"Cười chết, đánh gà bị ghét bỏ ha ha ha." Giang Hạ nghe xong lời thuật lại không có cảm tình của Thẩm Lê, cười đến mức nhào lên giường.
Đêm đó Thẩm Lê quay về thì xoá luôn APP Vương giả vinh diệu, nhắm mắt làm ngơ.
"Có thể đừng cười vui vẻ như thế được hay không?" Thẩm Lê vừa gọi điện thoại vừa xách túi.
Giang Hạ nghe thấy tiếng đóng cửa, hỏi cô: "Cậu ra ngoài à?"
"Đi ra ngoài mua cái tablet, cái trước để lại Anh không mang về."
Cô đã đồng ý với người đại diện là sẽ vẽ kinh doanh cái gì đó ở Weibo, những thứ đồ cô dùng để vẽ tranh đều để ở nước ngoài không mang về, không thể không mua lần nữa.
Thẩm Lê đã tìm cửa hàng đáng tin trước đó, lúc ra ngoài gọi xe taxi.
–
Trung tâm thành phố, cửa hàng máy tính.
Lúc Biên Dịch đến Tống Gia Trạch đang chán chết nằm phát ngốc trên ghế, nhìn thấy Biên Dịch lập tức nhảy từ trên ghế lên, ánh mắt sáng lên.
"Làm sao lại mang cả Quyên Quyên đến thế?" Tống Gia Trạch nhìn con mèo nằm trong ngực Biên Dịch chằm chằm, duỗi tay muốn trêu.
Cô gái mấy ngày hôm trước gọi điện thoại đến căn bản không tin lời Biên Dịch, luôn gọi điện thoại đến. Có khí lấy cớ học hỏi kỹ xảo trò chơi để tìm hiểu thông tin cá nhân của Biên Dịch, có thậm chí còn lười lấy cớ, ỷ vào việc lớn tuổi hơn cậu nên ngang ngược bá đạo.
Biên Dịch cũng lười dây dưa với cô ta, định đổi số điện thoại này, thuận tiện đổi một chiếc điện thoại có bộ nhớ lớn.
Tống Gia Trạch có bạn là nhà bán sản phẩm điện tử, cửa hàng mở ở trung tâm thành phố. Cửa hàng có mặt tiền rất lớn, trang trí đẹp, các thiết bị điện tử bán ra cũng đầy đủ, điểm số đánh giá rất cao trên các app lớn.
"Cậu đừng động vào." Biên Dịch hơi nghiêng người, làm Tống Gia Trạch bổ nhào vào không trung.
Mẹ nó chứ.
Tống Gia Trạch trừng lớn đôi mắt, chỉ chỉ chính mình, lại chỉ mèo, lời nói cũng không nói lưu loát: "Tôi, Quyên Quyên nhà các cậu đã tự phụ đến mức không thể chạm vào được à?!"
Biên Dịch hơi cảm, thần sắc nhạt nhẽo, liếc mắt quét qua nhìn Tống Gia Trạch một cái, biết người này đã nhập vai, ôm mèo đi đến ngồi xuống ghế, lúc này mới mở miệng giải thích: "Hai ngày nay nó bị bệnh, tính tình không tốt, không cẩn thận sẽ cào cậu bị thương."
Không chỉ người cảm, mèo cũng cảm.
"Bị bệnh? Bị bệnh cậu còn mang nó ra ngoài?" Tống Gia Trạch tìm ghế ngồi đối diện Biên Dịch, có chút không hiểu nổi.
Biên Dịch cúi đầu nhìn nhìn con mèo trong lồng ngực, ngón tay cọ cọ cằm nó, âm thanh nhu hoà: "Mấy ngày nay rất dính người, muốn đi theo tôi ra ngoài, tôi cũng không có cách nào."
Người tên Biên Dịch này, cho dù là ai thì ấn tượng đầu tiên đại khái đều là lạnh lùng, cho dù cậu cười với mình thì nhìn cũng cách mình rất xa, là khó thân cận. Nhưng phàm là người thân cận đều biết, khi cậu đối mặt với chó mèo sủng nịch biết bao nhiêu.
Tuy Tống Gia Trạch đã sớm quen, giờ phút này cũng nghe đến mức cả người run lên một chút, không nhịn được mà cảm thán mệnh của con mèo này thật là mẹ nó tốt.
Bạn tạm thời có việc đi ra ngoài, việc trông cửa hàng này tạm thời dừng trên người Tống Gia Trạch, cậu ấy thanh thanh giọng nói, đứng lên mở máy tính làm chính sự: "Chọn số trước đi?"
Con chuột di động vài cái, Tống Gia Trạch cũng không biết số nào là tốt, vì vậy hỏi Biên Dịch: "Cậu muốn số thế nào?"
Biên Dịch không chú ý cũng không tin huyền học như này, đầu cũng không ngẩng lên: "Cậu xem mà chọn đi, dễ nhớ là được."
"Dễ nhớ?" Tống Gia Trạch lầm bầm lầu bầu vài câu: "Hay là chọn sinh nhật cậu đi?"
Cậu ấy nhập một chuỗi con số vào trên bàn phím, vậy mà thật sự nhảy ra một dãy số phù hợp bao gồm cả sinh nhật của Biên Dịch.
"Anh, dãy số này tuyệt, quả thực chính là tạo ra vì riêng cậu!"
Biên Dịch nhìn mắt, gật gật đầu: “Khá tốt lấy cái này đi.”
Tống Gia Trạch vô cùng hiệu suất làm xong thẻ sim, còn thay Biên Dịch lắp vào, đưa trả cho cậu. Thuận tiện ngắm con mèo lười biếng nằm trong lồng ngực Biên Dịch, nhất thời không biết là nên hâm mộ mèo hay người.
Cậu ấy đột nhiên nhớ đến một việc.
"Sắp phải cưỡng chế trọ ở trường, kéo dài thời gian tự học buổi tối, hai tổ tông này nhà cậu chuẩn bị làm sao bây giờ?"
Phong cách trường học của Tam Trung rất nghiêm, chỗ ngồi cũng lớn.
Lớp 10, lớp 11 trường học chỉ cổ vũ trọ ở trường nhưng cũng không mạnh mẽ yêu cầu. Nhưng để các bạn học lớp 12 thu hồi tâm tư tập trung học tập, bảo đảm suất có thể thi lên Đại học cho học sinh, trước khi xuất quân đi thi 300 ngày, trường học sẽ yêu cầu tất cả các học sinh lớp 12 trọ ở trường cũng kéo dài thời gian tiết tự học buổi tối.
Nhắc đến việc này, Biên Dịch im lặng một lát. Trọ ở trường đối với cậu mà nói không có chỗ tốt, ngoại trừ việc cậu thường xuyên thức đêm bên ngoài ra, một chó một mèo trong nhà cũng không ai chăm sóc.
"Chờ xem đi, có thông báo thì tìm lão Chu nói chuyện."
Chuyện này Tống Gia Trạch cũng giúp không được, nhưng cậu ấy cũng cảm thấy A Dịch không cần phải trọ ở trường, cũng không cần học tiết tự học buổi tối.
Đáng tiếc các giáo viên trong trường không nghĩ vậy, bọn họ chỉ một lòng một dạ làm học sinh ưu tú càng thêm ưu tú, tốt nhất là dạy ra được Trạng Nguyên, làm trường học vẻ vang.
Tống Gia Trạch chưa nói ra để làm Biên Dịch ngột ngạt, ngồi một lúc thì ồn ào muốn đi mua trà sữa bảo Biên Dịch hỗ trợ trông cửa hàng.
Bên cạnh có nhà hàng mới chuyển đến, mỗi ngày đều tu sửa trang trí, bất chợt có một tiếng vang làm cho chú mèo tâm tình vốn đã không tốt càng thêm nôn nóng, Biên Dịch hết cách, chỉ có thể thấp giọng dỗ dành.
Lúc Thẩm Lê đi vào trong tiệm, liếc mắt một cái đã đối diện với một đôi mắt đen đặc, trong mắt còn sự dịu dàng mờ mịt chưa tan hết.
Cô dường như là nhớ lại người trước mắt trước.
Lúc này Thẩm Lê không vội vàng dời tầm mắt đi, cô trắng trợn thưởng thức nhìn gương mặt thiếu niên.
Cậu bé hôm nay không mặc đồng phục, trên người chính là quần áo của mình. Điều hoà trong tiệm mở đầy đủ, bên ngoài áo thun là chiếc áo khoác màu đen làm làn da trắng đến loá mắt.
Quá sạch sẽ.
Biên Dịch lại mặt không biểu tình mà di chuyển tầm mắt, rũ mắt vỗ con mèo trong lồng ngực.
Thẩm Lê cúi đầu cười một cái, đi vào trong tiệm.
Mặt tiền cửa hàng rất lớn, còn cẩn thận phân khu vực, chỉnh thể phong cách cực đơn giản, nhìn sạch sẽ lại thoải mái.
Không có những người khác, Thẩm Lê suy đoán thân phận của Biên Dịch.
Là chủ tiệm sao?
Nhưng nào có chủ tiệm nào nhìn thấy khách hàng đi đến mà không đứng dậy tiếp đón đâu, cậu vẫn biếng nhác dựa vào trên ghế, thần sắc chuyên chú trêu mèo, một bộ dáng không muốn động.
Suy đoán của Thẩm Lê gặp trở ngại, nhưng cô nói đúng một việc.
Biên Dịch bị cảm cả người không có sức, thật sự không muốn động, cậu không nghĩ đến việc đến mua điện thoại còn phải trông cửa hàng cho chủ tiệm, nếu sớm biết vậy cậu nhất định tùy tiện tìm một cửa hàng khác mua cho xong.
Trước mắt cậu vẫn không quá tình nguyện động đậy, đứng lên đặt mèo trên lót mềm của ghế.
Tiếng nói khàn khàn, hỗn loạn có hơi thở đặc sệt: “Xin chào.”
Cậu bé lãnh đạm lại có lễ phép.
Thẩm Lê nghe thấy thì tâm thần run lên, liếm liếm môi, chỉ cảm thấy một cảm giác ngứa ngáy lan tràn từ đầu quả tim.
Giang Hạ thường nói sở thích của Thẩm Lê quá độc đáo, muốn tìm được một nam sinh chỉ liếc mắt một cái đã rung động không dễ dàng, Thẩm Lê âm thầm chấp nhận, cô đã không nhớ rõ cảm giác lần trước tim đập như vậy là lúc nào.
Thẩm Lê lấy lại bình tĩnh, trên mặt vô cùng bình tĩnh giống như một khách hàng bình thường đưa ra yêu cầu của mình: "Xin chào, tôi muốn mua một cái tablet."
Biên Dịch gật gật đầu, nói câu chờ một lát, sau đó đi đến một bên mở điện thoại ra.
“Ở đâu?”
Tống Gia Trạch vừa nghe liền biết Biên Dịch có chút không kiên nhẫn, vừa lúc trà sữa đã làm xong, cậu ấy nhận trà sữa rồi quay về: "Đã quay lại, hôm nay thứ bảy, tiệm trà sữa đông người."
Biên Dịch "ừm" một tiếng: "Có khách đến, nhanh chóng về tiếp đãi."
Tống Gia Trạch quả nhiên không lâu đã trở lại, thấy Thẩm Lê thì ánh mắt sáng lên, đặt trà sữa lên quầy nhanh chóng đi đến, tươi cười đầy mặt: "Em gái muốn mua cái gì?"
Biên Dịch đang dựa vào cách đó không xa cầm điện thoại trả lời tin nhắn, vừa nghe tiếng gọi em gái này, hiếm khi nâng mí mắt lên nhìn Tống Gia Trạch, độ cung trên khoé miệng có chút khó nói hết.
Có một nói một, hôm nay Thẩm Lê buộc tóc đuôi ngựa, mặc váy trắng, khi cười rộ lên khoé miệng có má lúm đồng tiền nhợt nhạt, nhìn thật sự có sức sống thanh xuân.
Tống Gia Trạch lúc này không có thời gian quản Biên Dịch, vòng trước vòng sau, nhiệt tình đến mức không chịu được.
"Tôi muốn một số tablet." Thẩm Lê cảm thấy người trước mắt có chút quen mắt, nhìn chằm chằm cậu ấy vài cái, bỗng nhiên nhớ đến ngày cô mới về Lâm An, một đứa trẻ mặc đồng phục khác hôm đó không phải cậu ấy sao? Ngưng vài giây, cô mở miệng: "Em là học sinh Tam Trung?"
Tống Gia Trạch có chút kinh ngạc, không biết Thẩm Lê làm sao mà biết được nhưng vẫn gật gật đầu: "Đúng vậy, anh học lớp 12. Làm sao vậy?"
Đây hẳn là bạn học cùng lớp với cậu ấy? Hoặc là bạn học của anh em tốt nào đó.
Lớp 12 à.
Thẩm Lê cười với Tống Gia Trạch: "Không có gì, em dẫn tôi đi xem tablet đi."
“Không thành vấn đề, em đi cùng anh.”
Trước đó Thẩm Lê đã mua sim dùng khá tốt nên cũng không định đổi tiếp.
Tống Gia Trạch rất biết làm việc, miệng cũng ngọt, nói chuyện với Thẩm Lê rất vui, còn thuận tiện thêm Wechat. Đang lúc cậu ấy vui vẻ ấn vào chân dung của Thẩm Lê, ngẩng đầu đã đối diện với ánh mắt không khác nhau của Biên Dịch và mèo.
Không biết từ khi nào con mèo nhỏ vốn nằm trên ghế nghỉ ngơi nhảy lên kệ thủy tinh, lạnh căm căm mà nhìn hai người bọn họ.
Thẩm Lê tò mò: "Con mèo này là của em à?"
Tống Gia Trạch vội vàng phủ nhận: "Bộ dáng con mèo này vừa nhìn đã biết không phải của anh! Đây không phải có chủ nhân như nào thì mèo như thế sao, em nhìn anh - một thanh niên đẹp trai dễ thương sẽ không nuôi con mèo xấu như vậy."
Cho nên, là của cậu bé kia?
Thẩm Lê quay đầu lại nhìn, có chút ngoài ý muốn.
"Nó tên là gì?" Thâm Lê biết chú chó kia tên Quyển Quyển, không khỏi có chút tò mò với con mèo này.
“Quyên Quyên.”
“Hả?” Thẩm Lê hoài nghi mình nghe lầm.
Thấy vẻ mặt không tin của Thẩm Lê, Tống Gia Trạch nhịn cười, lại nhắc lại: "Thật sự tên Quyên Quyên, là một con mèo cái." Nói xong Tống Gia Trạch còn thuận tay vuốt lông mèo, cảm xúc trong giọng nói sâu đậm: "Lúc Tiểu Quyên Quyên mới được nhận nuôi thì cứ cách vài ngày sẽ bị bệnh, hàng xóm nói là để dễ nuôi sống nên đặt tên này nên cậu ấy cũng không từ chối."
Thẩm Lê: “…”
Tống Gia Trạch nói vài câu với Thẩm Lê thì đi vào nhà kho lấy tablet ra, để Thẩm Lê tùy tiện ngắm nhìn trong tiệm, nhìn xem còn có yêu cầu gì hay không.
Cô gật gật đầu lại không đi, ánh mắt dừng trên kệ thủy tinh, con mèo cao lãnh ghé vào trên mặt, có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Lê, mí mắt gục xuống một nửa, một biểu cảm lạnh lùng.
Thật sự rất giống chủ nhân.
Sau khi một người một mèo nhìn nhau thật lâu, Thẩm Lê hừ cười một cái, đang chuẩn bị rời đi.
Ai ngờ bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng máy khoan điện đinh tai nhức óc, người cô còn chưa phản ứng lại, chỉ thấy một đạo tàn ảnh trên cổ tay đã truyền đến một trận đau đớn.
Mèo bị doạ sợ, khi nhảy đến thì móng tay cào cánh tay của cô mấy miệng dài, sâu cạn không đồng nhất, nhưng rất nhanh đã chảy máu, nhìn có chút doạ người.
Thẩm Lê nhịn xuống không kêu lên, vừa xoay đầu đã thấy Biên Dịch bước nhanh đi đến.
Cậu không nhìn mèo, nhíu mi lại vươn tay ra với Thẩm Lê.
"Có thể đưa tay cho tôi xem không?"