Pháo Hoa

Chương 33




Nhiếp Sơ Ngữ và Lục Trạm Giang cùng ngồi trong một chiếc xe. Lục Trạm Giangngồi ở ghế lái phụ, còn Nhiếp Sơ Ngữ ngồi ở ghế sau. Nhiếp Sơ Ngữ sắcmặt bình thản, trong ánh mắt phủ một tầng sương mù mỏng tang, như những u sầu mờ mịt khó nói. Lục Trạm Giang nhìn cô qua gương chiếu hậu, thấysắc mặt cô liền nhíu mày, quay đi chỗ khác, giả vờ như không thấy vẻ bất thường của cô lúc này.

Phía trước chiếc xe mà họ ngồi là xe đưaChu cẩn Phong ra sân bay được Trần Bình đích thân lái. Chu Cẩn Phong sau khi gặp Trần Bình và Lục Trạm Giang thì chỉ nhìn chằm chằm Lục TrạmGiang mấy giây rồi lập tức nghe theo sự sắp xếp của anh, mua vé máy bayrời khỏi thành phố này. Từ đầu tới cuối, Chu Cẩn Phong không hề hỏi anhxem Nhiếp Sơ Ngữ đang ở đâu, cũng chưa từng hỏi quan hệ giữa anh và côlà gì, cứ thế lẳng lặng nghe theo mọi sự sắp xếp, giống như đây làchuyện tất nhiên, mà anh cũng không biết cô ngồi trong chiếc xe ngayphía sau.

Im lặng cả đoạn đường, cuối cùng cũng tới sân bay.

Nhiếp Sơ Ngữ không xuống xe, cô vốn không định gặp lại Chu Cẩn Phong. Cô sợánh mắt của anh, cho dù đó là thông cảm hay oán hận, cô cũng không muốnnhìn thấy. Hãy tha thứ cho sự đớn hèn của cô, cho dù ly biệt vào giâyphút này, cô cũng không muốn đối mặt với anh. Kỷ Niên xuống xe, đỡ LụcTrạm Giang ra, sau đó Lục Trạm Giang và Chu Cẩn Phong cùng đi về phíađại sảnh sân bay.

Còn chưa tới giờ lên máy bay, Trần Bình vộivàng đi giải quyết một số thủ tục. Chu Cẩn Phong bỗng nhiên dừng bước,anh quay đầu nhìn về phía sau lưng, ở đó không có người anh chờ đợi, ánh mắt anh rất bình thản, hoàn toàn không có sự thất vọng, hụt hẫng, điềmnhiên tới mức khiến người ta khó tin.

Chu Cẩn Phong ngồi trên ghế nghỉ ngơi. Lục Trạm Giang đi qua, ngồi xuống bên cạnh.

Chu Cẩn Phong cúi gằm, anh đảo mắt nhìn bàn tay trái của mình, ngón tay útđã không còn, lúc này trông thật trơ trụi, lạ lẫm. Điều này khiến anhbỗng bật cười tự trào, rồi quay sang Lục Trạm Giang, "Anh sẽ đối xử vớicô ấy rất tốt, phải không?"

"Phải." Lục Trạm Giang bình tĩnh đáp, không có giọng điệu nhấn mạnh để chứng tỏ mình sẽ làm được, chỉ nhưđang trò chuyện tâm sự mà thôi.

Chu Cẩn Phong nghe được liền cười, rồi im lặng rất lâu.

Thật ra Chu Cẩn Phong không thất vọng. Anh những tưởng mình sẽ cảm thấy khóchịu khi Nhiếp Sơ Ngữ không thể trở thành vợ anh, nhưng hôm nay, sau khi biết cô không thể lấy mình, anh lại có một cảm giác chúc phúc. Lúc cònrất nhỏ, anh không có cảm xúc gì với Nhiếp Sơ Ngữ, khi người ta khenngợi cô, điều này khiến anh có ý định trêu ghẹo cô, thế là bắt đầu chú ý tới cô, hy vọng được nhìn thấy cô. Cho tới một ngày, anh hiểu ra cảmgiác đó là thích.

Anh thích nhìn Nhiếp Sơ Ngữ cười, thích nhìnthấy cô sống hạnh phúc, chỉ là một tâm tư giản đơn, bình dị vậy thôi.Trong mắt anh, cô là một sự tồn tại hoàn mỹ, cho dù sự hoàn mỹ đó chỉ ởtrước mặt mình. Anh cảm thấy cô nên có một cuộc đời tươi đẹp, nên sốnghạnh phúc hơn bất kì ai. Anh luôn cho rằng như vậy, tin tưởng kiên địnhnhư vậy, thế nên khi nhìn thấy Lục Trạm Giang xuất hiện, suy nghĩ đầutiên trong anh lại là người này có thể cho cô hạnh phúc, mà cũng chỉ cómột người như vậy mới xứng với cô.

Thế nên anh không buồn. Có gìđáng buồn cơ chứ, nếu Nhiếp Sơ Ngữ có thể gặp được một người đàn ôngxuất sắc như vậy, bản thân nên cảm thấy vui mừng cho cô. Còn về mình,anh hoàn toàn không thấy nuối tiếc, dù sao anh cũng đã làm tất cả nhữnggì mình muốn làm. Khoảng thời gian ở bên cô sẽ trở thành hồi ức đẹp nhất của anh.

Lúc này đây, cuối cùng Chu Cẩn Phong cũng hiểu ra mộtđạo lý. Thứ anh thích là cái tốt đẹp trên người Nhiếp Sơ Ngữ, đến mức nó có thuộc về mình hay không cũng hoàn toàn không quan trọng, quan trọnglà phần tốt đẹp ấy đã từng mang lại cho mình vui vẻ. Ngay từ ban đầu anh đã dùng tư thế tự ti này để ở bên cô, có lẽ chính kể từ lúc đó số phậnđã định sẵn anh sẽ không đi cùng cô tới cuối cùng, hai con người mà cáncân tình cảm mãi mãi không cân bằng thì sao có thể cùng nhau bước trọncuộc đời này?

Cuối cùng, loa báo vang lên, nhắc đã đến giờ. Lúcnày Chu Cẩn Phong đứng dậy, sau đó tươi cười nhìn Lục Trạm Giang, "Nóivới Nhiếp Sơ Ngữ, không có đống phiền phức của cô ấy, tôi sẽ sống rấttốt." Nói rồi quay lưng đi thẳng, không quan tâm tới câu trả lời của Lục Trạm Giang, cũng không để ý liệu Lục Trạm Giang có nói lại với Nhiếp Sơ Ngữ hay không.

Lục Trạm Giang nhìn theo bóng Chu Cấn Phong, bỗng hiểu ra vì sao Nhiếp Sơ Ngữ tình nguyện làm bao nhiêu việc như vậy vìanh ta. Người đàn ông này có lẽ không quá xuất sắc, thậm chí chẳng cónhiều ưu điểm, nhưng chính người đàn ông này đã yêu cô bằng một cáchthức thuần khiết nhất, tình yêu ấy khiến người ta an lòng, khiến ngườikhông hề nghi ngờ nó sẽ tan biến. Vì đến tận lúc này, Chu Cẩn Phong vẫnkhông nói nửa lời trách móc Nhiếp Sơ Ngữ, mà ngược lại mong cô không còn bất kì gánh nặng tâm lý nào, thế nên đã bảo anh chuyển tới cô một câunhư vậy.

Lục Trạm Giang khẽ thở dài, ngồi một mình thêm một lát rồi mới cùng Trần Bình và Kỷ Niên rời đi.

Lục Trạm Giang quay trở về xe, chỉ có điều lần này anh không ngồi trên ghếlái phụ mà ngồi cạnh Nhiếp Sơ Ngữ. Hình như cô không vui lắm, khi anhlên xe cũng chỉ khẽ liếc nhìn anh, không có biểu cảm gi khác.

"Anh ấy..." Những lời phía sau hóa thành tiếng thở dài.

"Cậu ta bảo tôi nói với em rằng, không còn đống phiền phức như em, cậu ta sẽ sống rất tốt."

Nhiếp Sơ Ngữ ngẩn ra vài giây sau đó mới cắn môi cười, dường như hiểu đượchàm ý phía sau câu nói của Chu Cẩn Phong, nên trong nụ cười ấy có một sự thanh thản. Cô hít một hơi, kiềm chế những giọt lệ long lanh chực rớtxuống, nhưng vẫn không thế kiểm soát được khóe mắt càng lúc càng ừng đỏ. Có lẽ cô không thể tìm được một người đàn ông hoàn toàn tốt với mình mà không cần hồi đáp như Chu Cẩn Phong nữa phải không? Sao lúc này rồi anh vẫn còn nghĩ cho cô mà không trách cô kia chứ?

Đáy mắt Lục Trạm Giang ánh lên một tia u tối. Anh nghiêng đầu, tầm nhìn dừng lại trên hàng cây lùi nhanh về phía sau.

Nhiếp Sơ Ngữ cười khẽ, cảm giác thật thư thái. Giọng cô rất thấp như dòngsuối róc rách chảy: "Em và anh ấy cùng lớn lên từ nhỏ. Lúc đó em khôngưa anh ấy cho lắm. Thành tích của em rất khá, còn thành tích của anh ấythì luôn be bét. Khi ấy em nghĩ, một người có thành tích tệ như vậy dĩnhiên không thể đặt ngang hàng với mình rồi. Cả một khoảng thời giandài, em cảm thấy học tập là toàn bộ cuộc đời, chỉ có nó mới có thể thayđổi số phận của em, thế nên thành tích trở thành thước đo tiêu chuẩnđánh giá mọi thứ. Bây giờ nghĩ lại mới biết mình khờ khạo nhường nào."

Lục Trạm Giang quay đầu nhìn cô, biết cô đang kể chuyện xưa của mình và Chu Cẩn Phong, đáy lòng anh chua xót nhưng không cắt ngang, chí ít anh cóthể hiểu được quá khứ của cô từ những gì cô nói.

"Thật ra có rấtnhiều lúc em cũng ngưỡng mộ Chu Cẩn Phong. Anh ấy có thể muốn làm gì thì làm, anh ấy có thể hoành hành ngang ngược, đó đều là những chuyện không thể nào xảy ra ở em. Trong cuộc đời em, dường như ngoại trừ ra sức họctập thì không nên có những chuyện khác nữa. Sau đó anh ấy vì em mà đánhnhau, rất nhiều người nói anh ấy thích em, lúc đó em bỗng cảm thấy saoanh ấy xứng thích em." Nhiếp Sơ Ngữ cắn môi, giống như có những chuyệnbối rối, giờ đây nhắc lại hóa ra có thể bình thản dường này. "Sau này em mới biết, thật ra người không xứng không phải anh ấy, mà là em. Khi emkhông còn gì cả, chính anh ấy âm thầm ở bên cạnh, chính anh ấy muốnkhiến em được vui, cố gắng học thuộc những câu chuyện cười để chọc em.Để khiến em cảm thấy có thể diện, anh ấy đã mua một bộ quần áo đắt tiềnmà bình thường ngay cả một bữa cơm anh ấy cũng ăn loại bình dân nhất.Anh ấy đã làm cho em rất nhiều chuyện... mà chưa bao giờ yêu cầu đáptrả. Cái tốt đẹp ấy khiến em cảm thấy em vốn không đủ khả năng trả hết.”

Lúc này Lục Trạm Giang đã có phần hiểu được tầm quan trọng của Chu CẩnPhong mà cô nói tới. Sau khi cô rời xa anh, trải qua quãng thời gian vất vả, người ở bên cạnh cô chính là Chu Cẩn Phong. Vì không có gì để đáptrả Chu Cẩn Phong nên cô đã định dùng cả cuộc đời còn lại để trả, chấpnhận kết hôn với Chu Cẩn Phong.

"Lục Trạm Giang, anh hiểu cảmgiác đó không? Em hy vọng anh ấy được sống hạnh phúc, không cần quá giàu sang, không cần quá thành đạt, chỉ cần một cuộc sống bình dị là được.Vì nếu không có em, anh ấy vốn dĩ nên có một cuộc sống như vậy. Em không hy vọng, sự tồn tại của mình làm ảnh hưởng tới anh ấy." Lúc này cônghiêm túc nhìn về phía Lục Trạm Giang, nói với anh suy nghĩ chân thànhnhất của mình.

"Em sợ tôi làm gì cậu ta ư?"

Cô lắc đầu, "Em chỉ cần nhìn thấy anh ấy ra đi bình an là thực sự có thể yên tâm."

Lục Trạm Giang nhắm mắt lại, "Từ nay về sau, cậu ta và em không còn bất kì quan hệ nào nữa."

Nhiếp Sơ Ngữ hơi đờ người ra nhưng hiểu rõ. Quả thực là như vậy, từ nay vềsau cô và Chu Cẩn Phong đúng là không còn bất kì mối quan hệ nào nữa,rất tốt, Chu Cẩn Phong nên tìm một người con gái đơn thuần để sống nốtcuộc đời này, và rồi anh sẽ đối xử rất tốt, rất tốt với cô ấy.

Lục Trạm Giang giơ tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Nhiếp Sa Ngữ, "Tôi và NghêNghiên cùng lớn lên bên nhau, rất nhiều chuyện của tôi đều có mặt cô ấy, thế nên đối với tôi mà nói, cô ấy cũng có thể gọi là một sự tồn tại đặc biệt Nhưng tình cảm tôi dành cho cô ấy có lẽ thiên về tình cảm với mộtngười em gái hơn, còn cả sự áy náy của tôi nữa, ngay cả việc cô ấy bịbệnh tôi cũng không biết…”

"Những chuyện em vừa nói không phảilà…” Không phải cô vì muốn đổi lại chuyện giữa anh và Nghê Nghiên mớinói cho anh biết chuyện giữa mình và Chu Cẩn Phong, cô không mong anhsuy nghĩ như vậy.

"Tôi biết, là tôi muốn nói, tự tôi muốn kể choem nghe.” Ánh mắt Lục Trạm Giang rất kiên định, "Ban đầu tôi quan tâmđến em đúng là vì em và Nghê Nghiên rất giống nhau, nhưng tôi phân biệtrõ hai người. Huống hồ tính cách của hai người khác biệt lớn đến vậy,sao tôi có thể coi em là cô ấy chứ. Em rất dễ thỏa mãn, luôn vui mừngkhôn xiết chỉ vì một chút chuyện nhỏ nhặt. Lúc ấy tôi luôn cảm thấy ngạc nhiên vì điều này. Tôi thích quãng thời gian ở bên em, rất nhẹ nhàng,giống như tới một thế giới mà tôi chưa từng biết vậy, xa rời tất cả mọiphiền nhiễu. Chỉ có điều, về kết quả, tôi rất tiếc, thứ tình cảm hoànhảo mà em mong đợi, ngay từ đầu tôi đã không thể mang tới cho em."

Nghe những lời này của Lục Trạm Giang, Nhiếp Sơ Ngữ ban đầu không biết mìnhnên phản ứng thế nào, về sau lại hiểu ra gì đó. Cô nhớ lúc mình xem phim truyền hình, khi chuẩn bị hành hình tội phạm, họ sẽ cho phạm nhân ănmột bữa thịnh soạn rồi mới tiễn lên đường. Vậy có phải bây giờ cô cũngđang được hưởng thụ một "bữa ăn" thịnh soạn trước khi bị kết liễu không?

"Chỉ đơn giản vậy thôi sao?" Nếu là tình yêu đích thực, sao có thể buông tay nhẹ nhàng như vậy.

Lục Trạm Giang nhìn thẳng vào mắt cô, "Có lẽ ngay từ ban đầu, tôi đã khôngnghĩ sẽ cùng em đi tới cuối cùng. Thế giới của em và tôi khác biệt quálớn. Vì vào lúc em đau nát lòng chỉ trích tôi, tôi bỗng nhiên nảy lênmột suy nghĩ, nếu đã định trước em sẽ rời khỏi thế giới của tôi, vậy thì lúc ấy cũng là một cơ hội tốt. Chí ít thì, khi đó em oán trách tôi vàrời đi không chút do dự rồi lựa chọn một cuộc sống mới."

Nhiếp Sơ Ngữ cười, hóa ra lại có một ý đồ đẹp đến vậy, "Lục Trạm Giang, anh nóicâu này em có thế lý giải rằng tình cảm anh dành cho em là vì anh thíchem không?"

Lục Trạm Giang cũng cười, "Em không cần lý giải, đó vốn là sự thật."

Nhiếp Sơ Ngữ cúi đầu nhìn bàn tay anh nắm chặt tay mình. Những ngôn từ ngọt ngào nhất cũng là những lưỡi dao sắc lẹm nhất.



Nhiếp Sơ Ngữ và Lục Trạm Giang không quay về biệt thự mà dùng bữa ở ngoài. Đã lâu lắm rồi họ không cùng ngồi ăn một bữa tuyệt ngon trong một khônggian yên tĩnh như thế. Đồ ăn do Nhiếp Sơ Ngữ chọn, có món anh thích,cũng có món cô thích. Những món ăn này trông đều rất bình thường, khôngcó gì đặc sắc, chỉ đơn thuần là nhà hàng này cho người ta cảm giác cóchút gì đó ấm áp.

Nhiếp Sơ Ngữ ăn rất chậm, còn chủ động gắp thức ăn cho Lục Trạm Giang.

Cô thể hiện rất không bình thường, nhưng Lục Trạm Giang lại không rõ sựkhông bình thường này ở đâu, nên chỉ có thể phối hợp với cô. Khi anhnghĩ, có lẽ trong mắt cô mình không quan trọng bằng Chu Cẩn Phong là lập tức có phần u ám, nhưng trở lại bình thường cũng rất nhanh. Chu CẩnPhong đã bước ra khỏi cuộc đời cô, mà anh thì có thể có vô số thời giantrong tương lai để hoàn toàn xâm chiếm cuộc đời cô. Như vậy tính ra, sựtồn tại của Chu Cẩn Phong cũng không nhức mắt đến mức đó.

Nhiếp Sơ Ngữ ăn mấy miếng sau đó mới lên tiếng: "Lần đầu tiên gặp em, anh có cảm giác gì?"

Lục Trạm Giang nghiêm túc suy nghĩ rồi mới trả lời: "Rất ngây ngô, mọi cảmxúc trên gương mặt đều không thể che giấu, suy nghĩ gì cũng đều viết hết lên mặt... Lúc đó hoàn toàn không hiểu sao em lại ở trong Vãn Các Cư."

"Vậy sau đó thì sao? Sau đó có cảm giác gì?"

"Chắc là rất trong sáng!" Chính là quá ngây thơ, khiến anh nhiều khi nghĩphải làm sao đế tiếp tục giữ lấy cái thuần khiết đó của cô, chỉ là tớicuối cùng anh vẫn không làm được.

Nhiếp Sơ Ngữ lại ăn thêm mấy miếng, "Vì sao anh không hỏi em ấn tượng về anh?"

"Vậy em có ấn tượng gì về tôi?"

Sự hợp tác của anh khiến cô mỉm cười, "Lúc đó đối với em mà nói anh là một người bước ra từ truyền thuyết, vì từ lúc chưa gặp anh, những lời đồnđại về anh em đều đã được nghe. Họ kể về anh thần kì lắm, giống như chỉcần một câu nói của anh thôi là người khác có thể biến mất hoàn toànkhỏi thế giới này. Mỗi lần nghe họ nói, em đều nghi ngờ liệu có phải anh là người có ba đầu sáu tay không, nếu không một người bình thường saolại có được khả năng lớn đến vậy. Về sau, khi được gặp anh, em rất căngthẳng. Anh khống giống trong lời đồn là mấy, nhưng cái giống chính làdiện mạo và thần thái của anh. Lúc đó khi ra khỏi căn phòng, chân em vẫn còn run lập cập..."

Cô nhớ lại những chuyện cũ đó, gương mặthiện lên vẻ xinh đẹp, dường như đó là một trong những cảnh đẹp hữu tìnhtrong cuộc đời từng trải của cô.

Lục Trạm Giang yên lặng lắng nghe, đây là lần đầu tiên anh nghe cô bày tỏ suy nghĩ về mình.

Nhiếp Sơ Ngữ buông đũa xuống, "Muốn biết về sau đối với em, anh là gì không?"

"Là gì vậy?"

"Pháo hoa." Cô trịnh trọng nhả ra hai từ, rồi không nói gì thêm.

Là pháo hoa, trong khoảnh khắc bùng cháy đã nở rộ những gì rực rỡ và đẹpnhất, sau đó vĩnh viễn thành tro bụi, nhưng cô lại lưu luyến cái chốclát đẹp đẽ ấy, giống như một giấc mơ đầy màu sắc mà khi say đắm vào rồithì không muốn thức dậy nữa.

Lục Trạm Giang nhíu mày, dường như không hiểu hàm nghĩa của hai từ "pháo hoa".

Gương mặt cô lúc này có một vẻ rực rỡ kì lạ, ánh mắt êm dịu như gió, khóe môi nở một nụ cười hiền hòa, sau đó cô nhìn anh dịu dàng, giống như anh làngười quan trọng nhất của cô vậy, "Lục Trạm Giang, tới đây thôi nhé..."

Lục Trạm Giang nhướng mày, không hiểu ý cô.

Nhưng cô không thay đổi sắc mặt "Thật ra em đều hiểu, cũng thông cảm cho conngười anh, thế nên dù anh muốn làm gì, em cũng chấp nhận." Cô thở hắt ra một hơi, "Em hiểu, chuyện em biết quá nhiều rồi, sự tồn tại của em đốivới anh mà nói chính là một sự uy hiếp. Lúc ở bệnh viện, em đã cảm nhậnđược, có người muốn thông qua em để đối phó với anh, mặc dù em không nói gì nhưng ai có thể bảo đảm về sau? Chỉ cần những người đó không biếnmất, bọn họ kiểu gì cũng sẽ tìm tới em, thế là em lại trở thành quả bomvô hình của anh, có thể phát nổ bất kì lúc nào. Chỉ có người chết mới là sự tồn tại an toàn nhất, em hiểu vì sao anh làm vậy, có lẽ anh khôngmuốn nhưng sau lưng anh có quá nhiều người, sự an nguy của anh cũng liên lụy tới quá nhiều người... Nếu cái chết của em có thể khiến mọi thứchấm dứt, như vậy tính ra hình như cũng có chút giá trị."

Cô mỉmcười nhẹ nhàng khi nói những lời này, biểu cảm dịu dàng là thế nên không ai lại nghi ngờ tính chân thực trong những lời cô nói.

Gương mặt Lục Trạm Giang bỗng nhiên méo xệch, sau đó là một cảm giác phức tạp.Cuối cùng anh đã hiểu sự bất thường của cô hôm nay, thì ra cô tưởng anhsẽ ra tay với cô, cô mang theo một trái tim chờ chết để ở bên anh...

Nếu cô nghĩ như vậy, cô có thể bỏ trốn, cô có thể ra đi nhưng cô không hề.Không phải vì cô không muốn sống mà nếu như cái chết của cô có thể đổilại "sự an toàn" cho anh, cô tình nguyện làm vậy, cho dù cô cảm thấychết là một điều đáng sợ.

Nhiếp Sơ Ngữ buồn bã nhìn anh, vốnkhông để tâm tới sắc mặt anh lúc này, "Em có thể lựa chọn cách chết củamình không? Em hy vọng có thể bình yên một chút, đùng quá đau, em sợ đau lắm."

Bàn tay Lục Trạm Giang siết chặt, cuối cùng anh buông taymình ra, "Thì ra em biết, sự tồn tại của em liên quan mật thiết tớitôi."

Nhiếp Sơ Ngữ cười, tươi đẹp như nụ hoa đầu tiên bung nở trong mùa xuân, còn đang e ấp, phơi bày nét đẹp ngày xuân.

Ngón tay Lục Trạm Giang gõ gõ lên mặt bàn, "Nhiếp Sơ Ngữ, nếu sự tồn tại của em quan trọng với tôi như vậy, tôi đương nhiên không thể tha cho em,thế nên tôi tự cho em lựa chọn cách có thể khiến tôi yên tâm." Anh hơinheo mắt lại, "Chung một lợi ích, sống chết có nhau, cái này tôi cảmthấy khá an toàn, thế nên hãy giao tương lai của em cho tôi, chỉ có nhưvậy, tôi mới có thể yên tâm."

"Anh…” Như vậy là có ý gì?

"Rất đơn giản, em lấy tôi, lúc nào tôi cũng có thể trông chừng em, như thếthì sẽ không sợ em có bất kì chuyện gì ngoài ý muốn nữa.”

Nhiếp Sơ Ngữ tròn mắt nhìn anh. Lấy anh ư? Sự việc sao lại thành ra như vậy?

Lục Trạm Giang lấy một chiếc nhẫn từ trong người ra, mặc kệ cô có đồng ýhay không, đeo vào ngón áp út trên bàn tay phải của cô. "Đừng có tranhđấu, tôi luôn suy nghĩ cho sự an toàn của mình, nếu em trở thành vợ tôithì sẽ không làm bất kì chuyện gì tổn hại tới tôi nữa chứ?"

Anh cười, giống như những lời ban nãy chỉ là nói đùa thôi.

Nhiếp Sơ Ngữ vẫn chưa hoàn hồn, dường như không hiểu tại sao mọi chuyện lạidiễn tiến đến mức này. Lục Trạm Giang nhìn cô đờ đẫn, bỗng véo mũi cô,"Đúng là đồ ngốc."

Ngốc thật, sao cô có thể cho rằng anh sẽ để cô chết cơ chứ, ngốc hơn nữa là cô lại nghĩ mình sẽ chết, lại còn cam tâmtình nguyện tới vậy, sao lại có người con gái ngốc đến mức độ này? Nhưng chính cô nàng khờ dại này là người mà ngay từ giây phút đầu tiên, anhđã muốn cô cứ mãi mãi ngây ngô như thế...