Pháo Hôi Ác Độc Không Muốn Sống Nữa/Vai Lót Đường Độc Ác Không Muốn Sống Nữa

Chương 33




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Edit: Ryal

Thân hình cao lớn của Sở Đàn cứ tiến gần từng chút một.

Dung Ngọc vô thức trốn ra sau, chầm chậm áp sát chiếc giường, mãi đến tận khi chẳng còn tránh né thêm được nữa. Phần gáy được ôm lấy bởi bàn tay to rộng, cậu bị ép ngẩng đầu, đôi mắt lại cụp xuống như chẳng dám nhìn vào mắt hắn.

Một giây trước khi đôi môi mỏng của Sở Đàn ghé sát lại, cậu nghe thấy giọng nói thật trầm.

"Nếu người không muốn thì có thể đẩy ta ra".

Làn môi nóng ấm như đánh thức từng gợn sóng trong tim.

Có lẽ mình nên đẩy hắn ra – Dung Ngọc mông lung nghĩ.

Cậu giơ tay chống lên ngực Sở Đàn, cảm nhận được nhiệt độ nóng rẫy và cả trái tim đang đập mạnh.

Thứ rung động bồng bột ấy được truyền qua đầu ngón tay, cánh tay, rồi lan ra khắp cơ thể cậu.

Dường như Dung Ngọc bị lây bệnh của hắn rồi. Bởi tâm trạng vốn đang chùng xuống của cậu bỗng chốc tươi sáng hẳn.

Lần đầu tiên trái tim cậu rung động là vì sợ hổ, lần thứ hai là vì cơn kích thích khi tự tay giết sói, còn lần này thì sao?

Dung Ngọc không nghĩ ra, cũng chẳng dám nghĩ tiếp.

Cậu thoáng ngẩn người rồi chầm chậm nhắm mắt, ngón tay thon dài co lại, chẳng kháng cự và cũng không vùng vẫy, chỉ mơ màng đón nhận nụ hôn.

Khác với những kịch liệt và tranh chấp của đêm qua, nụ hôn này êm ái, thong thả, hệt như lời thủ thỉ giữa lúc tay ấp má kề, thậm chí hiệu quả mang lại còn cao hơn những giây phút đấu đá khi trước – dù đầu lưỡi họ chẳng chạm đến nhau. Nhưng thế cũng đủ để cả người Dung Ngọc như mềm nhũn, đầu ngón tay nhồn nhột và tê tê, khiến cậu không kìm được mà cào ra mấy vệt đỏ trên ngực Sở Đàn.

"Tai người đỏ thật". Hắn nói khẽ.

Sở Đàn cất tiếng khi đôi môi vẫn còn chạm môi Dung Ngọc, hơi thở bỏng rát khiến cậu run run, giọng khàn đi: "Nóng quá".

"Để ta cởi quần áo giúp công tử".

Sở Đàn đẩy Dung Ngọc xuống giường, hai đùi tách ra quỳ bên eo cậu, những ngón tay với từng khớp xương rõ ràng bắt đầu cởi đai lưng giúp Dung Ngọc.

Cơ thể thon gầy và trắng nõn của thiếu niên dần lộ ra. Những vết đỏ thẫm trải khắp làn da như bạch ngọc tựa mai đỏ trên nền tuyết, đẹp tới nỗi rung động lòng người.

Sở Đàn chạm tay vào những dấu vết kia, sự thỏa mãn và ham muốn chiếm hữu cùng hiện lên nơi đáy mắt.

Nhưng hắn biết Dung Ngọc không muốn hồi tưởng sự việc đêm qua nên chẳng bình luận gì thêm, chỉ ngậm lấy vành tai cậu mà nói: "Hãy giao tất thảy cho ta. Người chỉ cần nhắm mắt tận hưởng".

Chữ cuối cùng vừa dứt, Dung Ngọc lập tức cảm thấy từng tấc da thịt trên cơ thể mình trở nên nhạy cảm không gì sánh được dưới bàn tay thô sần, cái lưỡi bỏng rát và đôi môi nóng rẫy.

Mỗi lần mơn trớn là một đốm lửa được thắp lên, chạm vào thể xác mà như đốt trụi linh hồn, cậu bắt đầu run rẩy, thân dưới tỉnh giấc, đóa hoa nhạy cảm thoáng trào mật ngọt.

Dung Ngọc ngượng ngập nhíu mày, nghiêng mặt về phía khác.

Hôm qua cậu có thể thản nhiên đối diện với chuyện tình ái, thậm chí còn vui vẻ chấp nhận. Hôm nay cậu là Dung Ngọc phiên bản cực đoan, cậu thấy những phản ứng kia là tùy tiện, quá quắt, cậu thấy bản thân lạc lõng và tự ti vô cùng.

Thế nhưng hành động tiếp theo của Sở Đàn khiến cậu phải mở to hai mắt.

Hắn ngậm lấy dương v*t cậu.

Khoang miệng nóng ấm bao trùm tất thảy, chiếc lưỡi mềm tìm đủ mọi cách để khiêu khích và âu yếm.

Trước giờ Sở Đàn cứ như biến thái. Hắn vừa cố tình chọc tức cậu vừa bỡn cợt cậu, thích nhìn cậu giận dữ mà chẳng thể làm gì, thế nhưng bây giờ lại kiềm nén và dịu dàng biết bao.

Rõ ràng hắn đang nói với Dung Ngọc, đừng cảm thấy nhục nhã hay căm thù bản thân. Chí ít sẽ có ta sung sướng và thỏa mãn vì mong muốn của người.

Vậy nên những "đốm lửa" bùng lên rồi hòa làm một, biển lửa của dục vọng ôm lấy cậu. Dung Ngọc hoàn toàn đánh mất quyền khống chế cơ thể mình, hoàn toàn bị Sở Đàn nắm giữ trong tay.

Hắn chầm chậm đẩy vào, ôm cậu.

Cơ thể cậu run run, tiếng rên tràn ra từ cổ họng, khoái cảm ập tới, dục vọng tuôn trào.

Dường như đến cả nhịp tim và hơi thở cũng bị khống chế, dường như cậu là con thuyền nhỏ đang trôi giữa đại dương sóng gió dập dềnh, phải dựa vào Sở Đàn mới được thở hổn hển một chốc.

Hắn dùng cánh tay còn lành lặn đệm dưới đầu cậu, vừa thúc eo vừa cúi đầu hôn lên giọt lệ nơi khóe mắt.

"Công tử thấy sướng không?".

Mí mắt Dung Ngọc nặng trĩu, đôi ngươi mơ màng cố tập trung vào khuôn mặt của kẻ trên người mình.

Gã trai trẻ đắm chìm trong dục vọng, mồ hôi lấm tấm trên chiếc mũi cao thẳng, đôi đồng tử đen nhánh quyến rũ hút hồn.

"Sướng...". Dung Ngọc rên khẽ.

"Sướng ở đâu?".

Cậu nhắm mắt, không trả lời.

Sở Đàn lại hôn hàng mi ướt đẫm, hôn mũi, má và môi, mỗi lần hôn lại hỏi: "Chỗ này sướng không? Hay chỗ này? Thích ta hôn người chứ?".

Hắn cứ tiến dần xuống dưới, hôn cả lên ngực cậu.

Dường như những nụ hôn ấy còn khiến Dung Ngọc xiêu lòng hơn tình dục. Từng nơi được môi lưỡi Sở Đàn chạm đến đều run rẩy, khoái cảm như điện giật lan khắp toàn thân.

Dung Ngọc ưỡn eo, lên đỉnh giữa cơn run ấy.

Sở Đàn nhíu mày vì đóa hoa bỗng siết chặt, khóe miệng cong lên: "Có vẻ người rất thích".

Hắn ngồi thẳng dậy giữa hai chân cậu, tay miết nhẹ vòng eo trắng nõn mảnh mai, lớp chai cọ vào làn da mềm mịn, cảm giác ngứa ngáy thô ráp khiến Dung Ngọc không ngừng rên rỉ.

"Ta xoa thế này, người thích không?". Hắn lại hỏi.

Câu hỏi có sẵn đáp án kia khiến Dung Ngọc ngượng miệng chẳng muốn trả lời, cậu mím môi.

Sở Đàn bèn ấn đùi Dung Ngọc tách sang hai bên, vừa nắn bóp làn da mềm vừa thúc thật mạnh.

"Ta chơi công tử thế này, người thích không?".

Thân dưới của Dung Ngọc đã trở nên lộn xộn vô cùng, mật ngọt tuôn trào từ đóa hoa đỏ hồng ướt đẫm, âm thanh nhóp nhép dinh dính hòa cùng tiếng xác thịt chạm nhau.

Dù cậu không trả lời, đóa hoa đang siết chặt lấy kẻ xâm nhập và thứ chất lỏng không ngừng tuôn ra từ nơi ấy đã là minh chứng rõ rệt nhất cho mọi khoái cảm.

Sở Đàn cầm dương v*t đang chảy nước, bắt đầu tuốt mạnh: "Thế này thì sao?".

"Ha ưm!". Dung Ngọc không nhịn được mà thở gấp.

"Sướng đến thế cơ à?". Sở Đàn vẫn chưa chịu buông tay, như thể chừng nào chưa nhận được câu trả lời thì sẽ không bỏ cuộc.

"Sao người không nói gì nữa?". Hắn vừa đẩy hông thật ác vừa đùa nghịch vật cứng đáng thương.

Hai nơi bí mật của Dung Ngọc đều bị Sở Đàn nắm quyền kiểm soát, khoái cảm như sóng nước liên tục ập đến. Một giây trước khi cậu bắn ra, mọi thứ dừng lại.

Dường như cả thế giới cũng đang dừng lại theo. Dung Ngọc chới với trên đỉnh dục vọng, hơi thở như tắc nghẽn.

"Mở mắt nhìn ta đi". Sở Đàn nhẹ giọng dỗ dành. "Ta khiến người thấy dễ chịu, phải không? Ta khiến người thấy sướng, phải không? Rốt cuộc người trở nên khao khát đến thế... là vì dục vọng, hay là vì ta?".

Dung Ngọc nhắm chặt mắt, con ngươi dưới mí mắt đảo qua đảo lại không ngừng.

Lẽ ra cậu nên chìm trong dục vọng, chẳng kiềm chế nổi bản thân. Thế nhưng giờ phút này cậu không thể tỉnh táo hơn được nữa.

Cậu hiểu được, và ý thức được, rằng mình hưng phấn khi được hắn chạm vào, rằng ngọn lửa dục vọng của mình chỉ bùng cháy khi được hắn châm lên. Cậu không bị dục vọng điều khiển, chỉ là... cậu động lòng với Sở Đàn mà thôi.

Dung Ngọc run rẩy mở mắt, hình bóng Sở Đàn in trong đôi ngươi sáng màu, giọng cậu khản đặc: "Vì ngươi...".

Sở Đàn hài lòng nhếch môi, nhưng vẫn không tiếp tục.

Hắn chỉ cúi xuống và hôn nhẹ lên đôi môi mềm.

Cái chạm thoáng qua ấy khiến bức tường thành cao chót vót mà Dung Ngọc vất vả xây nên lập tức sụp đổ, cậu rít chói tai rồi rơi xuống khỏi đỉnh núi dục vọng, thả mình giữa đại dương dịu dàng không gợn sóng.

"Đây là bằng chứng minh xác nhất của ta".

Mặc Thư ngơ ngác ngồi trước cửa, thuốc trong bát đã nguội nhưng nó chẳng động đậy chút nào.

Bà vú Tần lại bước tới, lần này đã là lần thứ ba, để túm tay nó kéo vào căn phòng bên cạnh.

"Nhìn cái bộ dạng mất hồn mất vía của mày mà xem!". Bà nghiêm mặt dạy bảo. "Công tử muốn ban ân cho ai, chẳng lẽ mày có quyền quyết định?".

Vành mắt Mặc Thư đỏ ửng. Nó giơ tay dụi mắt rồi rầu rĩ nói: "Nhưng Sở Đàn chỉ là tên tội nô thấp hèn, vô liêm sỉ, lúc nào cũng bắt nạt ca nhi. Hắn không xứng với ca nhi".

Bà vú Tần dí một ngón tay vào sau ót nó: "Mày cũng chỉ là phận nô tài!".

"Con khác! Con đã ở bên Ngọc ca nhi từ ngày bé!". Mặc Thư cứng đầu đáp, nước mắt càng lúc càng nhiều. "Phu nhân đã nói con phải theo hầu công tử, dù công tử cưới ai con cũng phải theo hầu!".

"Theo hầu, chứ không phải một mình chiếm đoạt. Công tử nay đã biết chuyện gối chăn, có khi mai sau sẽ năm thê bảy thiếp, chẳng lẽ cậu ấy cưới ai mày cũng tị nạnh rồi quấy phá đủ đường? Mày chỉ là một thằng hầu mà còn định nhúng tay vào chuyện của chủ nhân ư?".

Thấy con trai thế này, lòng bà vú Tần cũng chua chát. Bà thở dài, vẫn an ủi: "Dù công tử có ban ân cho Sở Đàn thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến mày đâu con ạ. Mày cứ làm cho tốt phần việc của mày, chăm sóc công tử thật chu đáo, rồi mày sẽ được ở bên công tử đến khi nhắm mắt xuôi tay".

Mặc Thư như bừng tỉnh, nó trợn tròn mắt: "Phải rồi, con vẫn còn được ở bên công tử!".

Bà vú Tần lại thở dài bất lực rồi xuống bếp hâm nóng bát thuốc. Ban nãy bà đứng ở cửa nghe những âm thanh trong phòng mà đỏ cả mặt, nhưng đồng thời cũng thấy an tâm.

Dù có muộn nhưng giờ công tử cũng đã biết chuyện phòng the. Đến khi Dung Ngọc lấy vợ thì chẳng mấy chốc bà sẽ được chứng kiến một chủ nhân bé bỏng chào đời.

Mặc Thư thì chẳng nghĩ nhiều đến vậy. Nó chỉ biết từ nay mình phải cố gắng chăm sóc công tử, phải đạp tên tiểu nhân hèn hạ thấp kém Sở Đàn xuống dưới để hắn mau mau cuốn xéo.

Tránh xa công tử yêu quý của nó ra!

Đêm nay đã được định sẵn là một đêm mất ngủ.

Triêu Huy Đường.

Bạch thị ngồi bên giường Dung Nguyệt mà lau mồ hôi cho y với nét mặt lo lắng. Dường như Dung Nguyệt đang chìm trong ác mộng, đôi mắt nhắm co giật không ngừng, hơi thở gấp gáp, thế nhưng y vẫn còn hôn mê.

"Lão gia ơi". Hai mắt Bạch thị đỏ ửng. "Chàng nhìn Nguyệt nhi xem, chắc không phải nó đang bị thứ tà ma nào nhập đấy chứ".

"Vớ va vớ vẩn, sao Nguyệt nhi có thể bị ma quỷ nhập vào cho được?". Trước nay Dung Tu Vĩnh luôn kiêng kị quỷ thần, vì thế lão nghiêm mặt.

"Lão gia đừng giận, thiếp biết sai rồi, thiếp cũng chỉ vì quá lo cho con". Bạch thị vừa nói vừa cầm khăn lau nước mắt.

Sắc mặt Dung Tu Vĩnh thoáng dịu đi, lão hỏi: "Chẳng phải người ta truyền tai nhau rằng Bảo An Đường có một thầy thuốc giỏi lắm hay sao? Mời kẻ đó đến nhà ta được chứ?".

Ả hầu của Bạch thị thay thị đáp lời: "Bẩm lão gia, chúng con có mời ạ, nhưng thầy thuốc họ Thái ấy hình như đã đến tận đâu đó để khám bệnh rồi. Con tới đó hai lần mà chẳng gặp được nên đành mời thầy thuốc khác, thế nhưng ai cũng bảo bó tay với bệnh tình của công tử nhà ta".

Nói đến đây, biểu cảm trên mặt Bạch thị không kìm được mà trở nên méo mó. Thị biết thầy thuốc họ Thái kia, cứ mỗi lần Bích Ảnh Tạ mời thầy thuốc là hắn ta lại đến, một tên hầu hết đau ốm rồi thương tật mà hắn ta cũng đến, lúc con trai thị cần thì ba lần bảy lượt lại chẳng gặp được hắn ta là thế nào?

"Nàng cũng đừng sốt ruột quá, mai ta sẽ nhờ Tam Hoàng tử điện hạ mời Thái y đến thử xem". Dung Tu Vĩnh an ủi thị.

Bạch thị rưng rưng gật đầu rồi chầm chậm tựa lên vai lão. Thị siết chặt cái khăn, móng tay gần như đâm rách da thịt.

Thị căm hận nghĩ, tại sao cùng ngã xuống vực mà thằng tàn phế chui ra từ bụng ả khốn kiếp kia lại bình an vô sự còn con trai thị thì khổ sở thế này! Đúng là ông trời không có mắt!

Phủ Tam Hoàng tử.

Tam Hoàng tử đang lo lắng vì chuyện Dung Nguyệt hôn mê, nào biết ở Dương Châu xa xôi ngàn dặm kia cũng xảy ra một sự vụ sắp khiến hắn ta phải sứt đầu mẻ trán.

Đội tàu vận chuyển muối im lặng băng qua kênh đào Dương Châu, kẻ đứng gác ngủ gà ngủ gật, không phát hiện có một toán người áo đen lặng lẽ vọt lên từ mặt nước.

Phủ Tướng quân.

Buổi trưa Cố Việt Trạch thong dong quay về với tâm trạng vô cùng khoan khoái rồi hẹn mấy người bạn tới chén chú chén anh, uống say mèm, ngủ đến tận lúc nửa đêm mới dậy.

Hắn ta thấy khát khô cổ, bèn cao giọng gọi người hầu.

Tỳ nữ đứng ngoài cửa lập tức mang lên một bình trà nóng. Cô cẩn thận bước vào, thắp nến, toan dâng chén trà cho Cố Việt Trạch rồi bỗng hét lên.

"Á...".

Cố Việt Trạch chưa đỡ được chén trà, nó rơi thẳng xuống đất rồi vỡ ra làm trăm mảnh. Cõi lòng hắn ta cũng run run, một linh cảm rất xấu xuất hiện.

"Hét cái gì mà hét!". Hắn ta quát lớn.

"Công tử, người, người...". Tỳ nữ biến sắc, chỉ vào đầu hắn ta mà ấp úng.

Cố Việt Trạch giơ tay sờ đầu, hai mắt trợn to.

Hắn ta nuốt nước bọt rồi lảo đảo bước xuống tìm gương. Đến khi đã thấy rõ hình ảnh phản chiếu của mình thì sắc mặt hắn ta ảm đạm như màu đất, đôi chân mềm nhũn không đứng nổi.

Cái đầu trọc lốc trong gương còn sáng hơn ánh đèn.