Pháo Hôi Ác Độc Không Muốn Sống Nữa/Vai Lót Đường Độc Ác Không Muốn Sống Nữa

Chương 48




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chương có nội dung bằng hình ảnh

Edit: Ryal

Hai người dây dưa trong thùng tắm gần nửa canh giờ, nước dần nguội, Sở Đàn bèn dùng khăn lau sơ người cho Dung Ngọc rồi bế cậu lên giường làm tiếp.

Mái tóc đen mượt xõa tung khắp ga trải giường trắng xóa, trên mặt cậu vẫn còn vương nước, mắt môi đều đỏ ửng. Cơ thể cậu chao đảo theo từng nhịp thúc, biểu cảm trụy lạc ngẩn ngơ, hệt như một người cá [1] xinh đẹp đang khiêu vũ giữa đại dương rộng lớn.

[1] Ở đây tác giả dùng từ 海妖 – hải yêu, kiểu giống với Siren trong thần thoại Hy Lạp, chứ không phải tiên cá bình thường.

Nhưng người cá không có đuôi, chỉ có đôi chân thon dài như ngọc đang bị tên biến thái làm càn nâng niu trong tay mà thưởng thức.

Sở Đàn nắm mắt cá chân thon gầy, vừa thúc eo vừa cuồng nhiệt hôn liếm.

Hắn liếm từ dưới lên trên, gai lưỡi lướt dọc gót chân rồi đảo quanh phần lõm mềm mại ở gan bàn chân cậu. Chân Dung Ngọc bị nhấc lên cao, cũng chẳng thể dùng sức, trắng nõn mà mềm mại, nhỏ bé lại gầy gò, hệt như một pho tượng tạc bằng ngọc trắng.

Sở Đàn yêu đôi chân ấy da diết, hắn liếm hết một lượt, tình cảm si mê như sắp trào ra từ đôi ngươi đen thẳm.

Dung Ngọc đã bị chơi sắp ngất, thế mà trông thấy cảnh tượng kia cậu vẫn vừa rên vừa chửi hắn là đồ biến thái.

Rõ ràng đôi chân cậu không có cảm giác gì. Nhưng cái nóng rực từ ánh mắt thấp hèn đó len lỏi từ đầu ngón chân đến tận xương đuôi, lại chạy dọc theo xương sống để chạm tới đỉnh đầu.

Cậu ngưỡng cần cổ mảnh mai, rên rỉ, bắn.

Sở Đàn cười: "Công tử bắn ba lần rồi, chắc em sướng lắm nhỉ".

Dung Ngọc mệt mỏi thở dốc, lồng ngực gầy ửng đỏ, những dấu vết lấm tấm trải rộng.

"Sớm muộn gì ta cũng, cũng hỏng thận...". Cậu nghĩ, nếu cứ giữ tần suất hoang dâm vô độ thế này thì hẳn mình sẽ bị Sở Đàn giết chết bằng một phương pháp khác so với tình tiết trong truyện.

"Ta sẽ tìm người chữa bệnh cho em".

Sở Đàn đã sai Thái Thư đi mày mò những phương thuốc trong sách cổ để tìm cách chữa cho cơ thể yếu ớt của Dung Ngọc. Thái Thư có tay nghề rất cao, hẳn khi họ về kinh thì quá trình chữa bệnh có thể bắt đầu.

Còn về đôi chân... Sở Đàn nhìn đầu gối cậu. Đầu gối của người thường sẽ lồi ra, nhưng đầu gối của Dung Ngọc lại hơi biến dạng và lõm xuống vì xương gãy.

Hắn cúi đầu hôn lên vị trí không toàn vẹn, thầm nhủ sẽ tìm cách chữa khỏi đôi chân này.

Chứng kiến cử chỉ đó, cõi lòng Dung Ngọc run lên. Cậu khẽ ngoắc tay, ý bảo Sở Đàn cúi sát vào mình.

Dung Ngọc xoa đầu Sở Đàn, gian nan ngẩng dậy hôn chụt một cái lên cằm hắn rồi lập tức ngã phịch xuống gối.

Nụ hôn chớp nhoáng ấy đủ để khiến mọi tế bào khắp cơ thể hắn xao động. Sở Đàn phấn khích hôn lên má và cổ Dung Ngọc, thậm chí còn vừa liếm vừa cắn, hệt như một con chó vui quên trời quên đất chỉ vì được chủ nhân khích lệ vài câu.

Mồ hôi chảy qua cơ ngực đầy đặn, cơ bụng Sở Đàn ướt đẫm, hắn càng thúc càng mạnh, khiến Dung Ngọc không ngừng xóc nảy. Nhưng Sở Đàn vẫn thấy thế là chưa đủ sâu – hắn chỉ muốn nhét cả dương v*t lẫn hai túi ngọc của mình vào cơ thể cậu, vậy mới tốt.

Sở Đàn đệm gối dưới thắt lưng Dung Ngọc, khiến cậu phải nâng eo lên và hạ mông xuống, để hắn khai phá đến tận cùng, chạm tới lối vào nhỏ bé mềm mại.

Quy đầu thử đâm nhẹ một cái, nhanh chóng bị đẩy ra ngoài.

Sở Đàn sung sướng thở dốc, vừa hôn lên má Dung Ngọc vừa tò mò hỏi: "Công tử, nơi đó là gì vậy?".

Mọi hiểu biết về tình dục của hắn đều xuất phát từ vú già trong vương phủ và những lời lẽ thô tục của đám binh sĩ tại quân doanh. Bản thân hắn chưa từng trải qua chuyện gió trăng, tất cả kinh nghiệm có được hiện nay là nhờ tích lũy suốt khoảng thời gian ở bên Dung Ngọc.

Nói theo một cách khác, Dung Ngọc là thầy hắn.

Thầy Dung chỉ thấy vừa xót vừa tê, cậu cau mày: "Ngươi không được vào".

"Công tử phải cho ta biết nơi đó là gì trước đã". Sở Đàn chưa từ bỏ ý định, hắn vẫn còn nhớ khoái cảm mê hồn ngày ấy, chỉ muốn được trải qua thêm một lần.

Hắn thúc eo với biên độ rất nhỏ, quy đầu mài trên lối vào chật hẹp, thăm dò nông sâu.

Dung Ngọc túm lấy khăn trải giường, khẽ hít một hơi: "Là tử cung".

Sở Đàn khựng lại, đôi mắt hắn thoáng ngỡ ngàng rồi lập tức tràn đầy niềm vui.

"Vậy nghĩa là công tử có thể sinh con cho ta?".

Hắn chẳng còn do dự gì nữa, lập tức phá cửa xông vào mà không thèm để tâm đến những lời mắng chửi của Dung Ngọc.

Dường như đại não Dung Ngọc trắng xóa chỉ trong thoáng chốc. Cậu nghiến răng nghiến lợi: "Ta sinh cái con khỉ mốc cho ngươi ấy! Cút ra ngoài!".

Sở Đàn mắt điếc tai ngơ, giờ đây hắn chỉ biết Dung Ngọc có thể sinh con cho mình. Hắn đã không còn quan tâm đến việc nối dõi kể từ ngày đem lòng yêu Dung Ngọc, nhưng nếu quả thực hắn và tiểu thiếu gia có thể sinh được một đứa con chung dòng máu... thì đó sẽ là điều may mắn nhất trong cuộc đời đầy biến động của Sở Đàn.

Dung Ngọc mắng hắn mãi đến nửa đêm – khi cậu đã hoàn toàn kiệt sức, hai mắt trợn trắng, nằm thõng ra trên giường, không muốn nhúc nhích dù chỉ là một ngón tay bé nhỏ.

Sở Đàn cũng chơi cậu đến nửa đêm, tinh dịch rót ngập tử cung, bụng dưới Dung Ngọc cũng hơi phồng lên như người có thai mấy tháng.

Hắn thỏa mãn úp mặt vào đó, dụi khẽ trên làn da ấm áp, nhưng chẳng nghe được gì ngoài tiếng Dung Ngọc lẩm bẩm chửi mình là đồ thú vật...

Sở Đàn: "...". Hắn nghĩ ngợi một lúc lâu rồi vẫn ra ngoài gọi nước, sau đó ôm cậu vào tắm rửa.

Cơ thể của tiểu thiếu gia vẫn còn quá yếu, không thích hợp để sinh con, vả lại hắn còn việc lớn chưa hoàn thành và chưa thể cho cậu một mái nhà êm ấm. Đến khi mọi chuyện đã kết thúc, hắn sẽ giúp Dung Ngọc ngồi lên vị trí dưới một người mà hơn xa vạn người. Chỉ khi ấy hắn mới có tư cách nghĩ về đứa bé.

Dung Ngọc mơ màng thiếp ngủ, Sở Đàn mặc áo trong cho cậu, đặt cậu vào giữa lớp chăn mềm, khẽ khàng hôn lên đôi gò má đã không còn đỏ ửng vì ái dục.

Tiếp đến, hắn lặng lẽ rời khỏi phủ họ Dương.

Phía Tây thành Dương Châu là nơi thượng vàng hạ cám bậc nhất, có ăn mày, có lưu dân, có hiệp khách, cũng có những giao dịch bẩn thỉu không thể đưa ra ngoài ánh sáng.

Càng về khuya nơi đây càng nhộn nhịp.

Sở Đàn bước vào một con hẻm, tránh mặt hai ả gái điếm đang mời khách, đánh ngất năm tên cướp đường, cuối cùng dừng lại trước một căn nhà, gõ cửa.

Cánh cửa nhanh chóng mở ra, một gã đàn ông cao lớn râu ria xồm xoàm nhìn hắn như muốn xác nhận rồi lập tức đưa hắn vào.

Chốt cửa vừa cài, y đã lập tức cởi bỏ lớp ngụy trang, tháo chòm râu rậm, biến thành một thanh niên chừng hai mươi tuổi.

Chàng thanh niên quỳ xuống trước Sở Đàn, trầm giọng: "Vệ Ngũ tham kiến Thế tử".

Sở Đàn tìm ghế ngồi xuống: "Đứng lên đi".

"Tạ ơn Thế tử". Vệ Ngũ đứng dậy rót trà cho hắn.

Sở Đàn giơ tay: "Nói trọng điểm".

Vệ Ngũ đặt chén trà xuống: "Vâng".

"Mỏ muối của Tam Hoàng tử nằm ở ngoại ô, hắn ta sai người mua một mảnh đất rồi xây sơn trang ở đó để che mắt người ngoài, ngày nào cũng khai thác muối. Có điều từ hai tháng trước sơn trang Thanh Hà bắt đầu siết chặt an ninh nên người của chúng ta không thể lẻn vào được. Mặt khác, phía Tam Hoàng tử đã bắt đầu nghi ngờ thuộc hạ, thuộc hạ phải nhờ người ăn mặc cho thật giống rồi bỏ đi xa, hẳn chúng đã bị đánh lạc hướng".

Ngón tay Sở Đàn gõ nhẹ xuống bàn: "Còn chuyện hắn ta và Lâm Ngu bắt cóc dân lành? Có manh mối gì chưa?".

Vệ Ngũ đáp: "Đã tra được một sòng bài có vẻ liên quan tới Công chúa Lâm Ngu, ông chủ ở đó là họ hàng xa của quản gia trong phủ Công chúa. Thuộc hạ cũng từng tới thử, nơi đó có bán một thứ tên là Thần Tiên Túy [2], những con bạc đều đổ xô tranh giành".

[2] Túy ở đây là say, chìm đắm, ý chỉ đến thần tiên cũng mê mẩn thứ này.

Sở Đàn thoáng khựng lại: "Thần Tiên Túy?".

Vệ Ngũ gật đầu: "Giá năm lượng bạc, khi ấy thuộc hạ thấy quá đắt nên không mua".

Sở Đàn ngước nhìn y: "Ngươi thiếu tiền à?".

"Không ạ, thuộc hạ chỉ nghĩ tiền nên được tiêu cho những gì cần tiêu". Vệ Ngũ trả lời, mặt không đổi sắc.

Từ đầu đến cuối khuôn mặt y không có chút biểu cảm nào, thậm chí chỉ có đôi môi mấp máy là đang cử động, hệt như một con rối.

Sở Đàn cau mày: "Trực giác mách bảo ta rằng Thần Tiên Túy có liên quan đến sự việc lần này. Ngươi điều tra thứ đó".

Vệ Ngũ: "Vâng".

"Số muối đưa xuống phía Nam lần trước thế nào?".

Vệ Ngũ: "Người Nam Việt [3] rất chuộng loại muối đó ạ, chưa đến nửa tháng đã bán hết".

[3] Nam Việt này không phải Việt Nam nhé, tác giả đã nói các địa danh trong truyện không liên quan đến ngoài đời.

Hai tháng trước họ cướp tám thuyền muối của Tam Hoàng tử, lặng lẽ đưa tám ngàn thạch muối đến vùng biên cảnh phía Nam nơi tiếp giáp với nước Nam Việt.

Nếu tiêu thụ trong nước, lượng muối khổng lồ ấy sẽ nhanh chóng bị triều đình phát hiện và Tam Hoàng tử cũng sẽ nhận ra, chỉ tổ gây phiền toái.

Biên giới Nam Việt lại là đất của Sở Đàn. Năm xưa phủ Vệ Vương và quân Chu Tước từng trấn thủ nơi đây để bảo vệ lãnh thổ và bách tính.

Sau này phủ Vệ Vương bị diệt, Nguyên Cảnh Đế muốn lấy lại đội quân Chu Tước. Toàn quân Chu Tước chưa đến vạn người nhưng ai cũng giỏi giang và thiện chiến, là các binh sĩ tướng tá thuộc hàng tinh anh hiếm gặp.

Chỉ tiếc quân Chu Tước không nghe lệnh bất kì ai ngoài Vệ Vương, họ biến mất, ngay cả Hoàng đế cũng không tìm được.

Thực ra họ đã được Sở Đàn âm thầm triệu tập, trước nay vẫn án ngữ ở phía Nam đợi lệnh của hắn.

Tám ngàn thạch muối được chuyển đến vùng biên cương, lại được xử lí theo phương pháp mà Sở Đàn lấy từ chỗ Dung Ngọc, thành phẩm cuối cùng là năm ngàn thạch muối tinh xuất hiện trên con đường mậu dịch giữa Nam Việt và Đại Chu.

Nước Nam Việt đông dân và giàu mạnh nhưng vì diện tích không lớn nên lúc nào cũng thiếu thốn vật tư. Người Nam Việt có tiền mà chẳng tiêu được, chỉ biết dựa vào con đường mậu dịch ấy để cải thiện chất lượng cuộc sống.

Cũng nhờ thế mà dù có giá đắt gấp ba lần loại muối bình thường nhưng năm ngàn thạch muối tinh vẫn được tiêu thụ rất nhanh.

Sở Đàn giàu sụ trong nháy mắt.

Hắn nâng chén trà lên nhấp một ngụm, đôi ngươi đen nhánh thoáng nét mỉa mai: "Yến Minh Huyên quả thực là thần tài của ta".

Vệ Ngũ đứng im không đáp, hệt như pho tượng.

Trời đã sắp sáng, cuộc trò chuyện cũng kết thúc tại đây.

Sở Đàn đứng dậy chuẩn bị rời đi, chợt nhớ ra một việc. Hắn nghiêm mặt nói: "Ta có chuyện rất quan trọng cần ngươi đích thân hoàn thành".

Vệ Ngũ không hề biến sắc, quỳ một chân xuống: "Xin nghe lời Thế tử".

"Ngươi gửi ưng truyền tin cho Thái Thư, bảo hắn nhờ người mang tấm ngọc bài mà phụ vương để lại đến đây. Không được chậm trễ".

Lời tác giả:

Chính truyện sẽ không có tình tiết sinh con, bạn nào cấn thì cứ yên tâm nhé. Nếu có nhu cầu thì tui sẽ cho vào ngoại truyện.

Ryals note: Hôm nọ mình ngựa ngựa ngồi vọc CapCut cho một bản phác thô comm Sở Đàn cực cháy, cơ mà Wattpad với WordPress đều không up video được இ௰இ Mình đang nghiêm túc suy nghĩ giải pháp đây... Tại lập page Facebook thì chắc mình cũng không quản lí được nhiều.

Còn đây là comm sketch Dung Ngọc, dựa theo tình tiết sau này Sở Đàn sẽ gửi thư cho ẻm bằng một con chim xinh xinh. Mỗi tội mình không nhớ chim đó là chim gì nên tìm đại ref (●ˇ∀ˇ●)

Artist: Pudding Chanh