Pháo Hôi Ác Độc Không Muốn Sống Nữa

Chương 17: "Liếm đã không? "




Nhiệt độ trong nhà rất cao, ao nước nóng không ngừng bốc hơi, lớp sương khói mờ ảo lượn lờ trên mặt nước, cùng với tiếng nước chảy róc rách vào hồ tạo cảm giác như đang ở chốn bồng lai.

Trên thành ao có hai bóng người được bao phủ trong màn sương. Một người ngồi trên xe lăn, người còn lại nửa quỳ trên mặt đất, hai cơ thể lõa lồ, trần trụi.

Giữa hai người không có kẽ hở, hô hấp quện vào nhau.

Sở Đàn ngẩng đầu nhìn Dung Ngọc. Hắn ngửi được mùi rượu nồng trong hơi thở của y, hương quỳnh thơm dịu nhưng quyến rũ, thấm vào tận tâm, như thể chính hắn cũng nhiễm men say.

“Đặt đùi phải ta lên vai ngươi đi. ” Hắn nghe thấy Dung Ngọc nói.

Vì vậy Sở Đàn hạ mắt, ánh mắt rơi xuống đùi Dung Ngọc.

Cặp chân tái nhợt, mảnh khảnh như ngọc, trơn nhẵn sáng mịn, yếu ớt dễ gãy.

Sở Đàn không kìm được nuốt nước miếng, đặt tay lên cẳng chân Dung Ngọc, nắm lấy chỗ thịt thon thon chỉ bằng một nắm tay kia, cảm thụ xúc cảm mát lạnh tinh tế thấm qua từng kẽ tay, khiến hắn sướng rơn, mỗi một tế bào đều đang run rẩy phát ra tín hiệu yêu thích và khát cầu.

Dung Ngọc xoay người cầm lấy bình rượu trên bàn. Lúc quay đầu lại mới phát hiện Sở Đàn vẫn còn nhìn đăm đăm vào chân mình, sự hưng phấn và thèm thuồng tràn khỏi tròng mắt luôn rồi.

Việc này cũng không phải lần đầu tiên. Kể từ lần ở phòng tắm trước đó, y đã phát hiện Sở Đàn mê muội đôi nhân nhỏ gầy, yếu ớt của mình hơn mức bình thường.

Dung Ngọc uống mấy hớp rượu, nheo mắt nhìn Sở Đàn trong chốc lát. Sau đó tự dưng cười rộ lên: “Ngươi đúng là khiến ta phải nhìn bằng con mắt khác. ”

Y khom lưng cúi đến gần Sở Đàn, thổi một hơi lên mặt hắn. Hương rượu nồng xộc vào khoang mũi làm Sở Đàn hoảng hốt chớp mắt.

Sau đó hắn nghe thấy giọng điệu trào phúng của Dung Ngọc: “Ngươi đúng là đồ cuồng tín* biến thái. ”

*Acrotomophilia (慕残), hội chứng bị ám ảnh, ham muốn tình dục với người bị khuyết tật hay bị cụt. Những người yêu thích acrotomophile được gọi là "“những người sùng đạo”, tui ghi là cuồng tín ha.

Yết hầu Sở Đàn lên xuống, giọng nói khàn khàn: “Nô tài không hiểu, cái gì gọi là cuồng... Tín?”

“Ý trên mặt chữ. ” Dung Ngọc lười giải thích cho Sở Đàn hiểu. Y ngã lưng ra sau, hếch cái cằm xinh đẹp, ý bảo Sở Đàn làm nhanh lên.

Sở Đàn cơ hồ ngừng thở, chậm rãi, cẩn thận nâng chân Dung Ngọc lên. Hắn sợ làm vỡ cặp bạch ngọc mỹ nghệ này, nhẹ nhàng đặt chân y lên vai trái của mình.

Nương theo động tác hắn, hai bắp đùi Dung Ngọc hoàn toàn tách ra, nụ hoa giữa hai chân bị kéo mở, hai cánh hoa đóng kín dần hé mở thành một cái miệng nhỏ.

Môi nhỏ âm hộ trắng hồng non nớt tách ra hai bên sườn. Dâm dịch dính ở mặt trong bị kéo thành từng sợi chỉ bạc, nhớp nháp, phóng đãng.

Nụ hoa bị kéo mở tạo thành loại cảm giác kỳ dị, giống như có không khí chui theo lỗ trống chui vào trong, khiến miệng nhỏ chật hẹp co rụt lại. Lại như có chiếc lông chim vô hình gãi nhẹ, cảm giác ngứa ngáy truyền ra từ bên trong. [Khúc này tui đứng hình 15' tại tưởng lông chim này là lông chim kia:))))]

Dung Ngọc khó nhịn hừ một tiếng, bàn tay mò xuống thân dưới, đụng vào cơ quan mà hai kiếp người y chưa từng tiếp xúc.

Mềm, nóng, ẩm và ướt.

Đầu ngón tay hơi co lại. Dung Ngọc nhíu mày, cẩn thận, trúc trắc tìm nơi có thể sản sinh khoái cảm.

Sở Đàn nhìn ngón tay Dung Ngọc chọc ngoáy loạn xạ trong nụ hoa, đến khi đôi môi dưới vốn trắng nõn dần ướt át, hồng hào mà vẫn không chớp nổi con mắt. Nhìn móng tay hồng phấn dính đầy dịch ướt, phản xạ một luồng sáng vừa đẹp vừa dâm. Nhìn y không cho mình đụng vào, rồi lại lo lắng cho con chim đang hót líu lo của mình.

Tầm mắt Sở Đàn tiếp tục hướng lên trên, đập vào mắt là vòng eo mảnh khảnh và khuôn ngực nhợt nhạt. Đầu nhũ đỏ bừng như hai trái Thù Du, nở rộ xinh đẹp trên ngực, lồng ngực y phập phồng kịch liệt, lây nhiễm chút sắc hồng diễm tình.

Động tác của Dung Ngọc không có kết cấu, có lúc đã chạm vào nơi nhạy cảm, sự tê dại và khoái cảm khiến y rên rỉ thành tiếng, nhưng có lúc lại đụng phải nơi khác, khoái cảm cũng rời đi.

Đương thời khi dục vọng lên ngôi, Dung Ngọc đâm chọc bừa bãi, hàng lông mày khó chịu nhíu bên nhau, đuôi mắt ửng đỏ rưng rưng, thấm ướt hàng lông mi dày đậm, mềm thành một cục. [nhiều khi edit mà k biết mình đang edit cái j nữa:)))]

Hình ảnh quá có sức hút, quá dâm, cũng quá mê người.

Sở Đàn vội vàng liếm môi, sâu trong đôi mắt đen nhánh bừng lên một ngọn lửa, trông như sắp không ngăn được con thú muốn xổ lồng xâm lược Dung Ngọc, sống lưng cong xuống, căng chặt, vào tư thế chuẩn bị đứng dậy tấn công.

Dung Ngọc cảm nhận được sự dao động của hắn nhưng chỉ hơi hé mắt, đôi mắt màu nước lấp lánh cảnh cáo liếc nhìn hắn từ trên cao, khiến cho Sở Đàn không thể không kìm chế trái tim đang kích động của mình lại, tự mình chờ đợi tại chỗ.

Giống như một con chó thấy đồ ăn trước mắt nhưng lại không được phép ăn, chỉ có thể chảy dãi chờ đợi.

Nhưng dù Sở Đàn có là chó thật, chắc chắn cũng không phải một con chó ngoan biết nghe lời.

Thừa dịp hai tròng mắt Dung Ngọc nhắm chặt, hắn không kiêng dè gì vuốt ve cẳng chân đã mất cảm giác của Dung Ngọc. Cơ thể được nuôi dưỡng bằng vàng bạc châu báu, làn da láng mịn không tì vết, ngay cả lông tơ cũng tìm không ra.

Sở Đàn cọ gò má vào phần thịt mềm ở cẳng chân, môi mỏng mút hôn, gặm cắn. Đầu lưỡi đỏ thắm liếm ra vệt nước, cuốn lấy thịt mềm nhẹ nhàng liếm mút, mút đến nỗi làn da trắng nõn ứ máu đỏ au.

Hắn liếm dần xuống dưới, hôn lên mắt cá chân.

Sở Đàn nâng chân Dung Ngọc lên, trong đáy mắt là si mê, là cuồng nhiệt, yết hầu di động lên xuống. Hắn cúi đầu như đang phục tùng, hôn nhẹ lên mắt cá chân. Sau đó lại phơi bày bản mặt thật ra, hàm răng trắng cắn mạnh lên đó, lưu lại một dấu răng vừa trong vừa sâu.

Đầu lưỡi hắn liếm nhẹ qua, cuốn đi tơ máu chảy trên đó.

Như là chắc chắn Dung Ngọc sẽ không phát hiện, hoặc cơ bản là hắn không sợ bị Dung Ngọc phát hiện.

Sở Đàn càn rỡ đùa bỡn đôi chân ngọc ngà của Dung Ngọc. Một tay đang sóc dương v*t, còn mắt nhìn chằm chằm bàn tay đang tự an ủi của Dung Ngọc đầy hung tợn. Ánh mắt cháy bỏng kia như đang hận không thể thay Dung Ngọc làm càn trong cái lỗ dâm đãng, thèm khát ấy vậy.

Rốt cuộc Dung Ngọc cũng đã cảm thấy được sự kì lạ nào đó. Y mở mắt ra, đập vào mắt là hình ảnh Sở Đàn vừa liếm mút ngón chân y, vừa rất hạ lưu tự mình sóc lọ. Trên quy đầu nhiễu tinh dịch thành một bãi dưới đất.

Hiển nhiên là chân y đã bị chơi đùa một hồi lâu. Nó dính đầy nước dãi của Sở Đàn, ngoài ra còn có dấu răng lớn bé khác nhau. Ngón chân mượt mà lóe sáng như là thứ ngọc được chế tạo tỉ mỉ, trơn nhẵn không tì vết.

Dung Ngọc híp mắt, đôi mắt hoa đào ánh lên nguồn sáng kỳ dị.

Sở Đàn không những không dừng lại, ngược lại càng thêm cà chớn. Mắt đen thẳng tắp nhìn Dung Ngọc.

Dung Ngọc có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của hắn, thậm chí cảm thấy ánh mắt đó đã trở thành vô số xúc tu quấn dày đặc trên người y, cả gan gian dâm, vuốt ve làm loạn.

Dung Ngọc sởn hết da gà, da vịt. Cảm giác khô nóng len lỏi từ bên trong, không ngừng kích thích đại não y.

Dung Ngọc thở hổn hển. Y chưa từng chơi cái trò tự thủ dâm trước mặt người khác, càng đừng nói đến cái thứ dị dạng như là âm hộ. Nhưng giờ phút này dù có làm thế nào cũng không dừng lại được, tầm mắt cũng không thể rời khỏi người Sở Đàn.

Y thấy bờ môi duyên dáng của nam nhân ngậm lấy ngón chân y. Giống như cố ý phô bày cho y xem, động tác liếm mút tuy thong thả nhưng rất sắc tình. Lúc liếm láp còn phát ra tiếng nước chụt chụt, lúc môi, lưỡi tách khỏi đầu ngón chân còn tạo thành tiếng “bặc” giòn tan.

Âm thanh giòn vang, kích thích cõi lòng căng thẳng của Dung Ngọc, khiến y cứng người. Nháy mắt, nụ hoa lại trào ra một dòng dâm dịch.

Dung Ngọc nhắm mắt, nhịn xuống khát vọng mãnh liệt kia, làm bộ trấn định nói: “Ngươi biết rõ, chân ta không có cảm giác, sao ngươi cứ liếm mãi không ngừng. ”

Sở Đàn cũng không vạch trần lớp ngụy trang của Dung Ngọc, khóe môi cong thành vòng cung nham hiểm. “Công tử không cần có cảm giác, ta có là được. ”

Dường như hắn cố tình biểu diễn cho Dung Ngọc xem, tay phải của hắn ra sức xoa, vuốt dương v*t. Cán chày thô dài đã mắc nghẹn tím tái, nổi đầy gân xanh. Mỗi lần vuốt ve lên xuống là trên lỗ tiểu lại rỉ tinh, nhỏ đầy xuống sàn nhà.

Tiếng nước òm ọp cùng với tiếng thở dốc của Sở Đàn vang vọng trong căn phòng trống trải và yên tĩnh, đồng thời quanh quẩn bên tai Dung Ngọc.

Mà tiếp sau, Sở Đàn thè lưỡi liếm dọc theo gan bàn chân y, liếm từ trên liếm xuống.

Rõ ràng trên chân không hề có tí xíu cảm giác nào, nhưng ngọn lửa cháy và cảm giác ngứa ran lại tích tụ trong đáy lòng, khiến xúc giác quanh thân y lại trở nên cực kỳ mẫn cảm. Thậm chí ngón tay cũng khó chịu cong lại.

Dung Ngọc có thấy rất rõ ràng đầu lưỡi của Sở Đàn lúc hắn nhả chân y ra, nước miếng bị kéo ra thành một sợi chỉ mỏng.

Sợi chỉ bạc ấy không ngừng dài ra, mỏng lại, cho đến khi nó đứt đoạn. Sau đó, “Bặc” một tiếng, sợi dây thần kinh trong đầu Dung Ngọc cũng đứt theo.

Khoái cảm khó tả vọt lên não, đồng tử tan rã, giật run người, rên rỉ bắn ra.

Bụng nhỏ cũng co giật điên đảo. Một luồn nước dâm trào ra từ trong miệng dưới, có vài giọt thâm chí bắn lên tới trên mặt nạ Sở Đàn.

Dung Ngọc thất thần tựa lưng vào ghế, há miệng thở dốc. Y không tin được mình lại bắn ra trước mặt Sở Đàn. Gay hơn nữa là y cao trào chỉ bằng nhìn Sở Đàn đùa bỡn đôi chân đã mất cảm giác của mình.

Loại kích thích này sướng gấp trăm lần bắn tinh. Bởi vì phần lớn đều đến từ tâm lý trêu chọc và khiêu khích. Sở Đàn chỉ cần một ánh mắt, một động tác, dẫn dắt Dung Ngọc trèo lên đỉnh cao nhục dục.

Nhưng sau đó Dung Ngọc lại cảm thấy tức giận vì bị khống chế.

Y lạnh lùng nhìn Sở Đàn. “Liếm đã không? ”

Giọng Sở Đàn hơi khàn. “Đã. ”

Dung Ngọc cười, đôi mắt hoa đào sũng nước, âm thanh mê hoặc lòng người. “Hay là ta cho ngươi liếm nơi này của ta nhé? ”

Hai mắt Sở Đàn sáng rỡ. Cách một lớp mặt nạ cũng mường tượng được vẻ mặt kích động của hắn. Hắn không nhịn được tiến lên phía trước, cổ họng nuốt nước miếng ừng ực. “Được chứ?”

Hô hấp nóng bỏng của Sở Đàn thôit lên chỗ riêng tư ấy. Vòng eo Dung Ngọc căng chặt, hơi khép chân.

Y giơ một ngón tay chọt lên trán Sở Đàn, cười gian ác: “Lừa ngươi thôi. Không được. ”

Sở Đàn đứng hình tại chỗ.

Dung Ngọc rốt cuộc mình cũng hòa được một ván, trong mắt có ý cười khoái trá. Nhưng mà chỉ giây sau y đã cười không nổi, bởi vì chó không chịu nghe lời.

Sở Đàn ấn bắp đùi y, mạnh tay bẻ ra, vùi đầu vào giữa hai chân y.

Xúc cảm lạnh băng của mặt nạ khiến cả ngời Dung Ngọc run lên. Nhưng ngay sau đó, cái lưỡi nóng hổi cường ngự chui vào nụ hoa của y.

Bựa lưỡi thô ráp liếm láp quanh môi âm hộ, mút mạnh vào, kéo theo đó là hơi thở nóng như lửa, chui vào miệng lỗ, dọc theo con đường chưa từng được khai phá, mang đến khoái cảm chưa từng có, đồng thời trao đổi dâm dịch chảy ra ngoài.

Chỉ trong nháy mắt mà Dung Ngọc đã bị loại khoái cảm nóng lạnh đan xen ép cao trào lần hai.

Tinh thần Dung Ngọc hơi hoảng hốt. Y nghiến răng, nắm đầu Sở Đàn giật mạnh ra. Lúc chuẩn bị chửi một chập thì ánh mắt lơ đãng nhìn thấy dụng dưới của hắn căng cứng, dương v*t đang bắn tinh, từng luồng từng luồng tinh dịch phun ra từ lỗ tiểu.

Cái thứ chó má này dám liếm miệng dưới y dù không được cho phép! Lại còn dám tự ý bắn!

Dung Ngọc xanh mặt, âm trầm mắng: “Vô liêm sỉ! ”

Sở Đàn hạ mắt nhìn Dung Ngọc. Trong tròng mắt đen nhánh là tình dục chưa phai đi, môi mỏng nhiễm một lớp nước. Hắn liếm môi, nhếch miệng cười, khiêu khích y: “Thật ngọt. ”

Dung Ngọc rất muốn đập bình rượu lên mặt hắn, nhưng lại tiếc bình quỳnh hoa lộ thơm ngọt. Thế nên dứt khoát thưởng hắn một bạt tai, tát văng mặt nạ của Sở Đàn ra xa.

Khuôn mặt tuấn mỹ vô khuyết hiển lộ dưới ngọn đèn dầu, chỉ là bên mái phải có dấu bàn tay đo đỏ.

Sở Đàn không hề tức giận, thậm chí rất lưu luyến sờ lên má phải nóng rát. Hắn cười nhẹ: “Công tử mệt rồi, nên ngâm mình thôi. ”

Hắn đứng dậy bế Dung Ngọc lên, chậm rãi bước vào bên trong ao nước nóng.

【 tác giả muốn nói: 】

Tui thề tui không muốn cho Sở Đàn liếm bứm Ngọc Ngọc đâu. Tại chả một hai muốn liếm.