Edit: Ryal
Cố Việt Trạch ra khỏi Đông cung, hồn xiêu phách lạc, chợt thấy một bóng người rất quen đứng ngay trước cửa.
"Nhị lang!". Hai mắt hắn ta sáng rực. Hắn ta vội chạy đến: "Sao huynh lại tới đây?".
Dung Nguyệt nhìn ngó khắp xung quanh rồi kéo hắn ta vào góc khuất: "Nghe nói đệ vào cung nên ta đến xem thử. Có chuyện gì rồi đúng không?".
Cố Việt Trạch cau mày, tỏ ra gấp gáp: "Nhiều người biết đệ vào cung lắm à? Bệ hạ cũng biết ư?".
Chẳng lẽ chuyện hắn ta làm hôm nay đã bị truyền đi? Sao nhanh quá vậy?
Những lời Thái tử vừa nói khiến Cố Việt Trạch sợ xám cả hồn, giờ hắn ta chỉ muốn biết liệu phụ thân có phải chịu vạ vì mình hay không, cảm giác cứ như bị một thanh kiếm kề bên cổ, lòng nơm nớp lo sợ.
Nhìn hắn ta, Dung Nguyệt lại càng đoan chắc – tình thế đã trở nên nghiêm trọng hơn nhiều.
"Đệ đừng lo lắng quá, ta được người trong cung Thái tử báo cho nên mới biết, bệ hạ không biết được đâu". Dung Nguyệt trấn an Cố Việt Trạch. "Đệ phải kể lại đầu đuôi trước đã, rốt cuộc có chuyện gì rồi?".
Cố Việt Trạch do dự mãi, hắn ta tự cảm thấy mình quá ngu ngốc, nói ra thì xấu hổ. Nhưng Dung Nguyệt hỏi thêm mấy câu, cuối cùng hắn ta vẫn cúi gằm mặt xuống.
"Tất cả là do Dung Ngọc hại ta, nó phái người ám sát ta rồi còn gài bẫy ta nữa chứ!".
Dung Nguyệt thầm nghĩ, quả nhiên, y biết Dung Ngọc chắc chắn sẽ không từ bỏ.
"Ý Thái tử điện hạ thế nào?".
"Điện hạ bảo ta đi xin lỗi Dung Ngọc". Hai mắt Cố Việt Trạch đỏ bừng, hắn ta lồng lên như một con trâu bị khiêu khích. "Đừng có mơ, một tên què vô dụng thì không bao giờ xứng!".
Cố Việt Trạch chửi bới vài câu, thấy Dung Nguyệt chỉ cụp mắt thì kéo tay y hỏi nhỏ: "Sao thế, Nhị lang? Huynh cũng nghĩ ta nên đi xin lỗi nó à?".
Dung Nguyệt lắc đầu, vẻ lo lắng hiện giữa mi tâm.
Có xin lỗi cũng vô dụng. Y biết Dung Ngọc tàn nhẫn và độc ác chừng nào, đến cha ruột cậu còn không cả nể. Ai gây hấn với cậu, cậu nhất định sẽ trả đũa gấp trăm ngàn lần, sao một lời xin lỗi có thể giải quyết được đây?
Thái tử nói thế cũng không sai, chỉ cần Cố Việt Trạch tỏ ra biết điều ngoài mặt thì người khác sẽ khó xen vào.
Nhưng họ và Dung Ngọc từ lâu đã chẳng thể đội trời chung được nữa. Những lời bàn tán của người khác sẽ trở thành vũ khí thuộc về Dung Ngọc, chỉ trong vài giờ tiếp theo, chuyện Cố Việt Trạch vừa làm sẽ bị truyền khắp kinh đô trong phiên bản được thêm thắt.
Huống chi y cũng chẳng thích chứng kiến cảnh tượng một Cố Việt Trạch kiêu hãnh biết bao lại phải khép nép cúi đầu xin lỗi, khi ấy hình tượng chàng tướng quân trẻ tuổi và hăng hái trong kí ức của y sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
Cố Việt Trạch vui sướng ôm y: "Nhị lang, Nguyệt nhi, ta biết huynh sẽ ở bên ta mà".
"Đương nhiên ta sẽ ở bên đệ". Dung Nguyệt gác cằm lên vai hắn ta, thì thầm thật khẽ. "Nhất định ta sẽ bảo vệ đệ".
Đúng như những gì Dung Nguyệt nghĩ, dường như câu chuyện Cố Việt Trạch lộng quyền đã mọc cánh để bay lượn khắp kinh đô.
Trong buổi thiết triều sáng hôm sau, một viên quan đứng ra tâu bẩm rằng Cố Việt Trạch ngang ngược càn quấy, ỷ thế hiếp người. Thậm chí đến cả cuộc đối thoại giữa Dung Ngọc và hắn ta cũng không bị bỏ sót.
Nghe câu "... bách tính tỏ lòng cung phụng như thờ thần linh, thậm chí họ còn xây cả tượng vàng và đền miếu", ai nấy đều ồ lên kinh ngạc.
Vị quan kia chỉ trích Cố Việt Trạch, thực ra ẩn ý muốn chĩa mũi dùi vào Trấn Viễn Tướng quân. Có ông ta dẫn đầu, một số quan viên khác cũng lần lượt tố cáo Trấn Viễn Tướng quân tội đại bất kính.
Nhưng vẫn còn một bộ phận quan viên đưa ra lí lẽ rằng Trấn Viễn Tướng quân đã canh gác vùng biên ải suốt mấy chục năm trời mà chưa một lần sai sót, nay ông ta đại thắng Tây Hạ, đoạt lại lãnh thổ, là công thần của Đại Chu, dù có hơi sơ suất trong một vài chuyện nhỏ nhưng tấm lòng trung nghĩa vẫn chẳng thể nghi ngờ.
Trong triều luôn chia bè phái. Ngày trước có phe Tam Hoàng tử, phe Thái tử, phe trung lập bo bo giữ mình, phe bảo hoàng [1] kiên định, đương nhiên cũng bao gồm cả thiểu số theo phe Lục Hoàng tử và Thất Hoàng tử.
[1] Phe ủng hộ Hoàng đế, thường không đứng về phía một ứng cử viên nhất định nào trong cuộc chiến giành ngôi vị mà chỉ phụng sự Hoàng đế, đồng thời tỏ thái độ sẵn lòng phụng sự vị Hoàng đế tiếp theo bất kể đó là ai.
Nhưng tuổi của Hoàng đế càng ngày càng cao, phe bảo hoàng càng ngày càng ít. Án mưu nghịch liên quan đến Tam Hoàng tử vừa khép lại không lâu trước đó khiến phe Tam Hoàng tử gần như chết sạch. Người mới được bổ nhiệm vào những chức vụ trống kia chưa kịp tìm hiểu thế cục trong triều đình, họ đều chọn cách đứng ở phe trung lập.
Thế nên hiện giờ phe Thái tử là đông đúc nhất. Trấn Viễn Tướng quân thuộc phe Thái tử.
Nhờ vậy, số quan viên bào chữa nhiều hơn những kẻ khép tội ông ta. Sắc mặt Hoàng đế dần trở nên xám xịt.
Đám triều thần nhao nhao cự cãi.
Hoàng đế ngồi im trên long ỷ, chẳng nói lấy một lời. Biểu cảm của lão âm u tựa làn nước, quanh thân bị bao trùm bởi bầu không khí lạnh như băng.
Mãi một hồi lâu sau, Nguyên Cảnh Đế trầm giọng: "Thái tử nêu ý kiến đi".
Thái tử tỏ ra điềm tĩnh: "Bẩm phụ hoàng, nhi thần thấy việc Trấn Viễn Tướng quân có công bình Tây Hạ là sự thực, nhưng việc ông ấy là thần tử mà hành động không được thỏa đáng cũng là sự thực. Nếu phụ hoàng không ngại thì nên đợi Trấn Viễn Tướng quân về triều trước đã, vua tôi thẳng thắn nói chuyện với nhau, có công thì thưởng, có lỗi thì phạt. Không thể để sự uy nghi của một bậc đế vương bị lấn lướt, nhưng cũng chớ nên để các tướng sĩ đang bảo vệ quốc gia ta chạnh lòng".
Lời Thái tử nương theo cả hai phe mà nói, triều thần cùng im lặng.
Các võ tướng là những người bị đả động nhiều nhất, bởi họ cư xử bỗ bã quen rồi, chẳng coi trọng lễ tiết là bao, nên rất dễ lộ nhược điểm. Họ cãi không lại những ngôn quan trên triều, lúc nào cũng thua thiệt về lí lẽ. Lời Thái tử chạm đến tâm can họ – nếu bất kể chuyện gì cũng bị làm ầm ĩ lên, thậm chí họ còn không được cho cơ hội tự bào chữa, thì nhất định họ sẽ chạnh lòng.
Các võ tướng đều thầm tán thưởng, Thái tử quả không hổ là Thái tử của Đại Chu, nhân hậu hiền đức, thấu tình đạt lí.
Hai mắt Nguyên Cảnh Đế tuy hơi mờ đục nhưng vẫn còn sắc bén. "Vậy con nghĩ nên xử tội càn quấy của Cố Việt Trạch thế nào?".
Thái tử đáp: "Cố Việt Trạch mắc lỗi thì đương nhiên phải chịu phạt, nhưng nhi thần nghe nói dạo này vùng Hoài Nam không được yên ổn, cần có người tài đứng ra giải quyết. Cúi xin phụ hoàng xét lại".
Gã không có ý thiên vị phe nào, chỉ đơn thuần nói cho Nguyên Cảnh Đế biết: sắp phải đánh giặc rồi, họ vẫn cần Trấn Viễn Tướng quân, dù con trai của ông ta có kiêu ngạo một chút thì cũng chẳng phải lỗi lầm gì quá lớn, tốt nhất nên mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện.
Nguyên Cảnh Đế không trả lời, ánh mắt vẫn âm u, hạt giống nghi hoặc đã gieo trong lòng lão.
Về tẩm điện, Nguyên Cảnh Đế chỉ thấy mịt mờ. Lão có lòng mà không có sức, nay hết loạn trong rồi lại giặc ngoài nổi lên, sự cảnh giác của lão bị nâng tới đỉnh điểm, nhìn bất cứ ai cũng thấy giống phản tặc.
"Lấy tiên đan". Nguyên Cảnh Đế quay đầu ra lệnh cho thái giám tổng quản Lý Hữu Phúc.
Lý Hữu Phúc đáp dạ rồi dâng lên một chiếc hộp nhỏ, trong hộp là viên thuốc màu nâu sáng được bọc vải lụa vàng, mùi thơm rất kì dị.
Nguyên Cảnh Đế ngậm viên thuốc, nhắm mắt, nhai thật kĩ, biểu cảm đầy si mê.
Lão không tin ai cả, chỉ tin thứ "tiên đan" này. Lão muốn kéo dài tuổi thọ, muốn vĩnh viễn được ngồi trên long ỷ, thiên hạ sẽ luôn thuộc về lão, ngôi vị Hoàng đế của lão sẽ không bao giờ bị cướp mất.
"Tiên đan" giúp tâm trạng Nguyên Cảnh Đế khá hơn chút ít. Lão bảo Lý Hữu Phúc: "Gọi Dung Nguyệt tới đây".
"Vâng ạ".
Dung Nguyệt nhanh chân theo Lý Hữu Phúc vào hầu Hoàng đế.
Nguyên Cảnh Đế hỏi thẳng: "Mấy ngày trước ngươi nói với trẫm rằng ngươi đã xem thiên tượng, mũi nhọn của sao Thất Sát có vẻ đang chĩa vào sao Tử Vi đế vương của trẫm. Quả thật trẫm ăn ngủ không yên. Làm sao để giải quyết bây giờ?".
Dung Nguyệt quỳ xuống, nét mặt lộ vẻ mừng vui: "Vi thần cũng đang muốn bẩm tin cho bệ hạ. Sao Thất Sát mọc ở phía Nam, vốn dĩ sáng lòa, nhưng đêm qua thần lại thấy bên cạnh sao Tử Vi có sao Phá Quân dần ló rạng, khiến sao Thất Sát phải chịu lép vế. Thiết nghĩ long thể của bệ hạ đã không còn gì đáng lo".
"Ừm, đúng là trẫm đang rất ổn". Nguyên Cảnh Đế vừa dùng "tiên đan", lại thêm lời Dung Nguyệt tâng bốc, lão thấy sức lực trong mình trào dâng cuồn cuộn.
Lão thích thú nhướng mày, lại hỏi: "Sao Phá Quân nghĩa là gì?".
"Thưa bệ hạ, sao Thất Sát là chòm sao phải chịu hình phạt cô độc lẻ loi, là thứ phản tặc trong thời loạn thế. Còn sao Phá Quân là vị tướng tung hoành ngang dọc, có thể bảo hộ cho người".
Nguyên Cảnh Đế trầm tư chốc lát rồi khẽ gật đầu, lẩm bẩm: "Sao Phá Quân là vị tướng bảo hộ cho trẫm, vậy thì đó...".
"Nhất định là Trấn Viễn Tướng quân, thưa bệ hạ". Lý Hữu Phúc xen vào, một tia ẩn ý thoáng xuất hiện trong đôi mắt đang cười tủm tỉm. "Trấn Viễn Tướng quân vừa đại thắng trở về thì phía Nam lại có biến, chẳng phải thật đúng lúc hay sao? Hẳn ông trời cũng muốn phái Trấn Viễn Tướng quân đi gìn giữ quốc thổ Đại Chu này!".
Lời nói của Lý Hữu Phúc chẳng thể làm Nguyên Cảnh Đế bình tâm hơn, ngược lại, lão cau mày. Sự hoài nghi của lão sẽ không lay chuyển, mà người khác càng khuyên thì lão lại càng cảm thấy họ đang ấp ủ âm mưu trong lòng.
Lão nhìn Dung Nguyệt bằng ánh mắt âm u: "Dung Nguyệt, ngươi là Thiếu giám của Ty Thiên Giám. Ngươi thấy thế nào? Sao Phá Quân của trẫm liệu có phải Trấn Viễn Tướng quân không?".
Những ngón tay đặt trên đất của Dung Nguyệt co rúm, y cúi đầu, cố giữ cho giọng mình không run rẩy: "Bẩm bệ hạ, sao Phá Quân đúng thực là người luôn trung thành với bệ hạ, không màng sống chết".
Y đưa ra một đáp án chẳng rõ ràng, để rồi người quyết định lại là Nguyên Cảnh Đế.
Nguyên Cảnh Đế nhìn y chằm chằm, ánh mắt rét lạnh. Khí chất của bậc đế vương khiến Dung Nguyệt không ngừng sợ hãi.
Một lúc lâu sau, Nguyên Cảnh Đế mới cất lời: "Lòng trẫm tự biết. Lui xuống đi".
"Vâng". Y đứng dậy, từ tốn bước ra ngoài cửa cung.
Trời sẩm tối, xám xịt như thể sắp có mưa rơi. Dung Nguyệt ngẩng đầu. Làn gió thu khiến y rùng mình trong vô thức – và y bỗng phát hiện sau lưng mình ướt đẫm.
Vu Thành.
Trong phủ thành chủ, một nhóm quân binh mặc giáp tranh luận ầm ĩ.
Thám tử báo lại rằng chỉ năm ngày nữa là Trấn Viễn Tướng quân về đến kinh đô, chắc hẳn ông ta sẽ được phái đến phía Nam dẹp loạn.
Quân Chu Tước của Vệ Kinh Đàn rất dũng mãnh, cũng chẳng sợ ai. Nhưng dưới trướng Trấn Viễn Tướng quân có mười lăm vạn binh sĩ, còn quân Chu Tước cố lắm cũng chỉ hai vạn người.
Hai vạn đánh với mười lăm vạn, đội quân tinh nhuệ đến đâu cũng rất khó thắng.
Có người đưa ra đề nghị đánh chiếm mấy tòa thành xung quanh, chiêu binh mãi mã, gom lương thảo, chuẩn bị cho cuộc đại chiến sau này.
Cũng có người phản đối – xung quanh đều đang xảy ra bạo loạn, kẻ nào cũng muốn xưng vương. Dẹp yên từng phía thì vừa lãng phí thời gian vừa hao tổn binh lực, chẳng bằng đợi chúng đấu đá lẫn nhau rồi xử lí phe mạnh nhất, nhanh gọn biết chừng nào, lại đỡ tốn kém.
Hai bên đều chẳng chịu thua, cứ thế cãi cọ không ngừng. Cuối cùng họ dõi mắt về phía gã trai trẻ tuổi ngồi trên ghế chủ vị.
Tả Tướng quân Trần Phương Linh của quân Chu Tước lên tiếng: "Chủ thượng thấy sao?".
Vệ Kinh Đàn là Thế tử, nhưng lúc hành quân ai cũng tôn xưng một tiếng chủ thượng.
"Đúng thế, xin chủ thượng hạ lệnh cho chúng tôi, chúng tôi sẽ nghe theo quyết định của người!". Hữu Tướng quân cao giọng.
Gã trai cụp mắt, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn. Hắn vốn không phải kẻ ngông cuồng phách lối, nhưng Đại Chu nay đã hoàn toàn mục nát, cứ như một ngôi nhà lung lay sắp đổ sụp, còn Trấn Viễn Tướng quân là cây trụ chống cuối cùng.
Việc đụng độ với ông ta ngay lúc này quả thực sẽ mang lại rất nhiều phiền toái.
Nhưng Vệ Kinh Đàn không muốn nhẫn nhịn. Dung Ngọc đang ở kinh thành chờ hắn, trạng thái tinh thần của tiểu thiếu gia càng lúc càng bất ổn, hắn sợ có một ngày cậu gặp chuyện bất trắc, mà hắn ở tít tận chân trời xa xôi, chẳng thể làm gì được – khi ấy hắn biết hối hận với ai.
Thế nên hắn phải hành động nhanh hơn nữa, phải buông tay đánh cược một lần. Sớm muộn gì hắn cũng phải chạm mặt Trấn Viễn Tướng quân thôi. Vệ Kinh Đàn không sợ hiểm nguy, hắn chỉ sợ sẽ đánh mất người hắn yêu thật lòng.
Gã thanh niên siết chặt nắm đấm, giọng trầm trầm đầy quả quyết.
"Thu dọn hành trang, giờ Tý xuất phát, bắt đầu từ nơi gần nhất – Bình Thành".