảy ra càng lúc càng nhiều.

Hắn quấy vào vách trong rồi rút ra thật chậm, liếm mạnh lên lối vào. Gai lưỡi xù xì bao bọc đóa hoa, cọ xát, khơi dậy khoái cảm.

Chừng ấy kích thích cùng tấn công tâm trí Dung Ngọc. Cậu rên lên, hai tay siết chặt chiếc áo trong dệt bằng gấm, cơ thể như tan ra mà chẳng có chút sức lực nào.

Cậu chỉ đành dạng rộng đôi chân, để Sở Đàn thỏa thích giày vò đóa hoa mềm đáng thương bằng miệng lưỡi.

Nhị hoa lọt giữa răng môi, bị hắn vừa mút vừa liếm tới nỗi sưng lên như hạt đậu đỏ, mang lại khoái cảm bất tận.

"Sở Đàn... Nhanh nữa...". Dung Ngọc không chịu nổi mà phải kêu rên, hai đùi run lẩy bẩy, đôi chân trắng nõn bị gã thanh niên đè xuống chẳng khép lại được.

"Em lại sắp bắn à?". Giọng Sở Đàn khàn và thô ráp, hơi thở nóng rực phả trên lối vào, Dung Ngọc run lên, vách trong co bóp lần nữa tiết ra mật ngọt.

Hắn dùng răng mài nghiền nhị hoa, day nhẹ, rồi mút khẽ.

Kích thích mãnh liệt như dời non lấp biển, Dung Ngọc thất thần, đầu trống rỗng, vừa co giật vừa chảy nước.

Tất thảy mật ngọt đều bị Sở Đàn nuốt sạch, thậm chí hắn còn liếm môi như chưa thỏa mãn.

"Ngọt lắm". Hắn cố tình trêu.

Dung Ngọc chẳng buồn ngước mắt, cơn khoái cảm mãnh liệt khiến cậu như bị rút xương, cả người mềm nhũn.

Ý cười thoáng hiện lên trong đôi mắt Sở Đàn, hắn toan nhổm dậy thúc eo vào lần nữa, bỗng đạp phải thứ gì đó dưới chân.

Ban nãy Sở Đàn đưa Dung Ngọc lên giường rất vội nên chẳng có thời gian quan sát. Giờ hắn mới phát hiện ở cuối giường là một cái hộp nhỏ với đôi ba ngăn kéo.

Hắn mở nó ra, nhướng mày.

Một tầng xếp đầy những cây dương v*t giả bằng ngọc, tầng khác là một hộp tròn bằng sứ, mở ra thấy có mùi hương khác lạ, đựng loại cao trắng như tuyết, óng ánh trơn trơn như mỡ.

Rõ ràng đây là một căn phòng được chuẩn bị sẵn cho chuyện giường chiếu nam nam.

Lời tác giả:

Tú bà *cười*: Làm ăn thôi.