Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Pháo Hôi Ác Độc Không Muốn Sống Nữa/Vai Lót Đường Độc Ác Không Muốn Sống Nữa

Chương 104




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Edit: Ryal

Dung Ngọc vừa nói dứt câu đã thấy cả người gã thanh niên cứng ngắc, cơ ngực dẻo mềm giờ rắn đanh như gỗ đá, nóng hầm hập tựa lửa thiêu, nhiệt độ cơ thể hắn cũng tăng dần.

Gò má cậu rát bỏng. Cậu vẫn cúi xuống mà rủ mi cụp mắt, môi mím lại, tấm chăn nhàu nhĩ giữa hai tay, lòng băn khoăn bối rối.

Dung Ngọc chưa từng nói những điều tương tự với bất kì ai. Nếu Vệ Kinh Đàn không dồn ép, nếu không phải vì họ sắp chia xa, nếu cậu không nảy sinh bất an lo lắng, cậu sẽ không bao giờ để lộ dù chỉ là một góc trái tim mình.

Chẳng khác nào chú mèo con vốn luôn đề phòng cảnh giác mà nay lại nằm ngửa bụng lên cho người ta âu yếm.

Tất nhiên Vệ Kinh Đàn cũng hiểu trong câu nói ấy chứa đựng những xúc cảm gì.

Hắn như sắp nổ tung, trong đầu chỉ toàn những chữ "duy nhất", "không ai có thể thay thế được", và "thích".

Còn chưa đủ hay sao? Còn chưa rõ ràng hay sao?! Dung Ngọc đang cầu hôn hắn!

Hắn phải làm gì đây? Có nên cưới luôn không nhỉ? Nhưng hắn vẫn còn chuyện rất quan trọng phải hoàn thành, chẳng lẽ cưới rồi Dung Ngọc lại phải một thân một mình ở kinh đô đợi hắn? Nhưng Dung Ngọc đã cầu hôn hắn rồi mà, sao hắn có thể từ chối cậu được!

Vô vàn suy nghĩ cùng hiện lên, Vệ Kinh Đàn chưa bao giờ hoảng loạn đến thế, dường như trong tim hắn là dung nham đỏ lửa, mỗi nhịp đập đủ sức thiêu cháy cả đất trời. Hắn choáng ngợp.

Hắn như một cỗ máy rỉ sét, cả người đờ đẫn, nóng ran. Hắn chầm chậm mở to hai mắt, run run hỏi lại: "Em thích ta sao? Ta là duy nhất sao? Là độc nhất vô nhị trên đời này sao?".

Vòng ôm siết chặt, khoảng cách giữa hắn với cậu thiếu niên lại gần hơn chút ít, dường như đôi đồng tử sáng rực của hắn có thể khiến kẻ khác mù lòa. "Có phải không, có phải em thích ta không, Dung Ngọc, phải không?".

Dung Ngọc gần như không thở nổi, hai bàn tay trắng nõn bị ép sát trước ngực Vệ Kinh Đàn, có muốn đẩy hắn ra cũng không đủ sức. Cậu giận dữ gào lên: "Không thích! Ta chỉ thích cún con ngoan ngoãn nghe lời!".

"Ta ngoan! Ta ngoan!". Trong giọng nói của gã thanh niên chứa đựng niềm vui trước nay chưa từng có, lấn át mọi chín chắn trưởng thành. Hắn dụi dụi vào hõm cổ Dung Ngọc. "Ta ngoan nhất, em nói gì ta cũng nghe theo, Ngọc nhi hãy thích ta đi, thích ta đi!".

Vệ Kinh Đàn vừa dụi vừa lẩm bẩm, thở ra từng nhịp nặng nề gấp gáp, có vẻ dòng dung nham đã cuốn hắn theo mất rồi.

Hắn không ngừng hôn má và cổ cậu, muốn mượn chút mát mẻ để xua tan cảm giác rạo rực khô nóng. Hắn thấy mình có thể chết đi vì hạnh phúc.

Loảng xoảng một tiếng, bàn ăn cỡ nhỏ bị gã thanh niên xô xuống giường.

Cơm canh đổ đầy ra chăn gối.

Vệ Kinh Đàn khựng lại, nhìn giường, lại nhìn Dung Ngọc, trên chân cậu còn dính một con cá chiên rất nhỏ.

"...". Cái này thì chết thật, không đùa.

Tiểu thiếu gia lạnh mặt nhìn hắn, đôi ngươi xám ngắt. Cậu nghiến răng nghiến lợi: "Cút ngay!".

Thấy Dung Ngọc tỏa sát khí, hắn vội ôm cậu sang ghế mềm rồi nhanh chóng bắt tay vào dọn dẹp. Vệ Kinh Đàn thay chăn gối sạch sẽ, trước đó còn nhặt con cá lên ăn, tiện thể liếm đôi chân nõn nà.

Dung Ngọc nhìn cảnh tượng ấy, nhăn mặt, chỉ muốn tát con chó điên ngu ngốc kia thêm cái nữa cho tỉnh.

Nhưng Vệ Kinh Đàn đã chạy đi khi cậu chưa nói đến một lời. Chốc lát sau ngoài kia lao xao tiếng gió, đế giày chàng trai trẻ giẫm trên nền đất nghe loạt xoạt.

Dung Ngọc tựa vào ghế, đầu nghiêng nghiêng.

Ngoài cửa sổ, nơi bãi đất, Vệ Kinh Đàn mặc áo ngủ màu đen, lượm một nhành hoa mà vung lên như đang múa kiếm.

Vóc dáng gã thanh niên khỏe khoắn cao gầy, lúc nhảy lên như chim ưng chao liệng theo làn gió, lúc ngửa cổ như con cá gieo mình giữa khơi sâu. Hắn quơ nhành hoa vun vút, xẻ dọc màn đêm, đến cây hải đường đứng cạnh cũng liêu xiêu phủ cánh hoa trên đầu vai hắn, để chúng theo hắn múa cho khúc ca thinh lặng.

Trên dung nhan tuấn tú là nụ cười không giấu nổi, dường như hắn muốn giải phóng hết nỗi niềm sung sướng và sức lực vô biên trong mình.

Chùm tóc đuôi ngựa làm chao đảo cả ánh trăng, những tia sáng bạc phủ kín xung quanh như sao trời lộng lẫy.

Bóng đêm trải dài không hồi kết, nhưng trong mắt cậu, hắn rực lên như một ngọn lửa vĩnh hằng.

Vệ Kinh Đàn múa nốt bộ chiêu kiếm, lại bẻ gọn nhành hoa, vừa thở dốc vừa đưa cho Dung Ngọc.

Cậu nhìn đôi ngươi sáng rỡ trong veo rồi mỉm cười nhận lấy.

"Ngươi đang xòe đuôi đấy à?".

Vệ Kinh Đàn nhảy vào qua khung cửa sổ, ôm chặt cậu vào lòng. "Xòe đuôi nghĩa là sao?".

"Hừm, một cách thức tìm kiếm bạn đời trong thế giới động vật". Dung Ngọc uể oải nghịch nhành hoa xinh xắn.

Tìm kiếm bạn đời? Vệ Kinh Đàn nhíu mày, thầm nghĩ, Dung Ngọc lại ám chỉ chuyện thành hôn.

"Em muốn về làm vợ ta sao?".

Dung Ngọc: "???". Có đôi khi cậu không hiểu nổi mạch suy nghĩ kì lạ của Vệ Kinh Đàn.

"Em nói ta đang tìm kiếm bạn đời, vậy em muốn về làm vợ ta sao?". Vệ Kinh Đàn cười khẽ rồi nhấn mạnh.

Dung Ngọc hừ một tiếng, chẳng rõ có ý gì. Cậu cắm nhành hoa vào ngực áo hắn, đôi môi đỏ nhếch lên đầy kiêu căng ngạo mạn: "Đòi cưới ta? Ngươi định lấy gì làm sính lễ?".

Cậu có nhà mẹ đẻ phú quý giàu sang, có một người cha quan cao chức lớn, cậu sinh ra là cành vàng lá ngọc, con cưng của trời. Xung quanh đồn rằng cậu âm u tàn nhẫn, không cô gái nào muốn về làm vợ cậu, nhưng sống như cậu thì chẳng rõ bao nhiêu người thầm ước ao.

Muốn cưới Dung Ngọc, một câu giãi bày là chưa đủ.

Vệ Kinh Đàn không cười nữa. Hắn nâng cằm cậu, dùng ngón cái miết lên đuôi mắt đỏ hồng, nghiêm cẩn nhìn người hắn thương.

"Đợi ta quay lại, nguyện lấy non sông làm sính lễ".

Một ngày, một đêm.

Vệ Kinh Đàn cứ như con chó to quấn chủ, hắn bám dính Dung Ngọc từng giây từng phút, thậm chí còn lén lút dõi theo khi cậu dùng bữa ở Thọ An Đường, nhìn cậu mãi như không biết mệt.

Lúc chẳng còn ai thì hắn sẽ ôm cậu vào lòng, thi thoảng lại mân mê hai đóa hoa bị giày vò tàn nhẫn.

Dung Ngọc buộc phải thưởng cho hắn một cái tát để hắn thôi động dục.

Rạng sáng ngày thứ ba, Vệ Kinh Đàn biết mình không thể ở lại được nữa.

Hắn ngắm Dung Ngọc suốt đêm, đôi mắt thăm thẳm chưa một lần dao động, hắn muốn khắc ghi mọi thứ trong tim mình, coi như khỏa lấp những ngày sau hoang vắng.

Chân trời rực rỡ, hắn cúi xuống hôn ngọc bài và hôn vầng trán cậu thiếu niên đang say ngủ.

Xưa nay hắn không tin quỷ thần, nhưng giờ phút chia ly đã điểm, hắn mong ngọc bài mà mẫu thân để lại sẽ thay hắn che chở người hắn thương; mong cậu mạnh khỏe bình an, trăm bề thuận lợi.

"Ta sẽ không để em phải chờ quá lâu". Vệ Kinh Đàn nhẹ giọng nói. Hắn rảo bước, không quay lại nhìn.

Hệt như bao nhiêu lần hắn đến tìm Dung Ngọc rồi lại lặng lẽ rời đi – nhưng lần này hắn đi, đi không về nữa.

Lẽ ra Dung Ngọc đang chìm trong giấc ngủ, nhưng cậu mở to đôi mắt giữa sắc trời âm u xám xịt. Cậu áp ngọc bài bên má, cứ thế nằm im không nhúc nhích.

Ryals note: Áp ngọc bài bên má là gửi nụ hôn của chó con lên má mình.

Khi về thì chó con sẽ thay đổi một chút, mình đặt comm vẽ rồi, chỉ đợi đăng thôi.