Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Pháo Hôi Ác Độc Không Muốn Sống Nữa/Vai Lót Đường Độc Ác Không Muốn Sống Nữa

Chương 101




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Edit: Ryal

WARNING: Mất kiểm soát, có nước tiểu, cả trong lẫn ngoài. Ai không hợp gu thì skip thẳng đến chương sau nha (⌐■_■) Nếu cần cập nhật về tình hình truyện gốc thì có thể lướt đến cuối chương này để đọc thông báo.

"Phu, phu quân".

Dung Ngọc bị Vệ Kinh Đàn dồn ép, nghiến răng nghiến lợi thốt ra hai chữ.

Câu nói vừa thốt ra đã khiến cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng. Vệ Kinh Đàn không nói chuyện, cũng không nhúc nhích, chỉ khựng lại như một pho tượng gỗ.

Dung Ngọc thấy có gì không ổn, cậu khẽ hé hàng mi run run đẫm nước mắt để xem chừng nét mặt gã thanh niên.

Hắn vẫn quỳ giữa hai chân Dung Ngọc, một tay bóp cổ chân, tay kia giữ nguyên tư thế đùa nghịch dương v*t cậu. Nhưng bản thân Vệ Kinh Đàn không nhúc nhích mà chỉ nhìn cậu chằm chằm.

Lần đầu tiên Dung Ngọc nhìn thấy vẻ ngốc nghếch trên gương mặt tuấn tú sắc sảo kia.

Rồi cậu lại ngạc nhiên phát hiện... vành tai hắn đỏ lên một cách rất đáng ngờ.

"?". Dung Ngọc từ từ mở to mắt, men say khiến đầu óc cậu chẳng còn minh mẫn, thậm chí cậu còn tưởng bản thân nhìn nhầm.

Nhưng vệt đỏ ấy dần lan ra, chẳng mấy chốc mà tai Vệ Kinh Đàn đã chuyển màu hồng rực.

Dung Ngọc nuốt nước bọt: "Ly Hối, sao tai ngươi đỏ chót thế kia?".

Dường như câu hỏi nhẹ bẫng ấy đã đánh thức Vệ Kinh Đàn từ trong giấc mộng, đôi mắt đen thăm thẳm vụt sáng như sao, hắn nhìn cậu với vẻ phấn khích, nhịp thở cũng nhanh dần: "Ngọc nhi, Ngọc nhi ngoan, ta chưa nghe rõ. Em gọi lại đi, gọi lại đi mà".

Dung Ngọc: "...". Biết ngay thằng ranh con chỉ giả vờ ngượng thôi, mồm thì bảo chưa nghe rõ nhưng dương v*t thì to hơn hẳn, đúng là dưới khố còn thật thà hơn trên miệng.

Cậu nghiến răng, cây gậy vùi mình trong đóa hoa yếu ớt đang nảy lên đầy hưng phấn, bụng dưới chứa đầy tinh dịch cũng căng phồng, khó chịu không tả nổi.

"Ngươi, ra ngoài rồi cởi trói cho ta trước". Dung Ngọc mặc cả. Cậu vẫn thấy cách gọi đó quá kì dị.

Nhưng Vệ Kinh Đàn đã nếm quả ngọt một lần thì sao có thể dễ dàng thỏa mãn. Hắn phấn khích như uống phải thứ gì, dưới đáy mắt hiện lên sắc đỏ đầy hoang dại, eo hông cũng đẩy từng nhịp thật nhẫn tâm.

"Ngọc nhi ngoan, Ngọc nhi ngoan, em gọi lại đi, xin em đấy". Hắn không ngừng nài nỉ bằng giọng điệu đáng thương biết chừng nào, nhưng thực chất trong thâm tâm đã kích động tới nỗi sắp sửa bay lên.

Mồ hôi trượt qua xương lông mày sắc nét, hòa vào hàng mi, nhưng Vệ Kinh Đàn không chớp mắt lấy một lần. Hắn cứ ôm Dung Ngọc không buông như con chó điên ngửi thấy mùi thịt.

"Xin em đấy, Ngọc nhi ngoan, gọi lại đi mà".

"Ha, a, ưm... Cởi ra...". Dung Ngọc sắp khóc đến nơi rồi, đến rên cậu cũng chẳng dám rên mạnh, chỉ bật ra vài tiếng yếu ớt – bằng không cái cảm giác bị quấn siết quanh dương v*t sẽ lại càng rõ hơn.

Dường như khoái cảm miên man đã xẻ đôi linh hồn cậu thành hai nửa, một nửa được nâng trên tầng mây cao chót vót, nửa kia rơi xuống đầm lầy hư vô tăm tối.

Dục vọng cheo leo không điểm kết, trước mắt Dung Ngọc hiện lên vô số sắc màu rực rỡ, chúng hòa vào nhau rồi lại chia tách thành những quầng sáng lung linh theo từng nhịp đưa đẩy.

Hắn lại vào tử cung, cậu đờ đẫn nghĩ. Thậm chí Dung Ngọc còn nghe thấy tiếng nhớp nháp vang lên khi dương v*t thô khỏe nghiền ép vách trong mềm mại.

Từng tiếng nài nỉ của Vệ Kinh Đàn lặp đi lặp lại trong chuỗi âm thanh ấy.

"Gọi lại đi, gọi lại đi mà".

Cậu thiếu niên vùng vẫy giữa đau đớn xen lẫn khoái cảm. Một khát vọng bí ẩn và đáng sợ nào đó đang dần xuất hiện.

Dung Ngọc không nói nổi thành lời, dương v*t sưng đau như sắp gãy, cuối cùng đại não cũng kiệt quệ, đôi tay quơ quào, cậu khóc nấc: "Ly Hối, phu quân, cởi trói cho ta...".

Những âm thanh tuyệt đẹp ấy rơi vào tai Vệ Kinh Đàn, trong đôi mắt đen như mực là sự phấn khích cùng thỏa mãn của một kẻ điên, hắn đưa tay tháo bỏ sợi dây đang trói buộc dương v*t cậu, lại ghìm eo Dung Ngọc xuống mà đẩy hông như vũ bão.

Vùng thắt lưng ẩn giấu vô vàn sức mạnh của gã thanh niên giờ đang không ngừng hoạt động, tiếng da thịt chạm nhau liên tiếp vang lên, hắn thở dốc, lầm rầm: "Ngọc nhi giỏi quá, Ngọc nhi ngoan quá, ta yêu em, ta yêu em".

Trước phút chia xa, nhờ câu nói vừa rồi của Dung Ngọc mà cõi lòng bất an của hắn được vỗ về. Cũng có thể coi như hắn đã được trao danh phận.

Dung Ngọc nằm đó, siết lấy đệm chăn, mạch máu xanh xao nổi rõ trên mu bàn tay tái nhợt. Đôi mắt hoa đào mở to, cảm xúc bất an và sợ hãi hiện lên giữa mông lung mịt mù.

Cậu phát hiện mình không bắn ra được.

Rõ ràng cậu chưa bắn, rõ ràng dương v*t đã căng phồng và nhức buốt, thậm chí cậu còn cảm nhận rõ dòng dịch trắng đang chực chờ nơi đầu đỉnh – nhưng cậu không bắn ra được, dường như lỗ niệu đạo đã bị chặn kín.

Hết rồi... Cậu bị chơi hỏng rồi...

Cậu vốn đã là kẻ tàn phế dị dạng, nam không ra nam, nữ không ra nữ, giờ thì thứ duy nhất có thể chứng minh cậu là nam cũng chẳng còn tác dụng.

Thường thì Dung Ngọc sẽ chẳng quan tâm, từ khi sống lại cậu đã chẳng quan tâm đến cơ thể kì quái này.

Nhưng cậu đang mơ màng trong hơi rượu, lại bị gã thanh niên giày vò đến mức choáng váng, cõi lòng đột nhiên thấy có đôi phần ấm ức.

Vành mắt Dung Ngọc đỏ ửng, cậu nghiến răng, dồn hết sức lực toàn thân để tát Vệ Kinh Đàn một cái thật mạnh. Cậu hung hãn mắng: "Tên khốn kiếp! Ta phải giết ngươi!".

Cái tát vang dội khiến gã thanh niên sững sờ, yết hầu hắn cục cựa, một tiếng thở dốc trầm trầm bật ra. Hắn bắn vào trong tử cung yếu ớt.

Dung Ngọc giận điên lên, bởi cái tát kia đã đưa Vệ Kinh Đàn tới đỉnh dục vọng.

Mồ hôi rịn ra trên quai hàm hắn, đôi mắt hẹp dài khẽ nheo, hắn si mê trong khoái cảm.

Mãi đến khi Dung Ngọc vừa đấm đá vừa nức nở mắng hắn là đồ chó điên biến thái, Vệ Kinh Đàn mới sửng sốt, cúi đầu nhìn. Hắn thấy cậu rơm rớm nước mắt.

Gã thanh niên vội lau đi những giọt lệ vương trên cặp mắt hoa đào, bụng ngón tay thô ráp khiến mí mắt cậu đỏ ửng. Hắn khàn giọng: "Ngọc nhi ngoan, sao em lại khóc?".

Dung Ngọc trừng mắt với Vệ Kinh Đàn, câu chữ nghẹn ngào yếu ớt: "Ngươi sướng chưa? Đồ chó điên thấp kém vô sỉ, ngươi làm ta hỏng rồi, ta không bắn tinh được nữa".

"Hỏng?". Vệ Kinh Đàn lùi lại rồi rút ra, dịch trắng ồ ạt tuôn trào từ nhụy hoa đỏ ửng chín rục.

Hắn chạm vào dương v*t cậu, ngón tay khẽ vuốt ve quy đầu căng tím: "Em không bắn được thật sao?".

Cử chỉ ấy khiến Dung Ngọc đau đớn rên lên, gân xanh trên thái dương nổi rõ, cậu thấp giọng lầm bầm: "Ta phải giết ngươi, ta nhất định phải giết ngươi...".

Vệ Kinh Đàn không nhịn được mà cười khẽ, hắn cúi xuống ngậm lấy dương v*t cậu.

Khoang miệng ấm nóng bao quanh vùng mẫn cảm, đầu lưỡi ướt mềm liếm dọc phần thân, cảm giác hệt như đang thả mình giữa làn nước êm ái. Cơ thể cứng ngắc của Dung Ngọc dần dần thả lỏng.

Gã thanh niên vừa liếm mút vừa đặt tay lên bụng cậu, xoa nắn nhẹ nhàng.

Đôi mày nhíu chặt dần giãn ra, Dung Ngọc nửa như đau mà lại nửa như sung sướng, cậu thở dốc, khuôn ngực đỏ ửng.

Chẳng bao lâu sau, cậu lại rên lên một tiếng.

Dịch đục đã tích tụ hồi lâu tuôn trào như nước lũ, Dung Ngọc lên đỉnh, hai mắt trợn to, lệ ứa ra từ khóe mắt hồng rực, bụng dưới co giật không ngừng.

Vệ Kinh Đàn nhìn cảnh tượng dâm đãng ấy, vô vàn ý nghĩ âm u nảy sinh dưới đáy lòng, nhưng hắn chỉ tiếp tục đưa tay xoa bụng cậu.

Dung Ngọc bắn rất lâu, đùi trong đầy những vết đỏ tươi xen dịch trắng. Sản phẩm của cậu và của Vệ Kinh Đàn hòa lẫn, chẳng còn tách bạch được nữa rồi.

Nhưng Dung Ngọc đã bắn xong mà cậu vẫn chưa ngừng run rẩy – ở vùng bụng căng đau dần xuất hiện một cảm giác kì lạ.

Cậu thiếu niên bỗng nhận ra điều gì đáng sợ không kể xiết, bèn run giọng kêu lên: "Đừng, đừng xoa nữa!".

Vệ Kinh Đàn hỏi: "Sao thế? Em vẫn đang run này".

"Đừng xoa nữa! A... Đừng! A a a!".

Dung Ngọc hét lên thành tiếng, cậu biết mình sắp tiểu ra rồi, nhưng bộ phận kia đã bị giày vò đến mức không thể kiểm soát được. Dù cậu có dùng hết sức lực toàn thân để kìm nén thì kết quả vẫn là phí công.

dương v*t mềm nhũn run rẩy, tia nước màu vàng nhạt tuôn trào, âm thanh đáng xấu hổ vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

Chẳng bao lâu sau âm thanh ấy cũng gần như biến mất, chỉ còn lại từng nhịp thở đầy gấp gáp của Dung Ngọc.

Vệ Kinh Đàn không lên tiếng, vẻ kinh ngạc hiện lên giữa đôi lông mày. Hắn quỳ giữa hai chân cậu, thân người ướt đẫm vì nước tiểu, từng giọt ấm nóng trượt dài theo cơ bắp tráng kiện, thấm xuống đệm chăn, hòa vào lớp lông ở vùng bụng dưới.

Chính giữa lớp lông kia là một vật đang ngẩng cao đầu, gân xanh nổi rõ, nom cực kì phấn khích.

Vệ Kinh Đàn nuốt nước bọt rồi thở hắt một hơi.

Quá đẹp, quá dâm đãng. Sao tiểu thiếu gia lại dâm đãng đến mức này? Lẽ ra Dung Ngọc nên bị đè xuống từng giây từng phút, bị hắn chơi đến khi bắn cả tinh dịch lẫn nước tiểu, giày vò đến khi đổ sụp.

Dung Ngọc không biết gã thanh niên đang ấp ủ những gì. Đầu óc cậu trống rỗng, bên tai ù ù như tiếng sóng triều gào thét.

Dường như sự tự tôn và lòng kiêu ngạo đều đã trôi đi theo tia nước ấy.

Cậu không dám mở mắt ra nhìn Vệ Kinh Đàn, cậu đã tỉnh rượu nhưng chỉ mong mình sẽ ngất đi.

Hoặc chết luôn cũng được...

Nhưng ngay khi Dung Ngọc bắt đầu có ý nghĩ căm ghét bản thân, cậu lại rơi vào một cái ôm nóng rát như lửa. Đôi tay rắn rỏi của Vệ Kinh Đàn ôm siết lấy cơ thể mảnh mai yếu ớt, khiến cậu thiếu niên trông càng thêm nhỏ bé.

"Ngọc nhi, em dâm chết đi được". Hắn thủ thỉ, đầu lưỡi dính dớp nóng rẫy như rắn luồn vào tai cậu đầy khiêu khích.

Dung Ngọc nổi da gà, vùng vẫy muốn trốn: "Cút ngay, đừng có chạm vào ta!".

Gã thanh niên khàn giọng cười cười rồi trêu cậu: "Em tiểu lên người ta rồi, chẳng lẽ em không chịu bồi thường hay sao?".

"Tại ai chứ? Chẳng lẽ là tại ta?!". Dung Ngọc cứ như con mèo xù lông đang muốn lấy cơn giận dữ che đi nỗi ngượng nghịu, đôi mắt hoa đào lườm kẻ kia một cái, đâu ngờ chỗ đó của hắn còn cứng hơn.

"Tại ta, tại ta hết". Vệ Kinh Đàn dùng đầu gối tách mở hai chân cậu, cọ dương v*t cứng ngắc vào cặp đùi mềm mịn đẫy đà.

"Tại ta không chơi em bắn nước tiểu sớm hơn một chút, để đến tận hôm nay mới phát hiện hóa ra Ngọc nhi của ta lại dâm như thế". Hắn than thở bằng giọng thật khàn, rồi lại thở gấp và chuyển sang cọ vào mông cậu.

Dung Ngọc: "... Đệch mẹ, ngươi đúng là đồ chó... ha, ưm... không biết mệt là gì...".

Vệ Kinh Đàn cười: "Cảm ơn Ngọc nhi đã khích lệ, chắc ta vẫn có thể chơi em thêm tám lần mười lần nữa".

dương v*t nóng rẫy bồn chồn giữa đôi chân, cảm giác rát bỏng mà tê dại, quy đầu phình lớn mân mê đóa hoa ướt mềm, thi thoảng lại đâm vào một chút, khiến người ta phải sốt ruột ngứa ngáy.

Dung Ngọc nhanh chóng bị bao trùm trong khoái cảm, cậu nheo đôi mắt sóng sánh như nước hồ thu, rên lên đứt quãng: "Ngươi, cẩn thận, a ưm... mắc chứng tẩu dương có ngày...".

Vệ Kinh Đàn cong môi, xoay Dung Ngọc lại để cậu nằm úp sấp rồi lấy gối mềm lót dưới bụng. Bờ mông trắng như tuyết của cậu thiếu niên nhỏng thật cao, đùi hằn vết đỏ.

Hắn không kìm được mà giơ tay tát bốp một cái, âm thanh vang dội khắp căn phòng, lớp thịt núng nính run run.

"A! Ngươi làm gì đấy!". Dung Ngọc giật mình.

Vệ Kinh Đàn không lên tiếng mà chỉ bóp mông cậu.

Dung Ngọc thường ngồi xe lăn nên mông cũng rất nhiều thịt, bờ mông đẫy đà mềm mại tràn giữa kẽ tay, dâm đãng không sao kể xiết.

Hai mắt Vệ Kinh Đàn sầm xuống, hắn đẩy hai đùi Dung Ngọc ra xa, để lộ cửa hang hồng hồng ẩn nấp trong khe núi sâu đầy mê hoặc.

Gã thanh niên đỡ lấy dương v*t mình, vòng eo rắn rỏi hạ thấp.

"Ưm...". Dung Ngọc nhíu mày, vùi mặt vào trong chăn, rên lên từng tiếng nghẹn ngào nức nở.

Vệ Kinh Đàn ghìm chặt cậu thiếu niên, một tay bóp vòng eo mảnh khảnh, tay kia xoay mặt cậu về phía mình, và đến lúc này hắn mới đáp: "Có mắc chứng tẩu dương thì ta cũng sẽ chơi em đến khi em không bắn ra được nữa, dù là nước tiểu cũng không được".

Một giây ngắn ngủi trôi qua, hai gò má Dung Ngọc đỏ chót.

Nước tiểu! Lại là nước tiểu! Từ khi cậu không kiểm soát được bản thân, Vệ Kinh Đàn cứ nhắc đi nhắc lại để ép cậu nhớ về sự thật ấy!

Dung Ngọc giận dữ đấm xuống giường, cửa sau siết chặt, khiến gã thanh niên đang chìm trong khoái cảm thúc vào còn mạnh hơn nữa.

Quả thực hắn không biết mệt là gì. Dung Ngọc không nhớ nổi đã bao nhiêu lần ân ái, cậu chỉ biết bụng mình phồng căng lên vì tinh dịch.

Cậu bị đè xuống, được bế lên... Hai đóa hoa cả trước lẫn sau tê rần và buốt xót, rỉ nước mỗi khi chạm vào, dường như đã hỏng.

Dung Ngọc ngẩn ngơ, mọi suy nghĩ tan ra trong khoái cảm liên tục kéo đến, đôi ngươi diễm lệ thất thần, vành mắt ướt nhòa hồng rực, đẹp như lưu ly vỡ nát.

Vệ Kinh Đàn bóp chặt cằm cậu thiếu niên, mút lấy cái lưỡi nhỏ bé thè ra vì chủ nhân đang không thở nổi. Dung Ngọc khóc, nước bọt và nước mắt hòa vào nhau, thấm đẫm những dấu hôn trên cần cổ thon dài.

Dường như tiểu thiếu gia cao quý xinh đẹp chẳng còn nhận thức được điều gì nữa, cậu chỉ biết rên lên, thậm chí mãi sau còn không rên được, cổ họng mất tiếng hoàn toàn.

Nhưng gã thanh niên chưa dừng lại. Tóc hai người quấn lấy nhau, vùng riêng tư kề sát, dương v*t thô to liên tiếp kéo theo từng dòng dịch trắng rồi lại tạo ra lớp bọt đục ngầu.

Vệ Kinh Đàn tìm vào thật sâu, khai mở tử cung yếu ớt. Vách thịt ướt nóng bao quanh khiến hắn thấy an toàn như đứa trẻ con được quay về bụng mẹ.

Cảm giác tê dại từ xương đuôi lan ra khắp cơ thể, khiến vỏ não run lên không ngừng. Vệ Kinh Đàn nhắm mắt, nhịp thở cũng gấp gáp hơn, bắn ra trong tử cung mềm mại.

Hắn đợi khoái cảm lắng xuống rồi vén một lọn tóc vương trên má cậu thiếu niên, nhẹ hôn vầng trán: "Ngọc nhi, em tiểu lên người ta một lần, ta cũng nên đáp lễ em một lần mới phải".

Dung Ngọc vốn đã sắp ngất, nghe câu ấy lại giật mình tỉnh dậy mà khàn giọng hét to: "Không được! Sở Đàn, ngươi dám!".

Vệ Kinh Đàn ngả ngớn cong môi.

"Ngọc nhi ngoan lắm, Ngọc nhi giỏi lắm, có chuyện gì mà vi phu không dám làm nào?".

Hắn sắp phải rời đi, chẳng lẽ không được hưởng một đêm trọn vẹn?

Dung Ngọc sợ hãi trợn mắt, toan xoay người bỏ trốn. Nhưng một người khỏe mạnh bình thường còn khó mà chạy nổi chứ đừng nói tới cậu thiếu niên tàn tật kia.

Cậu cố lắm cũng chỉ nhoài người lui ra được một chốc, ngay sau đó lại bị bóp eo lôi về.

dương v*t hung hãn của gã thanh niên như lưỡi dao giày vò vách trong mẫn cảm, hắn thở ra một hơi thật trầm, phun tia nước bỏng rẫy gột rửa tử cung yếu ớt.

Dung Ngọc muốn hét lên nhưng lại chỉ kêu được mấy tiếng "a a" khàn khàn, sợi dây vốn đã căng hết mức trong đại não cũng đứt làm đôi, cậu nhắm mắt, hôn mê bất tỉnh.

Vệ Kinh Đàn vẫn còn đó, hắn sướng đến mức cả người run lên bần bật, cặp mắt đen nhánh khẽ nheo, nét mặt thấm đẫm dục tình. Không một ai có thể hiểu được khoái cảm trong lòng hắn, nó vượt khỏi phạm trù sinh lí thường gặp, nghiêng về sự thỏa mãn khi ham muốn chiếm hữu điên cuồng đã đơm hoa kết quả.

Hắn như con thú đực tạo kết trong cơ thể thú cái giữa mùa ghép đôi, để lại dấu ấn thuộc về mình trên người cậu.

Lời tác giả: Cún con thực sự rất giỏi đấy, dù sao ẻm cũng chưa tròn mười chín mà.

Ryals note: Xin lỗi mọi người vì cập nhật muộn, dạo gần đây tâm trạng mình lại không ổn. Mình đã phần nào điều chỉnh lại được rồi.

Nếu bạn nào thắc mắc về tiến độ cập nhật chương mới của tác giả thì tác giả vẫn chưa cập nhật, và lí do ở dưới ⇊⇊⇊ Mong mọi người đừng quá sốt ruột nha.

Dòng trạng thái Weibo của Quan Mộc ngày 27/9/2023:

"Tui không trốn, cũng không bỏ hố đâu.

Dạo trước thắt lưng của tui không thể nhúc nhích được, không cúi người nổi, cũng không ngồi dậy nổi, tui phải nằm trên giường nửa tháng. Trạng thái tinh thần của tui trở nên rất kém, có xu hướng sống khép mình lại và rơi vào khủng hoảng lo âu, tui không dám lên mạng, còn khóa hết các ứng dụng mạng xã hội nữa. Dạo gần đây tui đã ổn hơn rồi và tui đang viết. Mọi người đừng cãi nhau, cũng đừng lo lắng, khi viết xong thì tui sẽ đăng miễn phí cho mọi người.

Tui không dám đọc tin nhắn và bình luận nên cũng không trả lời được, cảm ơn mọi người đã quan tâm".