Chương có nội dung bằng hình ảnh
Edit: Ryal
Nửa canh giờ trôi qua, gã thanh niên vẫn quỳ bên Dung Ngọc.
Trăng treo lơ lửng trên vòm trời cao ngất, ngọn nến lách tách kia sức cùng lực kiệt, chẳng bao lâu sau đã lụi tàn.
Vệ Kinh Đàn độc thoại mãi, cuối cùng cũng có thêm chủ đề nói chuyện: "Nến tắt rồi kìa công tử, ta châm thêm nhé?".
Cậu thiếu niên trên giường không nhúc nhích, cũng chẳng đáp lời hắn.
Vệ Kinh Đàn không nhìn thấy biểu cảm hờ hững và đôi mắt mở to trên gương mặt cậu.
Dung Ngọc nhận ra sự thay đổi trong giọng điệu của hắn, cậu biết hắn muốn gì, nhưng vẫn không đáp trả.
Cậu nhớ đến một chương trình truyền hình về vật nuôi mình từng xem ở kiếp trước – có một chú chó chăn cừu Đức [1] rất đẹp, vừa chững chạc vừa trầm tính, xét ra thì nó trung thành với chủ và ngoan ngoãn nhất, dường như cũng là chú chó hoàn hảo nhất trong chương trình.
[1] Chó chăn cừu Đức: Ở Việt Nam thường được gọi là béc giê.
Nhưng phải xem lại camera mới biết trong lúc chủ vắng nhà thì nó phá hoại khắp nơi. Cũng vì rất thông minh nên nó thường thăm dò giới hạn của chủ, đấu trí với chủ để kiếm tìm lợi ích.
Dung Ngọc nghĩ Vệ Kinh Đàn và con chó chăn cừu Đức ấy giống hệt nhau: trước mặt người ngoài một kiểu, sau lưng lại là kiểu khác; mà thậm chí Vệ Kinh Đàn còn không sánh được. Ít ra con chó ổn định về mặt cảm xúc, hắn thì hở cái là điên lên.
Để giải quyết một con chó vừa tràn trề sức lực vừa sở hữu khả năng tự nhận thức mạnh mẽ, hình phạt hiệu quả nhất là không quan tâm và không vuốt ve dỗ dành. Phải để nó biết mình đã sai, để nó hiểu ra ai mới là chủ nhân thực sự.
Lần này Dung Ngọc quyết tâm cho Vệ Kinh Đàn một bài học thích đáng.
Vệ Kinh Đàn đợi mãi không thấy Dung Ngọc trả lời.
Bóng đêm có thể khuếch đại những gì tiêu cực nhất, hắn không giấu nổi cảm giác bất an giữa căn phòng yên tĩnh.
Sự bồn chồn càng lúc càng in sâu nơi đáy mắt, Dung Ngọc vẫn coi hắn như vô hình, lẽ nào họ chẳng thể nói tạm biệt trước lúc chia xa?
Nhỡ đâu hắn bỏ mạng nơi chiến trường khói lửa, nhỡ đâu hắn bị bắt trước khi soán vị thành công, chắc chắn hắn sẽ hối hận vì chưa kịp thốt ra những gì êm tai nhất.
Liệu kiếp sau hắn có thể tìm thấy Dung Ngọc? Một kiếp chưa đủ, thứ hắn mong cầu là bên nhau đời đời kiếp kiếp, mãi mãi không chia lìa.
Xưa nay Vệ Kinh Đàn luôn tỉnh táo, hắn không biết sợ, từ năm mười hai tuổi hắn đã theo phụ vương ra chiến trường, dù xung quanh thây chất thành núi thì hắn vẫn thản nhiên bước tiếp.
Nhưng ở bên Dung Ngọc, hắn như một thằng nhóc choai choai khốn khổ vì tình.
Ngây thơ và lỗ mãng, trong lòng chẳng có lấy một phút bình yên.
Hắn thở dốc, giọng khàn khàn: "Công tử ngủ rồi sao?".
Chỉ có tiếng hít thở đều đều vang lên thay lời hồi đáp.
Vệ Kinh Đàn nhìn Dung Ngọc một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được nữa, bỏ qua chuyện thắp nến mà trèo thẳng lên giường. Dưới lớp chăn gấm mỏng, cơ thể trần truồng của cậu hệt như con cá ngần [2] trắng nõn.
[2] Ảnh minh họa:
Hắn chớp mắt, còn chưa kịp chạm vào đã nghe Dung Ngọc cất tiếng: "Biết sai chưa?".
Vệ Kinh Đàn rụt tay lại nhanh như chớp, quỳ xuống, đáp gọn: "Biết sai rồi".
Dung Ngọc vẫn quay lưng về phía hắn: "Sai ở đâu?".
"Lẽ ra ta không nên giày vò công tử, không nên dùng chân công tử để thủ dâm, không nên tiểu vào bên trong công tử, không nên ép công tử gọi ta là phu quân".
Vệ Kinh Đàn thốt ra những lời đáng xấu hổ kia một cách trơn tru không vấp váp, nét mặt hắn cũng thản nhiên lạ thường, duy chỉ có vế cuối cùng nghe ấm ức biết bao nhiêu – hắn nghĩ mình làm thế chẳng có gì là sai cả.
"Ta có thể giải thích". Hắn chống hai tay bên người cậu, nghiêm túc nói. "Ta dùng chân công tử để thủ dâm vì sợ em đau, hai nơi phía dưới của em đều sưng cả, trông thương lắm. Công tử tè ướt hết người ta, ta tự nhủ phải có qua có lại...".
"Im!". Dung Ngọc giơ tay bịt miệng hắn, cau mày thật chặt.
Có qua có lại cái con mẹ Vệ Kinh Đàn ấy, cậu thực sự không nhịn nổi nữa rồi, sao hắn có thể mặt dày đến vậy, chẳng lẽ cậu còn phải cảm ơn Vệ Kinh Đàn vì đã nghĩ cho sức khỏe của cậu ư?
Lẽ ra không nên để Vệ Kinh Đàn có cơ hội nhận lỗi!
Bầu không khí nghiêm túc mà Dung Ngọc vất vả lắm mới duy trì được bị phá vỡ chỉ sau vài giây ngắn ngủi, cậu tức điên lên. Nhưng một nụ cười bí ẩn xuất hiện thoáng qua trong mắt Vệ Kinh Đàn.
"Chẳng lẽ công tử giận vì ta ép em gọi ta là phu quân? Ta biết sai rồi, giờ đến lượt ta gọi lại nhé, phu quân, tướng công, lang quân...".
Dung Ngọc vẫn đang che miệng hắn, cậu cảm nhận được hơi thở nóng cháy và đầu lưỡi ướt át.
"Câm mồm!". Gân xanh nổi lên sau gáy cậu, một cái gối đập vào người gã thanh niên. "Ngươi biết ngượng là gì không thế!".
Câu mắng vừa dứt, Dung Ngọc lại ho khan vì quá kích động.
Vệ Kinh Đàn lập tức dâng lên một chén trà rồi vuốt dọc theo sống lưng mảnh khảnh.
"Ta không nói nữa". Hắn có vẻ áy náy, một lúc sau mới thì thầm: "Ta không biết ngượng thật".
Dung Ngọc: "...".
Cậu chịu đủ rồi, Dung Ngọc xoay người sang phía khác, lại một lần nữa không muốn tiếp chuyện kẻ kia.
Đồ chó hư bị bỏ rơi cuối cùng cũng được chủ nhân chú ý, sao có thể bỏ cuộc dễ dàng.
Vệ Kinh Đàn do dự một lúc rồi lại tham lam xán vào gần Dung Ngọc, cơ thể trẻ trung của gã thanh niên nóng như lò lửa, nóng đến mức người bị ôm gọn vào lòng là cậu phải toát mồ hôi.
Dung Ngọc thúc cùi chỏ ra sau, đập trúng vết roi còn đang rướm máu trên lồng ngực rắn chắc, kẻ kia cố tình kêu lên một tiếng với nét mặt thản nhiên như thường.
"...".
Tiểu thiếu gia không thèm quan tâm, chẳng thèm nhìn hắn.
Vệ Kinh Đàn ôm ngực mà ngắm nghía cậu không chớp mắt. Bờ lưng cậu thiếu niên trắng nõn, mảnh khảnh, khiến hắn chỉ muốn kéo cậu vào lòng âu yếm vuốt ve.
Vệ Kinh Đàn lại bảo: "Công tử ơi, ta sợ tối lắm. Ta ôm em cho đỡ sợ được không?".
Dung Ngọc: "...". Sao Vệ Kinh Đàn tự tin nói ra những lời này thế nhỉ? Chẳng lẽ cậu mới là người thường xuyên đi giết chóc rồi quay lại cùng mùi máu giữa lúc đêm khuya?
Cậu không lên tiếng, hắn cũng chẳng dám làm càn. Vì đã có vết xe đổ của lần trước nên Vệ Kinh Đàn rất sợ sẽ khiến Dung Ngọc giận.
Hắn chỉ biết xáp vào gần người hắn thương, ngồi quỳ trên chăn gấm, đôi mắt đen sâu tựa biển ngắm nhìn lưng cậu.
Sao mà cậu lạnh nhạt quá.
Màn đêm thinh lặng khiến cảm giác bất an trong lòng hắn bùng lên như lửa đốt, thiêu cháy máu đỏ và tim gan, hắn bứt rứt, bồn chồn.
Không được, phải làm cho Dung Ngọc nhìn về phía hắn.
Hắn bắt đầu nói không ngừng nghỉ, giống hệt một con chó đã khiến chủ nhân tức giận rồi mãi chẳng được xoa đầu ôm hôn, bèn cuống quýt vẫy đuôi chạy qua chạy lại.
"Công tử đói chưa? Ta đói rồi".
"Công tử, vì trận đòn của em mà vết thương trên bụng ta lại chảy máu đấy".
"Công tử nói chuyện với ta đi, ta biết lỗi rồi mà".
...
Chẳng hiểu là do Vệ Kinh Đàn đã mệt hay do đã chấp nhận thực tế mà một lúc sau hắn lại im như thóc. Nhiệt độ bỏng rát vẫn cận kề da thịt, ánh mắt thăm thẳm chưa từng rời đi, Dung Ngọc biết điều ấy.
Cậu quyết định hỏi lại một lần nữa sau khoảng lặng kéo dài.
Chẳng ngờ Dung Ngọc vừa quay ra đã bắt gặp đôi ngươi đen như mực nước, chúng sáng long lanh khi nhìn thấy khuôn mặt cậu.
Dung Ngọc: "... Biết sai chưa?".
"Biết sai rồi". Biết sai rồi, nhưng không định sửa.
"Lần sau còn dám nữa không?".
"Không dám nữa". Lừa em thôi, lần sau vẫn dám.
Thấy Dung Ngọc đã chẳng còn thờ ơ, Vệ Kinh Đàn phấn khích ôm cậu vào lòng rồi hào hứng dụi dụi cần cổ trắng như tuyết, vừa dụi vừa hít một hơi sâu đầy thỏa mãn.
Tiểu thiếu gia bị nhột, lại không đẩy nổi hắn ra ngoài.
"Xê đi, dính ta như con chó ghẻ".
Vệ Kinh Đàn mím môi, một lúc lâu sau mới thấp giọng thì thào: "Nếu được dính lấy công tử mãi mãi thì thật tốt".
Một ngày kia khi hắn đã giải quyết xong thù hận, khi hắn có thể ôm Dung Ngọc mà thiếp ngủ hằng đêm, được ngắm nhìn cậu thức giấc trong lòng mình mỗi sáng – nhất định đó sẽ là cuộc đời tươi đẹp nhất.
Dung Ngọc ngẩn người, cụp mi, im lặng.
Ánh trăng dìu dịu len qua khung cửa sổ, dát màu bạc cho căn phòng tăm tối.
Nỗi buồn khó tả cũng đến theo trăng và dần phủ kín trái tim bỗng trở nên yếu ớt. Cậu tựa vào lòng gã thanh niên, cả người mềm nhũn.
Họ hiểu, lần này biệt ly, chẳng biết bao giờ đôi bên mới gặp lại.
Có cãi vã cũng không ích gì.
Với người ngoài, trái tim Dung Ngọc cứng cỏi như sắt thép. Với Vệ Kinh Đàn thì không. Dù xấu xa đến mức nào đi chăng nữa, hắn vẫn là chó của cậu, là con chó cậu nuôi bên mình.
Để lần sau đánh hắn vậy, lần sau...
Dung Ngọc thở dài, lặng thinh trong vòng tay hắn.
Bỗng có tiếng bụng kêu vang.
Giọng gã thanh niên rất khàn: "Công tử ơi, từ trưa đến giờ ta chưa được ăn gì hết".
"Ngươi chết đói luôn đi là vừa".
"Ta đói cũng được, nhưng công tử phải dùng cơm đã chứ".
Vệ Kinh Đàn hôn má cậu rồi xuống giường thắp nến, khoác thêm áo mỏng, vừa định đẩy cửa bước ra thì Dung Ngọc bỗng nhiên cất lời: "Chuẩn bị nước đi, ta muốn tắm".
Hắn gật đầu, truyền lệnh cho Vệ Ngũ đang đứng gác.
Phòng bếp riêng của Dung Ngọc luôn sẵn gạo thịt củi lửa, chẳng bao lâu sau đã tươm tất mọi bề.
Mặc Thư bước vào đầu tiên, một tay xách hộp cơm bằng gỗ, một tay bưng bát thuốc lẽ ra Dung Ngọc phải uống từ chiều – trước đó nó không làm gì được Vệ Ngũ và cánh cửa khép chặt.
Nó lại thầm ghim Vệ Ngũ nhiều hơn một chút.
Mặc Thư tiến đến hầu Dung Ngọc, nhận ra ngay bao nhiêu dấu đỏ ẩn sau lớp áo lụa mềm. Mặt của chủ nó tái đi, uống một ngụm là phải nghỉ một chốc, mà từ trưa cậu vẫn ở trong phòng... Nó giận điên lên, hung hãn trừng mắt với kẻ đã gây ra mọi chuyện.
Vệ Kinh Đàn nhìn lại không nao núng, đôi đồng tử lạnh lẽo đầy căm ghét.
Đôi bên đều chẳng ưa gì người đối diện, chỉ ước kẻ kia biến nhanh nhanh cho khuất mắt mình.
Dung Ngọc đã uống thuốc xong mà Mặc Thư vẫn dùng dằng ở lại, nó lo công tử của nó bị tên phóng đãng vô độ kia ức hiếp.
"Ca nhi ơi, để em hầu cậu tắm". Mặc Thư dâng cho Dung Ngọc một viên mứt quả.
Tiểu thiếu gia ngậm mứt, không phản đối mà cũng không đồng thuận.
"Một mình ta hầu công tử được rồi". Vệ Kinh Đàn lạnh mặt đáp thay.
Mặc Thư đốp lại: "Ca nhi chưa lên tiếng, ai cho phép ngươi xen vào?".
"Ngươi muốn chết phải không?".
Ánh mắt của Vệ Kinh Đàn càng lúc càng thêm u ám. Hắn sắp phải rời xa Dung Ngọc, người ở bên báu vật thuộc về hắn lại là thằng nhãi ranh ẻo lả ngu dốt này, cơn ghen khiến hắn chỉ muốn rút đao ra giết chết Mặc Thư ngay lập tức.
Mặc Thư hoảng sợ vì sát khí nhưng vẫn không cam lòng chịu thua, nó cố lấy can đảm trợn mắt lên nhìn hắn.
Dung Ngọc biết Vệ Kinh Đàn sắp sửa lên cơn, đành nhằn hột quả ra rồi thong dong nói: "Mặc Thư, ngươi về phòng mà ngủ".
"Ca nhi...".
Dung Ngọc nhắc: "Đi đi nào".
Nó bĩu môi, Vệ Kinh Đàn thì tươi tỉnh hẳn, trông vừa đắc ý vừa kiêu ngạo.
Đồ ấu trĩ! Mặc Thư nghiến răng nghiến lợi ra ngoài.
"Công tử à, sau này em nên giữ khoảng cách với nó. Tên này bụng dạ bất lương". Vệ Kinh Đàn đổ nước vào thùng tắm rồi rải thêm dược liệu và cánh hoa thơm ngát, cuối cùng vẫn không quên giở trò đâm thọc.
"Ta giữ khoảng cách với nó thì ai hầu hạ ta?".
"Để Tiểu Ngũ...". Hắn nói được một nửa thì dừng, bỏ đi, ai hầu Dung Ngọc hắn cũng không thích.
Vệ Kinh Đàn thầm nghĩ, Dung Ngọc là người đẹp nhất, dễ thương nhất, thông minh nhất trên đời, đám đàn ông trong thiên hạ đều thèm khát báu vật thuộc về hắn, duy chỉ một mình hắn xứng đôi với cậu.
Gã thanh niên không nói lời nào. Dung Ngọc hừ nhẹ một tiếng, uể oải vươn tay.
Kinh nghiệm từ trước giúp Vệ Kinh Đàn hành động ăn ý, hắn khom lưng để tiểu thiếu gia níu lấy cổ mình, nửa đỡ nửa ôm, đặt cậu vào trong thùng tắm.
Làn nước ấm nóng khiến cơn nhức mỏi dịu đi phần nào, Dung Ngọc ngửa đầu ra sau, khẽ rên lên một tiếng.
Khắp cơ thể cậu thiếu niên vẫn còn vài dấu răng đỏ chót: một trên yết hầu, một ở xương quai xanh, một nữa dưới dái tai mềm mại, tất cả đều rơm rớm máu, trông như sản phẩm dã thú tạo thành, mang nét đẹp yếu ớt mà tinh xảo.
Vệ Kinh Đàn ngắm cậu không chớp mắt, trắng trợn tuần tra lãnh thổ thuộc về mình, vẻ thỏa mãn hiện lên giữa đôi ngươi đen láy như màu mực.
Dung Ngọc liếc nhìn thứ kia, thấy nó đang bừng bừng sức sống thì tỏ vẻ chê bai rồi nhắm mắt: "Ngươi khỏi cần vào đây. Lau qua là được".
Gã thanh niên chớp mắt, cõi lòng phơi phới: "Công tử sợ vết thương của ta bị dính nước ư?".
Dung Ngọc không đáp, cậu toan vốc nước lên tắm rửa, lại thấy tay mình nhức buốt và nặng trĩu như đeo chì.
"Để ta". Vệ Kinh Đàn hơi cúi, cẩn thận lấy khăn lau người cho Dung Ngọc.
Vết mút hôn tím đỏ phủ khắp làn da trắng nõn, ẩn hiện giữa những cánh hoa dập dềnh trong nước, còn diễm lệ hơn hoa gấp bội phần.
Vệ Kinh Đàn cầm khăn được một chốc rồi ném đi, đôi bàn tay suồng sã nâng niu làn da trơn mướt như tơ lụa, những dấu ấn loang lổ chỉ làm tăng thêm nét dụ hoặc quyến rũ.
Yết hầu gã thanh niên nhấp nhô không ngừng, hắn mân mê vùng bụng dưới, sờ vào dương v*t đã ngủ say, miết nhẹ, lại mò xuống tiếp...
Thùng tắm khá sâu, Vệ Kinh Đàn không với tới, hắn bèn đứng thẳng dậy rồi toan bước vào ẵm cậu lên.
Dung Ngọc nhìn vết thương trên ngực bụng hắn: "Tự ta tắm được".
"Phải lấy thứ bên trong ra ngoài".
Vệ Kinh Đàn rất muốn để Dung Ngọc ngậm thứ đó của mình qua đêm, hoặc tốt hơn thì mang thai con hắn; nhưng hắn hiểu được, giờ chưa phải lúc. Tiểu thiếu gia vốn dĩ đã không khỏe mạnh, hắn lại chẳng thể ở bên chăm nom cho cậu từng li từng tí, bất kể ra sao hắn cũng không dám làm liều.
"Biết rồi, để ta tự tắm". Dung Ngọc trừng mắt, một tay vịn mép thùng, tay kia mò mẫm giữa hai chân.
Cậu vừa chạm vào nơi bị giày vò quá mức đã thấy bủn rủn cả người. Hai mắt Dung Ngọc nheo nheo, đầu ngón tay khẽ khàng tách mở khe thịt, luồn vào trong cánh hoa sưng đỏ, xâm nhập vách tường ấm áp.
Ngón tay mảnh khảnh đâm rút không ngừng, mở đường dẫn lối cho từng dòng dịch đục tan ra trong nước như làn khói trắng.
Dung Ngọc cau mày, cậu tự cắn môi thật chặt để ngăn mình rên lên. Vệ Kinh Đàn xả vào trong nhiều đến mức cậu phải hoài nghi hắn đã mắc biến chứng bệnh tiểu tiện không tự chủ.
Gương mặt cậu thiếu niên ửng hồng, kẻ kia nâng cằm cậu, ngón cái miết nhẹ vào phần môi dưới hằn rõ dấu răng, ép cậu mở miệng ra như tiếp đón.
Hắn cúi người hôn cậu.
Nụ hôn dịu dàng và chậm rãi đến mức Dung Ngọc chẳng thể chối từ, cậu run bần bật, vòng eo mềm nhũn tựa vào bàn tay to khỏe của gã thanh niên.
Đóa hoa thu mình lại trong vô thức, nó ôm siết ngón tay Dung Ngọc, mật ngọt tuôn trào cùng dịch trắng.
Cậu nhận thức được có điều gì không ổn, bèn đẩy kẻ kia ra rồi quay mặt sang phía khác: "Ta tự làm".
"Còn cửa sau?". Vệ Kinh Đàn nhìn xuống cặp mông ẩn trong làn nước – cậu không thể đứng dậy, đôi chân tàn phế, sao mà tự giải quyết được cửa sau.
Hắn vừa ôm ngang lồng ngực mảnh khảnh vừa bóp chặt vòng eo nhỏ bé, để cậu nằm úp sấp trên tay mình.
Dung Ngọc trợn mắt, còn chưa kịp kêu lên đã cảm nhận được một ngón tay thon dài đang lướt xuống. Nó xoa xoa cửa ngõ hai lượt rồi luồn vào bên trong.
Phía sau của cậu thiếu niên sưng đỏ, những nếp gấp phồng lên, chín rục.
Vệ Kinh Đàn mới thoáng chuyển động mà Dung Ngọc đã thở hắt ra vì đau đớn.
"Em hãy cố chịu một chút, sẽ nhanh thôi". Hắn vừa thấp giọng dỗ dành vừa âu yếm vách trong mềm mại.
Cậu đau đến mức mí mắt co giật liên hồi: "Sao ngươi không cố chịu lúc làm đi ấy!".
Dung Ngọc giận mà không biết xả vào đâu, đành cắn tay Vệ Kinh Đàn cho bõ ghét.
Vệ Kinh Đàn cố thả lỏng cơ bắp vì sợ cậu sẽ đau răng. Hắn hạ giọng: "Tất cả là tại ta, xin công tử hãy chịu đựng thêm chút nữa".
Lúc xử lí xong thì cả hai bên cũng toát mồ hôi đầy người. Vệ Kinh Đàn quấn Dung Ngọc kín mít như con tằm nhỏ, ôm cậu đặt xuống giường, lại nhặt khăn trong thùng tắm để tự lau qua.
Trước ngực hắn là dấu roi đỏ chót, máu thấm qua lớp băng quanh bụng, trên vai, cổ và cánh tay mang những vết xước dài rơm rớm máu – bởi Dung Ngọc đã cào hắn trong lúc làm tình.
Một cơ thể chồng chất vết thương.
Nhưng hắn vẫn thản nhiên lau qua lau lại, từng thớ cơ chắc khỏe phập phồng lên xuống, vết sẹo sói cắn trên vai sống động biết chừng nào, khí chất mạnh mẽ của một con thú đực hung hiểm toát lên qua mọi đường nét.
Thằng em hắn giương cao, phần gốc thô to đã hơi tím bầm vì bị sợi dây ghìm trói.
"Thấp kém, đáng đời!". Dung Ngọc nhìn vị trí kia rồi cười mỉm, cuối cùng vẫn ngoắc tay gọi Vệ Kinh Đàn lại, mủi lòng tha cho hắn.
Mai sau cậu vẫn cần dùng, hỏng thì thật đáng tiếc.
Dung Ngọc lại bảo Vệ Kinh Đàn mang hòm thuốc tới, giúp hắn đổi thuốc rồi thay băng cho vết thương trên bụng. Còn vết roi ở ngực thì sao?
Mơ đi nhé, Vệ Kinh Đàn có chơi có chịu, cậu còn chưa cấu thêm vào là may.
Vệ Kinh Đàn thì hết sức cảm động, hắn tự nhủ: tiểu thiếu gia xót mình, em yêu mình.
Hắn cứ ôm Dung Ngọc mãi mà chẳng chịu buông tay, thậm chí còn đòi hôn cậu, đến khi bị tát mới vui vẻ để Dung Ngọc ngồi trên đùi mình rồi mở hộp cơm bằng gỗ.
Nhìn thôi cũng biết hộp cơm này là do Vệ Ngũ chuẩn bị, trên dưới tổng cộng ba tầng, một thau cơm lớn với bốn món ăn kèm và một món canh, ba người ăn cũng đủ, hiển nhiên là Vệ Ngũ đã tính đến sức ăn của chủ nhân họ Vệ.
Nếu đổi thành Mặc Thư thì hắn đừng mơ có phần.
Dạ dày của Dung Ngọc vẫn còn chưa thoải mái, cậu không nuốt nổi. Vệ Kinh Đàn phải dỗ ngọt từng câu, đút ăn từng ngụm, cuối cùng tiểu thiếu gia mới chịu ăn hết nửa bát cơm và nửa cái đùi gà.
Số thức ăn còn lại do Vệ Kinh Đàn xử lí.
Dung Ngọc tựa vào lồng ngực rắn rỏi của gã thanh niên, nhàn nhã cụp mắt: "Ngươi ăn giỏi nhỉ, liệu xa ta có nuốt nổi cơm không?".
Vệ Kinh Đàn ngẫm nghĩ: "Xa công tử thì chắc chắn ta ăn không ngon miệng, ngủ không yên giấc".
Dung Ngọc nhớ lại tình tiết gốc, quãng thời gian mưu phản của hắn trôi qua trong khổ cực – bởi hắn phải nuôi hơn mười nghìn tướng sĩ, mai sau còn thu nhận thêm rất nhiều người.
Tài sản của Vệ Vương dần bị tiêu hao hết, Vệ Kinh Đàn vừa phải tự kiếm thêm vừa phải bớt ăn bớt mặc.
Hắn đứng đầu phản quân nhưng sống không hơn gì binh sĩ, mọi người cùng chung cảnh ngộ với nhau, ăn thứ bánh bột ngô khô nhất, uống loại rượu ủ nhiều cặn nhất, dìu dắt nhau qua những ngày tháng khó khăn vô cùng.
Cuối tiểu thuyết có một phân cảnh Vệ Kinh Đàn và Dung Nguyệt gặp lại nhau ở kinh đô, cửu biệt trùng phùng, Dung Nguyệt xót xa hỏi Vệ Kinh Đàn rằng vì sao hắn lại thay đổi nhiều đến thế, hắn đã rất khổ sở ư? Vệ Kinh Đàn chỉ nhạt giọng đáp: Qua cả rồi.
"...". Dung Ngọc nheo mắt nhìn kẻ đang ngoạm một miếng thịt to đùng ngồi cạnh, đập vào tay hắn: "Ăn cái con khỉ, không ăn nữa!".
Đôi đũa rơi xuống bàn, gã thanh niên ngơ ngẩn: "Em sao vậy?".
Dung Ngọc nhìn hắn chằm chằm, dường như muốn nhìn xuyên qua đôi đồng tử của hắn để thăm dò một điều gì khác. Chốc lát sau, cậu nhắm mắt lại, vừa day sống mũi vừa nói bằng giọng thật khàn: "Thiếu tiền thì bảo ta".
Vệ Kinh Đàn cụp mi, cầm đũa lên ăn tiếp.
Dung Ngọc cau mày, bực bội hỏi: "Nghe không đấy?".
Vệ Kinh Đàn chẳng đáp.
"Ngươi điếc à?". Cậu giật đôi đũa trong tay hắn. "Ta đang nói chuyện với ngươi!".
"Em muốn nghe những gì?". Vệ Kinh Đàn tỏ ra bất đắc dĩ, hắn nhìn vào đôi mắt đầy giận dữ của cậu thiếu niên. "Em muốn nghe ta nói... ta sẽ dùng tiền của em, ta sẽ nghe lời em, khi gặp khó khăn trắc trở thì ta sẽ quay về tìm em, ta cần có em".
Hắn không cười nữa, chỉ hỏi bằng giọng điệu nghiêm túc: "Sao phải thế? Dung Ngọc, sao em lại phải giúp đỡ ta?".
Dung Ngọc cắn môi, ngạc nhiên nhìn hắn.
"Em từng nói ta là nam sủng em nuôi cơ mà? Em có nhất thiết phải làm nhiều đến vậy vì một nam sủng hay không?". Vệ Kinh Đàn vén tóc cậu ra sau vành tai nhỏ nhắn, cặp mắt đen dịu dàng vô kể. "Em hãy cho ta biết... Rốt cuộc mối quan hệ giữa chúng ta là gì".
Được voi đòi tiên cũng chẳng sao, lòng tham không đáy hắn cũng chấp nhận, hắn chỉ muốn bản thân yên lòng trước khi xuất phát.
Không dụ dỗ, không ép buộc, Vệ Kinh Đàn muốn Dung Ngọc nói cho hắn biết một điều khi cậu còn đang tỉnh táo – rằng đối với cậu, hắn là ai.
Dung Ngọc lặng im một hồi lâu mà chẳng đáp. Cậu cúi xuống, lớp sa đỏ phủ bóng trên đôi gò má mịn màng, ánh nến lung linh phản chiếu giữa đôi ngươi mờ mịt, đẹp như pho tượng được chạm khắc tỉ mẩn từ ngọc quý.
Vệ Kinh Đàn nhìn cậu, tia sáng trong mắt ảm đạm dần đi. Hắn nhủ thầm trong nuối tiếc, thôi, lần này hắn không ép cậu, hắn sẽ tìm cơ hội khác để hỏi lại thêm lần nữa.
Hắn sẽ không bao giờ từ bỏ.
Đúng lúc ấy, Dung Ngọc cất lời. Cậu vẫn cúi gằm mặt xuống đùa nghịch lớp chăn thêu.
"Ta chưa từng nuôi chó". Giọng cậu rất khàn, rất nhẹ, thậm chí còn chẳng được tự nhiên. "Ngươi là... cún con duy nhất ta nuôi, ta thích nhất, không ai có thể thay thế được".
Ryals note: Chương này dài gấp đôi chương bình thường (╯-╰) Hà Nội vừa lạnh vừa mưa, mọi người giữ sức khỏe nhé.
Bức vẽ Dung Ngọc này là gift kèm theo comm mình đặt, comm thì chắc còn lâu mới edit đến tình tiết thích hợp để đăng (●◡●)
Artist: Otp Của DeEll