Đám hạ nhân lần lượt lùi lại nhường đường cho ba vị công tử mặc cẩm y hoa phục* bước đến.
*Cẩm y hoa phục: áo gấm thêu hoa đẹp đẽ, nghĩa bóng là áo quần nhà hiển quý.
Thiếu niên đứng giữa một thân trường bào gấm* có hoa văn kỳ lân màu xanh lam, đai lưng màu xanh lục thắt quanh vòng eo mảnh khảnh thon gầy. Bên hông được tô điểm bằng khối ngọc bội hình tròn sáng bóng, rất ra dáng công tử tiêu sái, phong lưu.
*Trường bào (長袍) là trang phục của nam giới thời Thanh xưa, một chiếc áo dài, cổ áo đứng cao và cài khuy cúc bằng vải phía bên phải, ống tay áo chẽn bó sát hoặc rộng, có thể kết hợp với Mã Quái. Trường Sam (長衫) hay Kỳ Bào là trang phục của nữ, nay gọi là sườn xám (xường xám).
Ngũ quan hắn ta anh tuấn, đôi mắt sáng ngời, trong veo. Trong ánh nhìn cất giấu chút ngây ngô không sõi đời, hiên ngang khí phách, tiêu sái tùy ý. Là thiếu niên thanh tao, thoát tục tựa ngọc.
Cả người tản ra khí chất ấm áp như thái dương hấp dẫn người khác.
Thế cho nên cả quãng đường hắn đi qua, tất cả hạ nhân đều nhìn hắn bằng ánh mắt cung kính và ngưỡng mộ rất lộ liễu. Ngay cả mấy công tử đi cùng cũng lấy hắn làm trung tâm, không nỡ rời xa nửa bước.
Người này chính là nhị ca Dung Nguyệt cùng cha khác mẹ với Dung Ngọc, lớn hơn y một tuổi. Mẫu thân của hắn ta là Bạch thị - đương gia chủ mẫu* hiện tại của Dung phủ. Còn sinh mẫu của Dung Ngọc đã bị sơn tặc sát hại trên đường cùng y về thăm nhà ngoại Dương gia.
*Đương gia chủ mẫu: Người vợ cả trông coi, săn sóc mọi việc trong nhà.
Chỉ hơn nửa năm sau cái chết của Dương thị, Bạch thị vốn là bàng thê* đã được nâng lên làm chính thê.
*Bàng thê: vợ lẽ, thiếp.
Điều này không hợp với lẽ thường. Trong giới thế gia quý tộc ở kinh đô, phàm là đương gia chủ mẫu qua đời, muốn cưới kế thê thì cũng phải chọn tiểu thư danh gia vọng tộc, môn đăng hộ đối mới đúng.
Cái kiểu nâng thiếp làm thê như Dung phủ thì đúng là hiếm có khó tìm, không tránh được người ngoài nghị luận chỉ trích.
Nhưng Dung phụ - Dung Tu Vĩnh khăng khăng mặc kệ, ai biểu Bạch thị là trăng sáng trong tim ông ta chứ.
Nếu không phải vì Dương gia là hoàng thương giàu có nứt tiếng thành Dương Châu, có thể giúp ích cho con đường làm quan của ông ta. Còn Bạch gia chỉ là gia đình bình dân không đáng nhắc tới thì sao Dung Tu Vĩnh lại nỡ lòng để ánh trăng của mình làm thiếp được?
Bây giờ ông ta đã là quan tam phẩm, đường thăng quan tiến chức suông sẻ. Dương thị vừa chết, không còn ai cản đường, ông ta nhanh chóng nâng Bạch thị thành thê.
Dung Nguyệt cũng từ thứ tử trở thành đích tử.
Nhưng dù trước kia hắn ta có là thứ tử thì đãi ngộ và hưởng thụ của hắn cũng chẳng kém đích tử là bao. Dung Tu Vĩnh yêu ai yêu cả đường đi, đối đãi với Dung Nguyệt là từ phụ* yêu thương, săn sóc. Đối với Dung Ngọc lại là chán ghét và xa cách, chưa từng tự mình dạy dỗ.
*Từ phụ: Cha hiền.
Đương nhiên không chỉ mỗi Dung Tu Vĩnh mới yêu thương có thừa đối với hắn ta.
Kỳ danh của Nhị Lang Dung gia - Dung Nguyệt cực kỳ vang dội ở kinh đô.
Thế nhân* truyền rằng hắn ta có dung mạo như tiên, tâm địa Bồ Tát.
*Thế nhân: Người đời, người ta.
Mỗi khi vào đông, hắn sẽ dựng lều cháo ở thành Tây, mang ấm no đến cho bá tánh bần cùng trong thành. Ngày hè nắng chói sẽ ướp chút trà lạnh miễn phí, giúp đám khất cái thành Tây giảm bớt nóng bức.
Còn ngày xuân hắn ta gọi bạn dẫn bè, cưỡi ngựa dạo phố náo nhiệt cũng được lưu truyền trong miệng của bách tính. Thiếu niên tuấn tú, khí phách bồng bột, một thoáng kinh hồng* cả đời khó phai.
*Một thoáng kinh hồng: Chỉ một thoáng nhìn vội vàng, lại khiến người ta khắc sâu ấn tượng.
Ở kinh đô cũng không thiếu người sinh lòng mến mộ hắn ta. Bao gồm cả Thái Tử đương triều, Tam hoàng tử, tiểu tướng quân phủ Trấn Viễn tướng quân và tiểu quận chúa phủ Vinh Ninh công chúa. Tất cả đều ôm lòng riêng với Dung Nguyệt.
Tại sao Dung Ngọc lại biết rõ như vậy á?
Đương nhiên là do Dung Nguyệt là vai thụ chính đoàn sủng, vạn nhân mê trong quyển sách này.
Dung Ngọc nhìn người đang bước tới, nhướng mày, nhoẻn miệng cười: “Nhị ca. ”
Dù đã vào đông nhưng Dung Nguyệt không mặc áo lông cừu. Thân hình mảnh khảnh, ngạo nghễ như trúc xanh mọc thẳng trong tuyết, tràn đầy sức sống. Hoàn toàn trái ngược với Dung Ngọc đang ngồi trên xe lăn. Y khoác một chiếc áo lông cáo dày cộm, đùi phủ thảm lông, sắc mặt tái nhợt, ốm yếu. Nhìn như không sống được bao lâu nữa.
Dung Nguyệt cau mày nhìn Sở Đàn đang quỳ trên mặt đất: “Tam đệ đang trừng phạt hạ nhân? ”
Dung Ngọc gật đầu.
“Không biết hắn làm sai cái gì mà khiến tam đệ tức giận đến thế? ”
Dung Ngọc mân mê roi ngựa trong tay, cười cười, quay đầu nói với Lục Ngạc: “Ngươi nói cho nhị ca biết hắn đã phạm lỗi gì. ”
Lục Ngạc quỳ dưới đất, đôi tay đã đỏ bừng vì lạnh, lắp bắp nói: “Bẩm nhị công tử, Sở Đàn đã làm vỡ chén Lưu Li tơ vàng của ca nhi nhà chúng tôi nhưng không chịu nhận tội. ”
Dung Nguyệt nhíu mày.
Không chờ hắn ta mở miệng, một vị công tử đứng bên cạnh hắn đã không nhịn được: “Chỉ là một cái chén thôi mà cũng đánh người đến nỗi trầy da sứt thịt? ”
Người lên tiếng là đích tam tử* nhà Thái Thường Tự Khanh - Lý Tông Hàn. Cùng đọc sách với mấy công tử thế gia khác ở thư viện riêng của Dung gia.
*Đích tam tử: con vợ cả hàng thứ ba.
Dung Ngọc cười khẽ, “Chỉ có mỗi cái chén?”
Hắn rủ mắt kêu: “Mặc Thư.”
Hạ nhân vẫn luôn đứng im lặng bên cạnh Dung Ngọc lúc này mới cúi đầu thưa: “Vâng. ”
Mặc Thư nghiêng người hành lễ với Lý Tông Hàn, chậm rãi nói: “Bẩm Lý công tử, Chén Lưu Li tơ vàng rỗng chạm khắc hình hoa của công tử nhà tôi được vận chuyển bằng đường thủy ròng rã suốt một năm rưỡi trời từ Đa Bảo Các ở kinh thành Nam Dương về đây. Sau đó lại mời nghệ nhân nổi tiếng khắc tên húy của công tử nhà tôi xuống đáy chén, tổng vị chi hết chín ngàn ba trăm lượng hoàng kim. ”
Lúc nhắc đến đáy chén được thợ điêu khắc nổi danh khắc tên lên, Lục Ngạc đang quỳ bỗng dưng run rẩy cả người, ánh mắt kinh hãi nhìn Dung Ngọc, sau đó nhanh chóng cúi đầu, mặt trắng bệch như tờ giấy.
Lý Tông Hàn tỏ vẻ khiếp sợ: “chín ngàn ba trăm lượng hoàng kim? ”
Hắn biết nhà mẹ đẻ của vong mẫu Dung Ngọc là Dương gia ở Dương Châu, cũng biết Dương gia giàu có. Nhưng không ngờ được Dung Ngọc có thể tùy tùy tiện tiện bỏ ra chín ngàn ba trăm lượng hoàng kim chỉ để mua một cái chén Lưu Li vô dụng.
Nhiêu đó vàng đã đủ mua hàng trăm hàng ngàn tên nô lệ. Vật quý giá như vậy bị đập vỡ, nếu đổi lại là hắn chắc cũng chỉ hận không thể đánh chết tên điêu nô này cho hả giận!
Thần sắc Lý Tông Hàn ngượng ngùng. Mới nãy còn hùng hổ bất bình thay người khác, giờ đây da mặt đỏ ửng lên, không biết nên phản ứng ra sao.
Dung Nguyệt cau mày liếc nhìn Lục Ngạc rồi thản nhiên lướt qua.
Hắn ta mở miệng nói: “Vật của tam đệ tất nhiên là quý giá, nhưng dù Sở Đàn chỉ là hạ nhân thì cũng là một mạng người. Chén cũng đã vỡ, dù đệ có đánh chết hắn thì nó cũng không liền lại được. Huống chi ta nghe lời khai thôi cũng chưa chắc là hắn làm vỡ mà. ”
Dung Ngọc nhướng mày, quấn sợi roi thành từng vòng trên ngón tay. Dây roi màu đỏ siết trên ngón tay tái nhợt càng làm nổi bật sự ốm đau, thiếu sức sống.
“Ý của nhị ca là đệ đổ oan cho hắn? ”
Dung Nguyệt mím môi, nghiêm mặt trịnh trọng nói: “Phụ thân đã dạy ta phải đối xử tốt với mọi người, phải có lòng thương chúng sinh. Ngay cả con kiến, con sâu cũng phải nỗ lực tranh giành tìm cách sinh tồn cả đời, huống hồ là con người. Cho dù bọn họ có là phận tôi tớ, tạp dịch đi chăng nữa thì cũng không thể tùy tiện giết chết một mạng người như vậy. Cần phải điều tra chân tướng rõ ràng mới được. ”
Những lời này của Dung Nguyệt khiến kẻ hầu xung quanh lệ nóng doanh tròng, lồng ngực ấm áp. Thật là một chủ tử nhiều lòng thiện lương. Người tôn quý như vậy mà cũng có thể nghĩ cho cái mệnh tiện này của hạ nhân bọn bọ, quả thật là tâm địa Bồ Tát.
Cả bọn Lý Tông Hàn nhìn Dung Nguyệt bằng ánh mắt nóng cháy, vẻ mặt tràn đầy ngưỡng mộ và thưởng thức.
Không gian yên tĩnh đến nỗi nghe được tiếng kim rơi.
Bỗng có tiếng cười khẽ đột ngột vang lên. Tiếng cười nhẹ nhàng, ôn hòa nhưng lại khiến người nghe lạnh sống lưng.
“Nhị ca có nghĩa khí. Chi bằng huynh đền thay hắn được không? ”
Dung Nguyệt ngẩn người. Hắn ta đương nhiên không đào ra được nhiều tiền như vậy, nhưng không thể bỏ mặc Sở Đàn được.
Hắn ta trầm ngâm một lát rồi nói: “Khoan hẵng nói tới việc có phải Sở Đàn đã làm vỡ chén Lưu Li này hay không. Nếu thật là lỗi của hắn thì ta sẽ tìm một thợ thủ công lành nghề đến sửa lại nó cho đệ. Đệ giao hắn cho ta, tha cho hắn một mạng, như vậy được không? ”
Y gấp roi làm đôi, hơi khom lưng nâng cằm Sở Đàn: “Nghe gì không? Nhị ca ta muốn cứu ngươi đó. ”
Toàn bộ khuôn mặt Sở Đàn giờ phút này được phơi bày trước mắt Dung Ngọc. Nó giống y như sách viết, mi mày như họa, mắt đen như mực, ngũ quan sắc sảo như tượng tạc. Một gương mặt trẻ tuổi cực kỳ anh tuấn, là công có giá trị nhan sắc cao nhất trong truyện.
Lúc này hắn rũ mắt, hàng mi đen dài run nhẹ vì nhịn đau. Đôi môi mỏng mím chặt, khóe miệng rỉ máu khiến gương mặt tuấn tú trông rất nhợt nhạt.
Đáy mắt Dung Nguyệt hiện lên một loại chí tại tất đắc*.
*Chí tại tất đắc: Có chí thì nên, khát vọng nhất định phải làm được việc mình muốn làm. Ý nói anh Nguyệt rất kiên quyết phải cứu Sở Đàn cho bằng được.
“Đáng tiếc, trong viện này, lời ta nói mới là lớn nhất. ” Nụ cười trên mặt Dung Ngọc chợt biến mất, đột nhiên đẩy ngã Sở Đàn rồi đánh thêm một roi, đánh đến mức Sở Đàn thét lên một tiếng, cơ thể run rẩy không ngừng.
Dung Nguyệt mặt đầy nôn nóng: “Dung Ngọc! Ngươi hà tất phải nhẫn tâm như vậy. Nếu ngươi còn đánh nữa hắn sẽ chết! Tới lúc phụ thân về nhà, biết được ngươi đánh giết hạ nhân vô cớ, chắc chắn sẽ rất tức giận. ”
“Nhị ca chớ lôi phụ thân ra dọa đệ. ” Dung Ngọc nhìn Dung Nguyệt, nụ cười trên môi có đôi phần giễu cợt: “Chẳng qua chỉ là một con chó được đệ nuôi thôi, hà cớ gì khiến nhị ca lo lắng đến thế? ”
Dung Nguyệt đè nén cảm xúc, giả vờ bình tĩnh nói: “Hiện giờ đang có người ngoài, chỉ là không muốn chuyện xấu trong nhà bị truyền ra ngoài thôi. Đệ không nên tức giận như vậy, chỉ tổ hại thân. Nếu ngại hắn không biết phép tắc thì chi bằng đệ giao hắn cho nhị ca, ta giúp đệ dạy dỗ hắn. Cũng đỡ cho đệ bị người khác nói là ác độc, tàn nhẫn. ”
Một cơn gió lạnh quét ngang, Dung Ngọc cúi đầu ho hai tiếng, sắc mặt càng thêm tái nhợt, đôi mắt đào hoa ngấn nước, đôi môi cũng đỏ hồng.
Y cong môi đỏ mọng: “Nhị ca dụng tâm lương khổ*. ”
*Dụng tâm lương khổ (用心良苦): Dùng nhiều tâm tư trí lực, suy đi tính lại, nghĩ cho người khác nhưng họ không hiểu cho.
Mặc Thư tiến lên đổi một cái lò sưởi tay khắc hình hoa cho Dung Ngọc, sửa sang lại áo choàng lông cáo, nhẹ giọng nói: “Công tử, nên về phòng thôi. ”
Dung Ngọc phất tay cho cậu nhóc lui xuống, cầm roi khều nhẹ lên lưng Sở Đàn: “Lại đây. ”
Mu bàn tay Sở Đàn nổi gân xanh, cố hết sức thẳng lưng bò đến trước mặt Dung Ngọc.
Dung Ngọc bóp cằm hắn: “Ngẩng mặt lên nhìn ta. ”
Sở Đàn chậm rãi xốc hai mí mắt lên. Con ngươi đen nhánh u ám như vực thẳm nhìn thẳng Dung Ngọc. Sâu trong đáy mắt là lạnh lẽo khiến lòng người kinh sợ.
Dung Ngọc lại cười càng tươi hơn, đuôi mắt ửng hồng diễm lệ, môi mỏng đỏ thắm cong lên một vòng cung châm chọc: “Nhị ca có tâm địa Bồ Tát, muốn cứu ngươi. Ta cho ngươi một cơ hội, muốn đi theo y không? ”
Ánh mắt Sở Đàn bất động như mặt hồ đã đóng băng ngàn năm, không ai biết được dưới đáy hồ đang chứa đựng điều gì.
Hắn hé miệng, giọng nói khô khốc khàn khàn: “Không.”
Dung Nguyệt sửng sốt, có lẽ không ngờ được Sở Đàn sẽ khước từ hắn ta. Đồng thời ánh mắt cũng tràn đầy sự khó hiểu, không hiểu vì sao Sở Đàn bị đánh đập dã man như vậy mà vẫn muốn ở lại Bích Ảnh Tạ.
Dung Ngọc cười to hơn nữa. Ngón tay cái hung ác nhấn mạnh vào vết thương đang rỉ máu trên môi Sở Đàn, chà xát thật mạnh. Y bôi vệt máu đỏ tươi lên đôi môi khô nứt trắng tái, bôi đến khi nó nhiễm màu máu mới thôi.
Dung Ngọc khẽ nheo mắt, đôi mắt đào hoa uyển chuyển sáng ngời, cúi dán sát vào môi Sở Đàn với khoảng cách gần như rất mờ ám, nói hai chữ: “Chó ngoan.”
Sau đó đẩy hắn ra, bảo Mặc Thư đẩy y về phòng.
Dung Ngọc không quay đầu: “Nếu ngươi đã không biết tốt xấu, không chịu chừa thể diện cho nhị ca, vậy cứ quỳ tiếp đi. ”
- --------------------------------------
Theo tiến độ rề của tui thì chắc 3 - 4 ngày mới xong 1 chương.