Edit: Ryal
Tuyết trắng phủ khắp đất trời, cảnh tượng giá buốt thê lương.
Dung Ngọc mở mắt, vài bóng dáng nhạt nhòa hiện lên, một kẻ trong số đó quay lưng về phía cậu – vóc người cao lớn, mái tóc đuôi ngựa buộc cao, y phục đen tuyền.
Trời đông sương giăng tuyết trắng, kẻ kia im lìm như một dòng sông băng muôn đời không tan chảy, khắp xung quanh chỉ có cô liêu và tịch mịch.
"Xẻo thịt đầu gối y, móc mắt y".
Giọng nói trầm mà lạnh rất đỗi thân quen rơi vào tai Dung Ngọc theo cơn gió đông rét mướt. Cậu trợn mắt như không tin nổi, bị đám lính xốc dậy rồi ấn xuống lớp băng trên mặt hồ.
Gò má kề trên tuyết lạnh, môi Dung Ngọc mấp máy nhưng lại chẳng có âm thanh nào phát ra, dường như cổ họng cậu đã bị ai bịt kín.
Cậu nghe tiếng lưỡi dao sắc nhọn đâm xuyên cơ thể mình, cảm nhận cơn đau mài xương khoét tủy, trước mắt tối đen như mực.
Nhưng cậu vẫn nhìn về phía bóng lưng kia, kiên trì mở miệng, mãi đến khi một bông tuyết bé nhỏ tan ra nơi đầu lưỡi. Dường như có một bàn tay giúp cậu phá bỏ mọi xiềng xích.
Cậu gọi to: "Vệ Kinh Đàn!".
Một tên lính ghì đầu cậu xuống tuyết: "To gan lớn mật, dám gọi thẳng tên húy của Hoài Nam Vương!".
Hoài Nam Vương cái chó gì. Dung Ngọc sắp không còn tỉnh táo trước cơn đau, nhưng cậu bực nhất là Vệ Kinh Đàn dám đối xử với mình như vậy. Cậu nửa kinh hoàng, nửa giận dữ, giọng nói run rẩy như sắp hộc máu tươi: "Vệ Kinh Đàn, Vệ Ly Hối! Sao ngươi dám làm vậy với ta!".
Kẻ đứng lặng người trong gió tuyết kia bỗng giật mình quay lại, đôi mắt sắc bén tựa chim ưng nhìn về phía cậu qua màn sương trắng xóa.
Bốn mắt nhìn nhau, ngọn núi xưa nay mênh mang tuyết phủ dần sụp xuống, khao khát mãnh liệt nảy sinh trong tâm hồn. Vệ Kinh Đàn cứ đờ người ra không nhúc nhích.
Nhưng rồi một tên lính vung đao.
Đồng tử của Vệ Kinh Đàn co lại, giọng hắn âm u lạnh lẽo: "Không được chạm vào em ấy!".
Muộn rồi. Máu văng ra trước mắt Dung Ngọc. Hình ảnh cuối cùng cậu chứng kiến là Vệ Kinh Đàn lảo đảo chạy lại phía mình, tuyệt vọng hô to: "Ngọc nhi!".
Cậu thiếu niên ngất lịm.
Dung Ngọc lại mở mắt. Xung quanh mờ tối, dường như chân cậu vẫn còn rất đau, cậu rên lên một tiếng khàn khàn.
"Cuối cùng ca nhi cũng tỉnh!". Mặc Thư xuất hiện, nó sờ trán chủ nhân rồi mừng rỡ nói tiếp. "Cậu hạ sốt rồi".
Dung Ngọc mơ màng nhìn Mặc Thư, mãi sau mới hoàn toàn tỉnh táo lại. Cậu rúc vào trong chăn ấm.
... Hóa ra chỉ là một giấc mơ.
Thấy gương mặt cậu tái mét, hai má và cần cổ thì bắt đầu tuôn mồ hôi lạnh, Mặc Thư vội vàng dùng khăn dấp nước nóng lau đi.
"Cậu ngủ suốt hai ngày rồi, em lo lắm đấy".
Hơi ấm ùa vào trong cơ thể, Dung Ngọc chớp mắt: "Hai ngày rồi sao?".
"Vâng thưa cậu. Thái tử điện hạ còn giục phu thuyền lái nhanh hơn, hẳn là ngày mai sẽ cập bến". Mặc Thư đặt khăn vào trong chậu nước, dìu Dung Ngọc dậy rồi bưng lên một bát cháo trắng.
Dung Ngọc nghiêng đầu. Cứ mỗi lần nhắm mắt là cậu lại nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng trong mơ, cậu không ngừng chạm vào đầu gối, chỉ muốn biết mình đang mơ hay đã về hiện thực.
"Ca nhi ơi, mấy ngày nay cậu không ăn gì hết. Cứ thế thì làm sao khỏe được?". Mặc Thư van nài. "Cậu gầy đi nhiều quá, kiểu gì mẹ cũng lột da em. Coi như cậu thương em mà ăn mấy miếng".
Nó giơ thìa cầu khẩn, Dung Ngọc đành thua.
Cậu ăn xong non nửa bát cháo thì ứ nghẹn. Mặc Thư lại bưng sang một bát thuốc, thuốc đắng trôi vào thực quản, hàng mi Dung Ngọc run run, làn da trắng tái.
Dạ dày cậu lại cuộn lên. Dung Ngọc vừa muốn nôn đã bị Mặc Thư bịt miệng: "Ca nhi không được nôn đâu, hai ngày nay em đút gì cậu cũng nôn ra hết, mãi cậu mới ăn được một tí cháo mà!".
Dung Ngọc:...
Cậu lạnh nhạt liếc nhìn Mặc Thư, cuối cùng vẫn không đủ sức mắng nó. Nó đỡ cậu nằm xuống giường.
"Ca nhi ngủ suốt hai ngày, Thái tử điện hạ có hỏi em về chuyện giữa ca nhi với Nhị công tử". Mặc Thư vắt khăn rồi lau tay chân giúp cậu. "Hình như Nhị công tử bị thương nặng lắm. Một cánh tay của ngài ta coi như bỏ rồi, theo chẩn đoán của Thái y thì may mắn lắm ngài ta mới lành lại được. Thái tử hỏi xem cậu đã dùng gì để gây ra vết thương đó".
"Em có biết gì đâu, em chẳng nhìn thấy gì hết". Nó tỏ ra vô tội.
Thực ra nó không dám lừa Thái tử – dù sao con người thời phong kiến vẫn rất sợ hoàng quyền, nhưng nó nói không sai. Mặc Thư chỉ có nhiệm vụ canh gác. Hẳn nó cũng đã đoán được chút gì, nhưng không nhìn thấy vẫn là không nhìn thấy.
Dung Ngọc liếc nhìn Mặc Thư, nó chớp mắt, trông rõ là hớn hở. Cậu cong môi cười.
"Mãi ca nhi mới chịu cười". Mặc Thư vui sướng. "Mình chỉ cần cố chịu nốt đêm nay, mai là thuyền cập bến, ca nhi cũng đỡ mệt".
Dung Ngọc gật đầu rồi uể oải nhắm mắt.
Nhưng chẳng bao lâu sau Thái tử đã tìm đến, Tống Tử Khiêm cũng theo cùng.
"Thái tử điện hạ, Tống đại nhân". Dung Ngọc gật đầu coi như hành lễ.
Thái tử ân cần nhìn cậu: "Tam lang tỉnh rồi, mấy ngày nay cô lo quá".
Tống Tử Khiêm nhắc: "Đường sá xa xôi, Dung công tử nên quý trọng thân mình".
Khách sáo vài câu, cuối cùng Thái tử cũng nói đến mục đích thực sự.
"Tam lang, cô đã biết chuyện đệ và Dung Nguyệt cãi vã, không phải lỗi của đệ, suy cho cùng thì Dung Nguyệt mới là người khiêu khích trước. Một phần lỗi cũng do cô không quản lí được đám người hầu, để y nhân sơ hở mà tìm đến quấy rầy đệ".
Thái tử vừa dịu giọng nói vừa nhìn Dung Ngọc với ánh mắt chân thành, dường như gã thực sự vô cùng áy náy.
Dung Ngọc đáp: "Điện hạ quá lời rồi. Y tự chuốc vạ vào thân, đâu có liên quan gì đến điện hạ".
"Cũng đúng, y tự chuốc vạ vào thân, nhưng...". Thái tử hơi dừng lại. "Cô có một thắc mắc".
Dung Ngọc thầm nghĩ – đến lúc rồi.
"Xin điện hạ cứ hỏi".
Thái tử nhìn thẳng vào mắt Dung Ngọc: "Cô muốn biết Tam lang đã dùng gì để khiến Dung Nguyệt bị thương, bởi y không ngừng gào thét và nói rằng đệ cầm theo một loại vũ khí rất kì lạ. Cô cũng hơi tò mò".
"Mặc Thư, lấy thứ được cất ở tầng thứ ba trong rương chứa đồ ra đây".
Mặc Thư dâng món vũ khí màu bạc lên Thái tử. Dung Ngọc nhíu mày, bình thản nói: "Thứ này được gọi là súng [1], thảo dân đã mua được từ một lái buôn người Nam Dương".
[1] Gốc: 手铳, tiếng Anh là handgonne, kiểu súng dạng ống cầm tay đúc bằng kim loại cổ nhất và sơ khai nhất về mặt cơ học được tìm thấy (hầu hết các thông tin cho rằng loại súng này bắt đầu phổ biến vào khoảng thế kỉ XIV-XV, nhưng cũng có nghi vấn nó được phát minh ở Trung Hoa từ thế kỉ XII). Mình edit thoát ý là súng nhưng dĩ nhiên nó không xịn bằng loại Dung Ngọc làm cho Vệ Kinh Đàn, hay cũng là loại ẻm dùng để vặt lông Dung Nguyệt.
"Ồ? Một lái buôn người Nam Dương". Thái tử cười hờ hững, đùa nghịch "súng" trong tay. Cảm giác lạnh lẽo từ khối kim loại bạc có thể khơi lên dục vọng khát máu sâu trong linh hồn.
Gã nhớ Dung Nguyệt từng mô tả thứ này có thể tấn công với tốc độ cực kì nhanh, hai người ở cách nhau một quãng mà nó đâm thủng cánh tay y chỉ trong chớp mắt – nhanh hơn và chuẩn xác hơn cả loại cung tên nhanh nhất hiện giờ.
Thái tử thầm hưng phấn, gã quay sang nhìn Dung Ngọc. Cậu cất tiếng ngay khi gã toan mở lời: "Nếu điện hạ thích thì thảo dân xin hiến thứ này cho điện hạ".
Thái tử cong môi: "Đa tạ Tam lang đã chịu nhường cho cô thứ mà đệ thích, chừng nào về kinh nhất định cô sẽ tìm một món đồ quý hiếm hơn để trao tặng đệ".
"Nhưng thảo dân cần nói với điện hạ một điều. Phải có một vật khác tên là đạn thì mới có thể sử dụng được súng, thứ này vốn là vũ khí phòng thân của lái buôn người Nam Dương kia, hắn ta chỉ còn hai viên đạn. Thảo dân đã bắn hết đạn vào ngày hôm ấy".
Nụ cười trên mặt Thái tử cứng đờ, nhưng gã nhanh chóng nhướng mày đáp: "Không sao, cô chỉ tò mò thôi chứ không có ý sử dụng".
Gã nghĩ – dưới trướng mình có biết bao nhiêu thầy tài thợ giỏi, chẳng lẽ còn không nghiên cứu được "đạn" hay sao?
Dung Ngọc cười khẽ, đáy mắt thoáng hiện chút gì mỉa mai. "Vậy thì hay quá".
Dứt lời, cậu lại che miệng ho khan mấy tiếng.
Mặc Thư ngầm hiểu: "Bẩm Thái tử điện hạ, công tử của nô tài vừa hết sốt hôm nay, vẫn chưa bình phục hoàn toàn...".
"Cô biết". Thái tử ngắt lời Mặc Thư. Gã nói với Dung Ngọc: "Tam lang cứ việc nghỉ ngơi, mai là thuyền cập bến, cô sẽ sang thăm đệ".
Dung Ngọc quay đi rồi ho kịch liệt như sắp ngất. Mặc Thư vội chạy tới hầu.
Thấy thế, Thái tử đành rời đi. Tống Tử Khiêm quay đầu nhìn Dung Ngọc trước khi ra khỏi cửa – đôi mắt y sẫm lại một cách lạ lùng.
Căn phòng chìm trong yên tĩnh. Cơn ho dần tắt hẳn. Mặc Thư đút cậu một chén trà, nhỏ nhẹ nói: "Em tưởng món đồ của ca nhi nằm dưới gối cậu chứ đâu phải cất trong rương".
Dung Ngọc liếc sang, nó lập tức che miệng: coi như em chưa nói gì.
Kể từ lúc bắt đầu nghiên cứu, Dung Ngọc đã tính đến khả năng vật này bại lộ. Vệ Kinh Đàn từng nói món vũ khí mang uy lực khủng khiếp kia sẽ có sức hút trí mạng với người đời – ngày nó bị phát giác cũng là ngày nó bị thảy vào cuộc đua săn tìm cướp đoạt.
Khi đối đầu với những kẻ có địa vị cao, Dung Ngọc gần như không còn đường phản kháng.
Cũng vì thế nên cậu đã để lại phương án dự phòng. Khẩu súng Thái tử cầm đi là hàng thứ phẩm không dùng được, và nếu có thần thông đến mức tìm được thợ giỏi để cải tiến nó thì gã cũng phải mất ít nhất năm năm.
Dựa theo tình tiết gốc, Vệ Kinh Đàn sẽ lên ngôi trong vòng ba năm nữa. Chắc chắn Thái tử không kịp hoàn thành.
Dung Ngọc nhíu mày, sao cậu phải lo cho Vệ Kinh Đàn cơ chứ?
Cậu vẫn chưa hết sợ hãi mỗi lần hồi tưởng cơn ác mộng kia, nên nếu Vệ Kinh Đàn còn ở đây thì nhất định cậu sẽ đánh hắn cho đỡ bực.
Dường như nguyên chủ trong tiểu thuyết cũng đã bị Vệ Kinh Đàn giết chết như thế, cậu hiểu điều này từ lúc xuyên không, nhưng hiểu không có nghĩa là chấp nhận một cách dễ dàng.
Không phải Dung Ngọc sợ chết, chỉ là giờ đã khác xưa. Cậu có thể chết – miễn kẻ ra tay không phải Vệ Kinh Đàn, tuyệt đối không thể là Vệ Kinh Đàn.
Hồi ức về những lời đường mật bay bổng của đồ chó ngốc kia vẫn còn đó. Nếu hắn tuyệt tình mà giết chết cậu, cậu cũng chẳng thể rộng lòng thứ tha.
Nhưng... Rốt cuộc vì sao hắn lại gọi một tiếng "Ngọc nhi" khàn khàn trước khi cậu bị móc mắt?
Đầu Dung Ngọc đau nhói, cậu day nơi giữa mày, nghi vấn tạm thời bỏ ngỏ.
Cùng lúc đó, Vệ Kinh Đàn nhận được thư.
Hắn siết dây cương để ghìm con tuấn mã, mượn trăng trông tin người, cặp đồng tử dần đen sậm lại.
Trạng thái cảm xúc của Dung Ngọc vốn đã bất ổn từ trước ngày biệt ly, và có vẻ tình hình vừa trở nên nghiêm trọng hơn đôi chút.
Vệ Kinh Đàn nhíu mày thật chặt, quai hàm bạnh ra, ánh trăng chiếu xuống khiến gương mặt hắn càng thêm lạnh lùng.
"Thế tử, sắp vào địa phận Hoài Nam rồi đấy ạ". Khương Tề giục ngựa đi tới, nghển cổ ngó xem chủ nhân đang đọc gì.
Vệ Kinh Đàn liếc sang, cậu ta nhanh chóng ngẩng đầu cười toe toét: "Càng về phía Nam thì trăng càng đẹp ấy nhỉ".
Hắn cất bức thư vào trong tay áo rồi trầm giọng: "Tăng tốc, phải tới thành Mạc trong hai ngày".
Thành Mạc là điểm đến tiếp theo, một tòa thành gần biên giới Đại Chu – Nam Việt, cũng là ranh giới trấn thủ của Vệ Vương khi trước.
Khương Tề ngạc nhiên, kế hoạch ban đầu của họ là tới thành Mạc trong năm ngày.
Nhưng cậu ta vẫn xoay người truyền lệnh.
Vệ Kinh Đàn ngẩng đầu ngắm trăng, có phải Dung Ngọc cũng đang nhìn lên vầng trăng ấy? Hắn phải nhanh lên mới được. Báu vật của hắn đang đợi hắn quay về.
Ryals note: Mình thấy bài nhạc được đính kèm rất hợp với khung cảnh tuyết trắng thê lương đoạn đầu và ánh trăng trong veo đoạn cuối.