Pháo Hôi Ác Độc Không Muốn Sống Nữa/Vai Lót Đường Độc Ác Không Muốn Sống Nữa

Chương 38




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chương có nội dung bằng hình ảnh

Edit: Ryal

Sau vài trận mưa xuân, khí trời càng lúc càng nóng nực.

Đầu tháng năm, khi đám hầu trong viện đã thay sang kiểu quần áo mỏng nhẹ và thông thoáng, cuối cùng Dung Ngọc cũng được bà vú Tần cho phép cởi những chiếc áo choàng dày cộp để mặc y phục mùa xuân.

Cổ áo vẫn được cài kín để che đi cần cổ thon dài, đai lưng trắng muốt ôm lấy vòng eo mềm như liễu rủ, vóc người Dung Ngọc cũng đã cao lớn hơn đôi chút.

Cậu ngồi trên xe lăn, xem Sở Đàn luyện múa thương trong sân viện.

Chưa đến một tháng mà cái tay gãy của hắn đã lành hẳn, kiến thức về y học của Dung Ngọc cũng được đổi mới hoàn toàn. Ở thời hiện đại thì một vết nứt xương như thế phải đợi thêm ít nhất nửa tháng mới được ngừng bó bột, còn nếu muốn khỏi hẳn thì khó mà nhanh hơn ba tháng.

Cái kiểu bừng bừng sức sống của Sở Đàn chẳng giống một người vừa gãy tay chút nào.

Hai tay hắn nắm chặt cán thương, mu bàn tay nổi gân xanh, tay áo xắn cao, cơ bắp căng chặt, đến cả bờ vai rắn chắc cũng gồng lên thành những đường cong khỏe khoắn, mọi sức vóc mạnh mẽ như ẩn như hiện dưới lớp vải mỏng.

Cây thương dài khiến hắn càng thêm dũng mãnh, mũi thương sắc bén quét ngang, âm thanh vun vút như xé gió rạch trời. Chùm ngù thương [1] tung mình múa lượn, lóa mắt tựa lửa cháy.

[1] Một bộ phận của cây thương, là chùm tua rua đỏ gắn giữa mũi thương và cán thương. Trong lúc giao chiến nó có tác dụng che giấu mũi thương, khiến đối thủ hoa mắt, quấn lấy vũ khí của đối thủ và ngăn máu chảy xuống cán thương làm bằng gỗ.

Thế nhưng đôi mắt đen nhánh kia còn chói chang hơn – bởi chúng chăm chú, lạnh lẽo, sắc sảo tựa loài chim ưng, sát khí nơi đáy mắt như từng đợt sóng ngầm cuồn cuộn.

Múa hết một bài thương, hắn khẽ xoay người, chĩa thẳng mũi thương vào nơi giữa mày Dung Ngọc. Bàn tay Sở Đàn run nhè nhẹ, lớp kim loại bóng bẩy ánh lên tia sáng khiến lòng người khiếp hãi.

Dung Ngọc không hề né tránh, thậm chí còn điềm nhiên vuốt lông con mèo con trắng muốt trong lòng và nhìn thẳng vào mắt hắn. Cậu thấy mọi sát khí trong đôi mắt đen kia lập tức tan chảy, chỉ còn lại nụ cười long lanh.

Hắn thu thương rồi bước tới chỗ cậu, cả người nóng rực, mồ hôi đầm đìa.

Mặc Thư trợn mắt chê bai.

Sở Đàn ngồi xổm xuống trước mặt Dung Ngọc, cười hỏi: "Công tử đã nghĩ được phần thưởng dành cho ta chưa?".

Sáng nay hắn cũng đã hỏi một lần. Khi ấy Dung Ngọc ngớ ra, mãi đến khi dùng xong bữa sáng, nghe tin Dung Nguyệt đã ở lì trong phòng suốt một tháng trời giờ lại vội vã chạy sang phủ Tướng quân thì cậu mới hiểu.

Dung Ngọc biết chắc rằng đã có chuyện không may xảy đến với Cố Việt Trạch.

Đã một tháng trôi qua kể từ khi Cố Việt Trạch bị cạo đầu, vết thương trên người hắn ta cũng sắp lành hẳn. Ngay vào khoảng thời gian tinh thần hắn ta thả lỏng nhất, hình phạt thứ hai ập đến.

Cố Việt Trạch không hề biết hai ngón tay của mình đã bị chặt đứt trong lúc ngủ. Mãi đến sáng hôm sau, khi thấy dinh dính và đau nhức như bị kim đâm ngàn lần, hắn ta mới phát hiện ngón cái cùng ngón trỏ trên bàn tay trái đã biến mất.

Từ khi mới dựng nước đến nay, triều Chu có quy định: người tàn tật không được phép nhập sĩ [2].

[2] Ý chỉ vào triều làm quan.

Con đường làm quan của Cố Việt Trạch đã bị hủy hoại hoàn toàn.

Hắn ta phát điên, đập phá đồ đạc, máu từ hai ngón tay bị chặt đứt đã vương vãi khắp phòng nhưng vẫn nhất quyết không để thầy thuốc giúp băng bó lại.

Lúc chạy đến, Dung Nguyệt suýt bị một bình hoa đập trúng đầu.

Y tốn biết bao nhiêu công sức mới có thể khiến Cố Việt Trạch yên tĩnh lại, gọi thầy thuốc vào chữa trị cho hắn ta, những người khác đều bị bắt lui xuống.

Cố Việt Trạch tựa đầu vào vai Dung Nguyệt, cơn đau khiến nét mặt hắn ta méo mó, trong mắt chỉ có phẫn hận vô bờ.

"Thế là hết, ta không thể làm quan được nữa". Hắn ta chảy nước mắt, giọng run run. "Chỉ còn hai tháng... Hoàng thượng từng nói, đợi ta tròn mười chín tuổi thì sẽ cho phép ta hầu hạ nơi ngự tiền".

Chỉ còn hai tháng là đến sinh nhật mười chín tuổi của Cố Việt Trạch, khi ấy hắn ta sẽ được phép bước chân vào hoàng cung, trở thành cận vệ của Hoàng đế. Hắn ta vốn là con của Trấn Viễn Tướng quân, lại từng lập công trên chiến trường, gia thế lẫn năng lực đều đủ cả.

Lẽ ra tương lai của Cố Việt Trạch sẽ là một con đường bằng phẳng êm ái, thế nhưng mọi thứ đã tiêu tan cả rồi.

Dung Nguyệt thấy nhói lòng, ôm chặt lấy hắn ta mà an ủi: "Ta biết, ta biết".

Cố Việt Trạch đẩy y ra, hét lên như điên như dại: "Là Sở Đàn! Chính Sở Đàn! Nhất định là hắn!".

Chiếc áo trắng nhuộm vết máu đỏ tươi, mái tóc giả xõa tung xuống, hai mắt đỏ bừng, lúc này hắn ta chẳng khác nào một tên điên. "Là Dung Ngọc lệnh cho hắn trả thù ta, hắn chặt đứt ngón cái và ngón trỏ của ta, ta không kéo dây cung được nữa. Hắn trả thù ta vì ta đã bắn mũi tên ép chúng rơi xuống vực! Tóc ta cũng do Sở Đàn cạo sạch, nhất định là hắn, nhất định là hắn!".

Nhìn Cố Việt Trạch thế này, ánh mắt Dung Nguyệt cũng có đôi phần phức tạp. Chàng Tướng quân trẻ tuổi của kiếp trước hiện lên trong đầu y – đó mới là người y yêu, người đã bầu bạn với y suốt nửa cuộc đời.

Chứ không phải tên điên có kiểu tóc khôi hài và ngón tay đứt đoạn trước mắt.

Dĩ nhiên Dung Nguyệt biết vì y nên Cố Việt Trạch mới động tay vào Dung Ngọc, kiếp trước Dung Ngọc cũng thường xuyên bị hắn ta mỉa mai và chế nhạo dù chưa từng đến hội săn xuân.

Nhưng Dung Ngọc mà y biết luôn thể hiện mọi xúc cảm ra ngoài mặt, có thể nổi điên mọi lúc mọi nơi, mang tiếng xấu gàn dở và ác độc, bị người người căm ghét.

Dung Ngọc của bây giờ đã thay đổi. Y hoàn toàn không nhận ra đứa em trai của mình nữa, không hiểu được cậu đang nghĩ gì, lại càng không biết vì sao Sở Đàn nghe theo Dung Ngọc. Rõ ràng kiếp trước hai người đối chọi gay gắt như nước với lửa, cuối cùng Dung Ngọc chết thảm trong tay Sở Đàn.

Tại sao kiếp này thì khác?

Dung Nguyệt nhìn Cố Việt Trạch, nửa ngẩn ngơ, nửa khiếp hãi. Không phải vì Cố Việt Trạch, mà là vì Sở Đàn.

Có lẽ y nên gọi hắn bằng cái tên Vệ Kinh Đàn.

Hắn là ác quỷ.

Dù đã sống lại ở kiếp này, y vẫn chẳng dám đối diện với hắn. Một tháng qua ngày nào Dung Nguyệt cũng mơ thấy ác mộng, bởi bóng dáng điên dại và lạnh lẽo của ác quỷ vẫn cứ hiện ra ngay cả khi y đã nhắm mắt.

"Đây ạ, thưa ca nhi". Mặc Thư dâng một cái hộp lên cho Dung Ngọc.

Cậu cầm lấy rồi đưa Sở Đàn, hất cằm, ý bảo hắn tự mở ra.

Trên lớp vải nhung là một mũi thương màu xám bạc. Mũi thương dài chừng một thước tám, bên dưới có điêu khắc những hoa văn phức tạp hình chim phụng xòe đuôi, trải từ đầu mũi thương đến tận rãnh máu [3].

[3] Một cái rãnh cạn nằm song song với sống đao, sống kiếm. Người ta gọi là rãnh máu vì nghĩ đó là nơi máu đọng lại, nhưng thực ra rãnh máu có tác dụng làm giảm trọng lượng của vũ khí mà không làm ảnh hưởng đến chức năng. Ảnh minh họa:



Mũi thương sắc vô cùng, đường viền bén ngót như có thể xẻ dọc cả không gian.

Sở Đàn cầm nó lên ước lượng, rất đầm tay, cảm giác lạnh lẽo nhưng lại khiến nhiệt huyết trong hắn sôi trào.

Dường như có một sợi dây kì diệu kết nối hắn với mũi thương kia, hắn cảm nhận được rằng nguyên liệu làm ra nó không tầm thường. Mũi thương này sắc và cứng hơn mọi mũi thương mà hắn từng trông thấy, ngay cả cây thương Sóc Hàn mà phụ vương hắn để lại cũng không sánh được.

Hai mắt Sở Đàn sáng lên: "Công tử tặng ta thứ này?".

Dung Ngọc cụp mắt vuốt lông mèo, thờ ơ hỏi: "Thích không?".

Mấy tháng trước cậu từng viết ra phương pháp luyện chế kim loại trong kì hưng cảm, có hôm bất chợt nhìn thấy trên án sách, bèn tò mò sai người đi tìm vài món kim loại lạ và hiếm.

Mũi thương này chính là thành phẩm hợp kim cuối cùng được luyện chế ra, cực kì rắn chắc và cũng sắc bén vô cùng. Trình độ khoa học kĩ thuật của thế giới này chưa thể tạo nên một món đồ tương tự, nó cũng là phần thưởng phù hợp nhất với Sở Đàn.

Sở Đàn cẩn thận đặt lại mũi thương vào trong hộp, nhìn Dung Ngọc bằng ánh mắt sâu thăm thẳm: "Ta rất thích".

Dung Ngọc cong môi hừ một tiếng, nhẹ tới nỗi dường như cậu chẳng quan tâm câu trả lời của hắn là gì.

Thế nhưng nét mặt cậu lại thoáng chút đắc ý và kiêu ngạo, bởi trừ cậu ra, không một ai có thể tặng cho Sở Đàn một món binh khí lợi hại đến thế.

Đây là sự tự tin của Dung Ngọc với chính bản thân cậu, trong sự tự tin ấy có giấu chút sung sướng cùng thỏa mãn mà chính cậu cũng không hề phát hiện ra.

Nhưng Sở Đàn phát hiện được những cảm xúc ấy. Ngực hắn nóng bừng, tim loạn nhịp – không phải vì món quà kia, mà là bởi một nụ cười khẽ của cậu thiếu niên trước mắt.

Hắn chống tay vào xe lăn, nửa như muốn ôm lấy Dung Ngọc, hơi cúi người rồi ngẩng đầu hôn lên đôi môi cậu.

Không cọ xát, không kịch liệt, chỉ là một cái chạm nhẹ diễn ra trong thoáng chốc, nhưng lại thành kính biết bao.

Ánh mặt trời chiếu rọi những đường nét tuấn tú, dát cho Sở Đàn một vầng hào quang sáng rực.

Dung Ngọc nhìn vào đôi mắt đen sâu thăm thẳm kia, nghe được giọng nói đầy bịn rịn.

"Nhưng đây mới là món quà ta muốn".