Pháo Hôi Ác Độc Không Muốn Sống Nữa/Vai Lót Đường Độc Ác Không Muốn Sống Nữa

Chương 106




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Edit: Ryal

Lần này về kinh, Thái tử chẳng cần giấu giếm như lúc đến Dương Châu điều tra sự vụ. Chiếc thuyền vua ban lướt đi êm ả như một con rồng to lớn uốn mình giữa non sông xanh ngát.

Căn phòng mà gã thưởng cho Dung Ngọc được bài trí xa hoa lộng lẫy ngang với phòng cậu ở phủ họ Dương.

Nhưng Dung Ngọc thấy không thoải mái chút nào. Cậu nằm trên giường lớn, hai tay buông trước bụng, mày nhíu khẽ, mắt nhắm nghiền, khó chịu không sao tả xiết.

Mặc Thư mở cửa bước vào, Dung Ngọc quăng một chén trà vỡ tan bên chân nó.

"Đã bảo không gặp! Ta không gặp!". Cậu chồm người, mu bàn tay bấu lấy mép giường nổi cả gân xanh, mái tóc xõa tung che khuất nửa khuôn mặt, chỉ để lộ cặp mắt âm u và bờ môi tái xám.

Mặc Thư thấy lưng mình ướt đẫm mồ hôi.

"To gan! Dám tấn công Thái tử điện hạ!". Một giọng thái giám vang lên ngay tức khắc.

"Xin Thái tử điện hạ thứ tội!". Mặc Thư quỳ rạp xuống đất nhặt từng mảnh vỡ. "Do say sóng nên công tử mới bất an trong lòng, công tử không có ý mạo phạm điện hạ đâu, xin điện hạ đừng trách phạt công tử!".

"Không sao". Thái tử khoát tay, Đức Bảo lui ra ngoài.

Giờ Dung Ngọc mới nhìn thấy gã. Cậu nhắm mắt lại, hít một hơi sâu rồi nói bằng giọng khàn khàn thô ráp: "Thảo dân xin tham kiến Thái tử điện hạ, thảo dân không thể đứng dậy hành lễ, xin Thái tử điện hạ tha cho".

"Miễn lễ, Tam lang mau nằm xuống đi kẻo mệt". Thái tử vội giúp Dung Ngọc tựa vào đầu giường với điệu bộ quan tâm săn sóc. "Cô nghe nói đệ không được khỏe nên mời Thái y đến khám".

Dứt lời, gã vẫy tay gọi Thái y.

Dung Ngọc cụp mắt, cố nén cảm giác nôn nao trong bụng. "Đa tạ điện hạ đã quan tâm". Môi cậu lại bợt đi thêm chút nữa.

Thái y bắt mạch cho Dung Ngọc, quan sát sắc mặt cậu và hỏi han thêm vài lời. Sau cùng ông ta tâu lên Thái tử: "Bẩm điện hạ, Dung Tam công tử không được ổn định về mặt tinh thần, lại tổn hao khí huyết, chắc hẳn là do say sóng. Vi thần sẽ kê cho Dung Tam công tử một thang thuốc có tác dụng bồi bổ tinh thần và điều hòa khí huyết, ngoài ra nếu say sóng quá nghiêm trọng thì Dung Tam công tử có thể ngậm một lát gừng dưới lưỡi, giảm cảm giác nôn nao".

Thái tử gật đầu: "Khanh cứ làm việc cho tốt".

Mặc Thư dọn dẹp sạch sẽ rồi dâng lên mấy lát gừng được xắt thật mỏng: "Ca nhi ơi, em xin cậu đấy, cậu chịu khó ngậm một chút xíu thôi cũng được".

Nó đã nài nỉ Dung Ngọc ngậm gừng từ khi thuyền rời bến, nhưng nói thế nào cậu cũng nhất quyết không nghe. Mặc Thư vô thức nhớ đến những khi Sở Đàn còn ở – hắn chỉ giỏi chọc giận ca nhi, nhưng cũng đủ to gan và đủ mưu lược để ép ca nhi nghe theo lời mình.

Thái tử dịu giọng khuyên: "Tam lang đừng bực bội nữa, mau ngậm gừng vào đi cho đỡ khó chịu".

Dung Ngọc nhìn xuống, hàng mi phủ khuất đôi ngươi đục ngầu, xúc cảm căm ghét rõ rệt hiện ra sau từng sợi lông mi dài mảnh.

Cậu ghét thứ đang được dâng lên, cũng ghét kẻ đang ngồi trước mắt.

Cậu thiếu niên im lặng một lúc lâu, mãi mới nhón lát gừng bỏ vào trong miệng, đôi mày đẹp khẽ nhíu, làn da trắng tái ửng lên vì cảm giác cay nồng.

Mặc Thư thở phào nhẹ nhõm rồi mới nhớ ra mình chưa dâng trà cho Thái tử, bèn cuống quýt rót thêm một chén.

Thái tử gật đầu, ý bảo đặt cạnh đó là được. Gã nhìn Dung Ngọc không chớp mắt, khẽ đưa tay, dường như muốn vén một lọn tóc rơi bên gò má mịn màng.

Dung Ngọc nghiêng đầu né tránh.

Thái tử khựng lại, nét mặt vẫn thản nhiên, khóe môi lại thấp thoáng nụ cười. "Ban nãy cô nghe đệ bảo Không gặp. Ai đòi gặp đệ thế?".

Dung Ngọc không đáp, gã bèn nhìn Mặc Thư.

Hai chân Mặc Thư thoáng run rẩy, nhưng nó nghĩ lại – trên thuyền thiếu gì tai mắt, đâu cần giữ kín, đành nuốt nước bọt: "Bẩm điện hạ, là Nhị công tử. Ngài ấy đã cử người sang xin gặp ba lần".

Thái tử nhướng mày thật khẽ: "Dung Nguyệt sao?".

"Bẩm điện hạ, không còn ai khác".

Yến Minh Huyên, Lâm Ngu và cả Dung Nguyệt đều bị nhốt trên thuyền. Vì chưa thẩm vấn hay phán tội nên không thể coi họ là tội nhân, Thái tử chỉ giam lại, họ vẫn có kẻ theo hầu, chăm sóc và chuyển lời thay nếu muốn.

Dung Nguyệt sai thị vệ đến từ hôm qua, Dung Ngọc đang say sóng nên từ chối thẳng; ai ngờ sáng sớm hôm nay thị vệ của y lại mò tới, Dung Ngọc mất ngủ cả đêm, vừa nghe hai chữ "Dung Nguyệt" đã nổi trận lôi đình, Mặc Thư phải khuyên can mãi mới nguôi bớt. Quá tam ba bận, y làm phiền đến lần thứ ba, Dung Ngọc có muốn bình tâm cũng chẳng thể nín nhịn được nữa.

Thái tử nhìn Dung Ngọc: "Tam lang có biết vì sao y muốn gặp đệ không?".

Dung Ngọc mệt mỏi lắc đầu.

Cậu thừa hiểu Thái tử nắm rõ mọi chuyện, khắp nơi toàn là tai mắt của gã, hẳn gã đã nhận được tin từ khi Dung Nguyệt cử người sang đây lần thứ nhất.

Chắc gã cũng tò mò – đối diện với nguy cơ bị xử chết, rốt cuộc Dung Nguyệt có bí mật gì phải nói với Dung Ngọc mà y lại bất chấp đến thế?

Thấy sắc mặt cậu tái đi, gã bảo: "Được rồi, Tam lang cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Nếu chuyện này còn xảy ra thêm một lần nào nữa thì đệ cứ sai người đến báo cho cô, nhất định cô sẽ giải quyết giúp đệ".

"Thảo dân xin cảm tạ".

Thái tử gật đầu: "Cô về trước". Gã lại nói với Mặc Thư: "Phải hầu hạ công tử nhà ngươi thật chu đáo, có chuyện gì thì mách cho cô".

Mặc Thư dập đầu hành lễ: "Vâng, nô tài xin ghi nhớ. Điện hạ đi thong thả".

Nó đợi Thái tử ra ngoài rồi dìu Dung Ngọc nằm xuống. "Ca nhi thấy đỡ hơn chưa, hay vẫn còn buồn nôn khó chịu?".

Cậu nhìn bàn tay nó: "Xử lí vết thương đi".

Tay Mặc Thư rỉ máu, hẳn là vì mảnh chén vỡ sượt qua rồi còn dính nước. Nó cảm động khi thấy công tử quan tâm mình: "Ca nhi vẫn đang mệt, cậu lo cho em làm gì nữa chứ".

Rồi nó rụt tay lại, giấu sau lưng: "Để em gọi Vệ Ngũ vào hầu công tử. Em đi băng bó một lúc rồi về".

Dung Ngọc nhắm mắt, khàn giọng nói: "Không cần. Không ai được phép vào đây".

Mặc Thư bất an nhìn cậu, cuối cùng vẫn im lặng lui ra ngoài.

Căn phòng chìm vào yên tĩnh. Những âm thanh hỗn độn khó lí giải đã rời đi, cậu thiếu niên thở dài đầy mệt nhọc, chỉ muốn ngủ một giấc ngon lành – nhưng bóng dáng Vệ Kinh Đàn lại hiện hữu ngay khi cậu vừa nhắm mắt.

Khoang thuyền rung lên khe khẽ, ánh nến nghiêng nghiêng, trái tim con người cũng chẳng ngừng xao động. Cậu thiếu niên như bực dọc mà như bối rối, có cảm giác lòng mình bị đè nén thật chặt tựa lát gừng kia, khó chịu đến mức ủ rũ bồn chồn.

Cậu chưa bao giờ thừa nhận, chưa bao giờ chính miệng thốt ra, nhưng đồng thời cũng chẳng thể tự thôi miên bản thân mình thêm nữa.

Cậu thích Vệ Kinh Đàn. Rời khỏi hắn, lòng cậu bất an.

Lí trí vẫn không ngừng khuyên nhủ: Đứa con của vận mệnh cần làm nên chuyện lớn, họ phải chia xa một chốc.

Nhưng đại não chẳng chịu buông xuôi. Cậu nghĩ thầm: Vì mình chưa đủ giỏi để sánh vai cùng hắn? Hay vì mình tàn phế, sẽ thành trói buộc nặng ngàn cân?

Những suy tưởng tự ti và đầy u ám khắc sâu dưới đáy lòng. Chúng lẩm nhẩm bên tai cậu hằng đêm, vo ve như muỗi đốt.

... Mày lại bị bỏ rơi.

Mày lại bị bỏ rơi!

Mày lại bị bỏ rơi!!

Dung Ngọc bịt tai, giọng nói đáng ghét kia vẫn còn lởn vởn. Dường như đám giòi bọ đang ăn mòn đại não. Chúng khiến đầu cậu đau như sắp nứt.

Dung Ngọc lắc đầu, nghiến răng, đợi xung quanh chìm vào yên tĩnh rồi mới mở mắt. Nhưng cậu chỉ nhìn thấy bốn bức tường quen thuộc, trắng tinh, lạnh lẽo.

Căn phòng ở viện điều dưỡng xưa kia im ắng đến tột cùng, không ai giao tiếp với cậu, không tiếng động nào được phát ra.

Cậu hét thật to, chẳng một lời hồi đáp. Bệnh của cậu lại tái phát nữa rồi. Trong viện điều dưỡng có rất nhiều bệnh nhân, một vài người mang xu hướng tự hại, bác sĩ sẽ trói tay chân họ vào giường mỗi khi không khống chế nổi.

Dung Ngọc nằm trong số đó, nhưng vì đôi chân tàn tật nên chỉ bị trói tay.

Cậu cứ hét đến khi khàn giọng.

Thật ra trong phòng bệnh có một khung cửa sổ, ngoài cửa sổ là một cái cây cao, trên cây thường có chim kêu lích chích. Nhưng cửa sổ bị khóa kín lại rồi, tiếng chim không còn nữa, cậu chỉ lẳng lặng dõi mắt trông theo như đang thưởng thức một bộ phim muôn màu muôn vẻ.

||||| Truyện đề cử: Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ) |||||

"Ca nhi ơi, thuốc sắc xong rồi này...".

Mặc Thư sững lại. Công tử mến yêu quay lưng về phía nó, cắn nát cổ tay mình, máu chảy ròng ròng khắp nơi.

Nó vội đặt thuốc xuống bàn rồi cầm tay cậu, vừa xử lí vết thương vừa buồn bã hỏi: "Ca nhi làm gì thế? Nếu khó chịu thì cậu cứ đánh cứ chửi em đi, sao cậu lại tự làm đau chính mình".

Dung Ngọc không đáp. Cậu cụp mắt nhìn xuống, hàng mi dài rợp phủ bóng trên nước da trắng ngần.

Cậu nghĩ: A, tay mình không bị trói. Tự mình vây hãm bản thân.

Đôi đồng tử nhạt màu chỉ lộ ra chút ít, tựa vầng trăng trong trẻo xuất hiện thoáng qua rồi rơi xuống mặt hồ hoang vu phẳng lặng, cuối cùng bị bao phủ bởi lớp sương mịn dày.

Mặc Thư băng bó cho Dung Ngọc rồi đút cậu uống từng thìa thuốc.

Chẳng mấy khi Dung Ngọc ngoan ngoãn. Nhưng chỉ chốc lát sau, cậu ọe một tiếng rồi nôn ra cho bằng sạch.

Mặc Thư vội giơ ống nhổ, chỉ hứng được toàn nước thuốc, bởi Dung Ngọc đã không ăn gì từ hôm qua.

Vành mắt Mặc Thư đỏ ửng, nó suýt khóc lên thành tiếng. Nó hoang mang không biết rốt cuộc công tử bị làm sao. Lúc Sở Đàn còn ở, công tử của nó thường xuyên tức giận – nhưng trông cậu tràn trề sinh khí, khác hẳn vẻ hồn bay phách lạc hiện giờ.

Nó còn chẳng dám xoa lưng cậu, nó sợ chỉ cần chạm nhẹ một cái thôi cũng đủ để khiến ca nhi vỡ nát.

Mặc Thư dìu Dung Ngọc nằm xuống rồi chạy ra ngoài, túm lấy Vệ Ngũ mà hỏi bằng giọng điệu hung hăng: "Ngươi quen Sở Đàn, đúng chứ? Mau nói cho ta biết hắn ở đâu!".

Vệ Ngũ không mảy may biến sắc.

"Đừng có giả vờ, lần nào hắn đến tìm công tử ngươi cũng ngăn ta lại!". Mặc Thư trợn mắt, đôi ngươi đỏ ửng. "Nếu biết hắn ở đâu thì ngươi đi mà bảo với hắn: Công tử sắp chết rồi! A, không phải, công tử bị bệnh rồi! Xưa nay công tử đâu có tệ bạc, nếu hắn vẫn còn lương tâm thì về thăm công tử một chút, hắn tưởng nơi này là nhà hắn hay sao mà thích đến thì đến, thích đi thì đi luôn?! Thứ vô đức! Ác độc! Tàn nhẫn!".

Nghe nó mắng Thế tử, Vệ Ngũ cau mày – nhưng sự an nguy của Thế tử phi vẫn là quan trọng nhất. Y trầm giọng hỏi: "Chẳng phải công tử chỉ bị say sóng thôi sao? Sắp chết gì chứ?".

"Ngươi mới là đồ sắp chết! Công tử bị bệnh! Bị bệnh!". Mặc Thư tức tối giậm chân xuống thuyền. "Hai ngày nay công tử không chịu ăn cơm, uống thuốc cũng nôn sạch, ta còn thấy công tử tự cắn nát cổ tay mình nữa!".

Mũi nó cay cay như sắp khóc. Công tử của nó là người tôn quý cao ngạo biết bao nhiêu, trước giờ chỉ phạt hạ nhân khi buồn khi giận, giờ cậu lại ra tay với chính mình.

Tất cả là do tên Sở Đàn chết tiệt!

Mặc Thư càng nhìn Vệ Ngũ càng thấy ghét, bèn đẩy y một cái thật mạnh: "Lũ vô ơn! Chừng nào về kinh ta sẽ xúi ca nhi đuổi ngươi ra khỏi nhà!".

Vệ Ngũ: "...". Mình có làm gì đâu.

Y đợi nó hậm hực bỏ đi rồi viết tất cả mọi sự vào trong một tờ giấy, thả chú chim quen thuộc ra khỏi thuyền.

Mặc Thư vội vàng chạy xuống, chỉ sợ Dung Ngọc lại làm gì ngoài tầm kiểm soát. Ai ngờ một tên trông như thị vệ đang đứng trước cửa phòng mà hô to: "Dung Tam công tử, huynh trưởng của cậu là Dung Nguyệt muốn gặp cậu".

Tim Mặc Thư chùng xuống, không ổn rồi.

Tiếng loảng xoảng lại vang lên.

"Cút! Cút!". Một giọng gào khan hòa cùng âm thanh gốm sứ vỡ vụn.

"Các ngươi làm việc thế đấy à? Các ngươi không biết công tử nhà ta cần tĩnh dưỡng sao? Ai cho phép ngươi tìm công tử, ta đã nói là phải báo cho ta biết trước rồi! Nếu công tử có chuyện thì ngươi đừng hòng được yên thân!".

Mặc Thư vừa cuống quýt chạy vào vừa mắng tên thị vệ kia xối xả.

Dung Ngọc đang cố chống tay ngồi dậy, hơi thở gấp gáp, từng lọn tóc đen xõa xuống khiến gương mặt cậu tái hẳn đi.

Cậu như một sợi dây cung bị kéo căng ra hết cỡ, gần như đứt đoạn, gân xanh trải dài trên làn da trắng nõn, từng nhịp thở đầy mong manh.

Mặc Thư xoa lưng giúp cậu: "Ca nhi ơi, ca nhi ơi, cậu thả lỏng trước đã, đừng giận. Mình chẳng thèm gặp ngài ta đâu".

"Không, ta sẽ gặp kẻ đó".

Dung Ngọc ngẩng đầu, sắc đỏ tươi xuất hiện giữa cặp mắt đầy mông lung.