Trước đó Thẩm Lê nghe ba Biên Dịch tìm vợ nhỏ còn hơi không để bụng, biết thật sự nhìn thấy người, cô bỗng nhiên hiểu cảm xúc phức tạp của Tống Gia Trạch lúc nhắc đến cô ta.
Cô ta thật sự còn rất trẻ, chưa đến 30, có một gương mặt nhẹ nhàng thoải mái, trang điểm cũng rất nhẹ nhàng, không đeo vàng đeo bạc giống những người phụ nữ thượng vị khác, một thân mặc váy liền áo thoả đáng, trên cổ tay đeo một vòng ngọc tốt nhất.
Nhưng giữa chân mày nhíu chặt và hai bắt luôn lộ ra một tia tính kế.
Có thể là tâm lý bênh vực người mình quấy phá đi, ánh mắt đầu tiên của Thẩm Lê không thích nổi cô ta, thậm chí hơi chán ghét tư thái như vậy.
Biên Thanh Thành rất trọng thể diện, nghe tiếng buông bàn tay giơ cao lên, ánh mắt hung hăng đảo qua con trai có sắc mặt lạnh nhạt, đứng trên bậc thang nhìn xuống Thẩm Lê: "Nhà chúng tôi quản giáo con trai nhỏ không nghe lời, cô gái này có ý kiến gì?"
Quản giáo…
Trong mắt và lời nói của người đàn ông không thèm che giấu sự khinh thường có thể nhìn rõ, ông ta không giống như nhìn con trai, càng như là nhìn một vật phẩm lạnh băng.
Coi con trẻ như vật phụ thuộc chính mình, dựa vào giai cấp khác nhau khinh thường nhìn người nghèo, cảm thấy mình là trời trong nhà, là người trên người trong xã hội.
Thẩm Lê không chỉ học vẽ, cũng học được nghiền ngẫm lòng người từ biểu cảm trên gương mặt, nhờ đó mà thể hiện trên bức tranh của mình. Người như vậy cô đã gặp nhiều rồi, càng chán ghét loại người gia trưởng làm người ta buồn nôn này từ trong lòng.
Mà Tiết Tình bên cạnh ông ta như chim nhỏ nép người ôm ở trong lòng, dưới tình huống như vậy rất sáng suốt không mở miệng, giao việc này cho chủ nhà giải quyết.
Người phụ nữ thông minh, thoả mãn nhu cầu tâm lý lớn của Biên Thanh Thành.
Thẩm Lê nhìn Biên Dịch một cái, thiếu niên đã thờ ơ với loại lời nói này, chỉ có một gương mặt còn lạnh nhạt và khí chất người sống chớ gần hơn bình thường.
Biên Dịch cũng đang nhìn cô, khoé môi mím chặt thành một đường thẳng.
Thẩm Lê là người ăn mềm không ăn cứng, luôn không có sắc mặt gì tốt với người không thuận mắt.
Cô lạnh giọng nói: "Mấy người làm ồn đến tôi, có thể câm miệng không."
Biên Thanh Thành hiển nhiên không dự đoán được một cô gái nhỏ kiên cường như vậy, ông ta sửng sốt trong nháy mắt, nặng nề mở miệng, khuyên nhủ: "Tôi cảm thấy cô gái bớt lo chuyện của người khác đi là tốt."
"Tôi cũng không lo chuyện bao đồng, là mấy người nhiễu dân. Nơi này là Tây Môn, biết khu chung cư cũ này nổi tiếng về cái gì không? Bảo vệ nơi này, trước kia là xã hội đen, bỏ ác hoàn lương, đối xử rất tốt với cư dân trong tiểu khu, nhưng đối với người bên ngoài, không khách khí vậy đâu, cho nên, mấy người xác định muốn ở lại đây?" Vẻ mặt để tôi phổ cập khoa học cho ông một chút của Thẩm Lê, khí định thần nhàn mà tạo chuyện.
Biên Thanh Thành hừ lạnh một tiếng, không muốn ở đây cãi nhau với người này, huống chi nơi này không phải địa bàn của ông ta, phụ nữ ở loại địa phương này phần lớn đều rất đanh đá, làm lớn chuyện không chiếm được chỗ tốt, ông ta nhìn Biên Dịch, ra lệnh: "Mở cửa."
Biên Dịch cảm thấy buồn cười, thật sự coi cậu là quả hồng mềm chịu sự che chở của ông ta không có sức phản kháng sao?
"Ông có thể đi rồi, chuyện ở ký túc trường không cần ông đồng ý, cái này không uy hiếp được tôi." Nói xong, thấy bọn họ bất động, hơi gật đầu một cái: "Được, hai người muốn ở đây cũng được, tôi đi."
“Mày!”
Có người ngoài ở đây, Biên Thanh Thành tức giận đến mức gân xanh trên cánh tay nổi lên cũng vẫn nhịn xuống, bên cạnh còn có cô vợ xinh đẹp thấp giọng an ủi liên tiếp, cũng coi như là có bậc thang đi xuống, vì thế ông ta kiêu căng vung tay áo mang theo cô vợ nhỏ rời đi.
Lúc Tiết Tình rời đi quay đầu lại liếc mắt nhìn Biên Dịch một cái thật sâu.
Đôi vợ chồng này đến đột ngột không giống như quan tâm con trai, càng giống như Biên Thanh Thành lâu không gặp con mình nên cố ý đến thi triển uy nghiêm làm cha một chút, mà Tiết Tình mượn chuyện này thể hiện sự săn sóc của một người vợ.
Thẩm Lê lén chép miệng, cẩu nam nữ, còn không phải là làm dáng, ai chẳng biết chứ?
Giữa cầu thang rất nhanh chỉ còn hai người.
Hôm nay là một ngày trời đầy mây, nơi hẹp hòi tối tăm, đèn trên đỉnh đầu vừa sáng vừa tối.
Nói thật đây tính là việc xấu trong nhà, không có ai bằng lòng bị phụ huynh mắng trước mặt người khác, nhưng vẻ mặt Biên Dịch thản nhiên nhìn về phía Thẩm Lê, mà Thẩm Lê cười một cái với cậu.
Ý cười trong mắt bao dung lại dịu dàng.
Cô không đề cập đến chuyện vừa rồi chút nào: "Xuống chứ? Có chút việc muốn thương lượng với em."
“Ừm…"
- -
Thẩm Lê mặt đối mặt ngồi trên sô pha với Biên Dịch, giữa hai người cách khoảng hai ba người ngồi là đủ.
"Cho nên hôm nay chị lên tìm tôi, chính là vì muốn giúp tôi chăm sóc Quyển Quyển?" Trước mặt Biên Dịch đặt ly trà chanh, cậu bưng lên uống một ngụm, nhấc mí mắt nhìn cô hỏi.
"Không phải giúp, là trao đổi." Thẩm Lê ôm gối ôm, nói có sách mách có chứng, hướng dẫn từng bước: "Em xem em học tiết tự học buổi tối về muộn như vậy, trở về căn bản không có thời gian chăm sóc Quyển Quyển, có người giúp em chăm sóc nó không thể nghi ngờ là biện pháp tốt nhất, mà em cũng thấy rồi đó, người em tìm cũng không phải quá thích hợp, chị thích Quyển Quyển như vậy, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho nó. Để trả công, em làm mẫu vẽ cho chị, đây là chuyện đôi bên cùng có lợi, không tốt sao?"
Đúng, nghe thì là một việc đều tốt với tất cả mọi người.
Biên Dịch rũ mắt, ngón tay thon dài gõ nhẹ trên ly thủy tinh, phát ra tiếng "keng keng keng", sau lúc lâu suy nghĩ, xoang mũi phát ra âm thanh nhàn nhạt: "Làm thế nào tôi xác định được chị không phải muốn mang Biên Quyển Quyển sang làm con trai?"
“Đương nhiên không phải!”
Chị là muốn em lại đây làm bạn trai chị đó, cục cưng à.
Thẩm Lê chớp chớp mắt, phủ nhận rất nhanh: "Em đã nói nó họ Biên, lại nói, cho dù chị muốn, nó cũng sẽ không đồng ý."
Biên Dịch: “Chị quả nhiên là nghĩ như vậy.”
Thẩm Lê quỳ luôn, cô và Quyển Quyển tạo thành ám ảnh tâm lý lớn thế nào với cậu thế…
Nhưng chuyện này ấy mà, cũng không thể ép chặt, nếu không rất dễ dàng thể hiện cô có vẻ có rắp tâm bất lương, Thẩm Lê lui một bước: "Dù sao chị có ý tưởng này, em về nhà suy nghĩ kỹ lại xem, nghĩ kỹ rồi thì nói với chị một tiếng là được, bây giờ chị có vấn đề khác, có thể hỏi không?"
Biên Dịch buông ly thủy tinh xuống, cả người nhích về phía sau, giống như đại khái đoán được cô muốn hỏi gì: "Ừm, chị nói đi."
Thẩm Lê: "Hôm nay em, chuẩn bị đứng đó chịu đánh à?"
Biên Dịch như bị trì độn hai giây, sau đó đột nhiên cười nhẹ, hỏi lại cô: "Chị cảm thấy thế nào?"
"Chị thấy đúng là vậy! Em không thấy bàn tay sắp vung xuống sao, một cái tát xuống thì gương mặt đẹp đẽ này của em sẽ mất tiêu luôn đó!" Thẩm Lê nghĩ đến hình ảnh nhìn thấy ở chỗ ngoặt là tức giận.
Tuy Biên Thanh Thành không cao bằng Biên Dịch, nhưng cũng là người đàn ông cao gần 1m8, tay vung cao như vậy, sức lực lớn đến thế, Thẩm Lê nhìn ông ta quả thực là muốn tát chết con mình.
Cô ngẩng đầu nhìn một cái, Biên Dịch đang lười nhác dựa vào trên sô pha nhìn cô, trong mắt mang theo chút ý cười loãng ra. Thẩm Lê dừng một chút, nói tiếp.
"Tuy nói thế này hơi không phù hợp đạo đức, nhưng trên đời này cũng không phải tất cả cha mẹ đều suy nghĩ cho con, nếu em cảm thấy không tốt, nhớ phải phản kháng."
Thật ra bàn tay của Biên Thanb Thành căn bản không có khả năng đánh đến người cậu, cậu đã không phải đứa bé 11-12 tuổi không có sức phản kháng mà là một thanh thiếu niên sắp thành niên, hai người đánh một trận không biết ai thắng ai thua đâu. Ai biết Thẩm Lê vì hỏi chuyện này mà xông lên.
Thẩm Lê nhìn thấy ý cười trong mắt Biên Dịch dần dần trong sáng lên, gương mặt thanh tuấn nhìn qua cực kỳ xinh đẹp.
Cậu nói: “Giáo dục trẻ con hay sao?”
Thẩm Lê lập tức: “Không đâu.”
Mới không phải trẻ con!!!
Khi cậu nói chuyện khẽ nhếch đầu, ánh mắt Thẩm Lê nhanh chóng đảo qua môi tuyến rõ ràng của cậu, xuống chút nữa là hầu kết hơi nhô lên, thầm nghĩ không biết đứa nhỏ nhà ai có thể trông mê người như vậy.
Nghĩ xong, lại âm thầm lẩm bẩm: "Người này rốt cuộc có biết rõ sự nguyên vẹn đối với chính mình hay không vậy."
Có lẽ là tầm mắt trần trụi quá mức, Biên Dịch ngồi dậy, không được tự nhiên ho nhẹ: "... Chị nhìn cái gì."
"Không có gì." Thẩm Lê mở mắt ra, trong lòng mặc niệm sắc tức là không, không tức là sắc, luôn báo cho mình không phải không làm, mà chưa đến lúc.
Sau khi mặc niệm ba lần, cô đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh nhìn cửa, lại nhìn cậu, ý đại khái là "Chị đã nói xong những gì muốn nói, đi thong thả không tiễn."
Mỗi lần Biên Dịch đến đây đều ăn xong cơm chiều mới rời đi, từ nghèo thành giàu rất dễ, giản lược từ xa rất khó, cậu cảm thấy dạ dày của mình hình như đã được nuôi đến mức kén chọn, không hứng thú với đồ ăn bán bên ngoài chút nào.
“Làm sao vậy?” Thẩm Lê biết rõ còn cố hỏi.
Biên Dịch: “… Giờ cơm.”
Thẩm Lê đương nhiên là biết, nhưng cô cười tủm tỉm nói: "Hôm nay chị không nấu cơm. Lần sau đi."
……
Biên Dịch rời khỏi nhà Thẩm Lê, cầm điện thoại nhanh chóng gọi đồ của một cửa hàng trước kia cậu cảm thấy cũng không tệ lắm.
Một tiếng sau khi đồ được đưa đến, Biên Dịch đã đói bụng kêu vang từ sớm, cậu cầm đồ mở đóng gói ra, tràn đầy hứng thú ăn một miếng, nói như thế nào, một hương vị đầy dầu, dầu này cũng hôn mê, cơm cũng thô ráp.
Cậu buông đũa, buồn bực mà nhìn Quyển Quyển bên chân mình ngửi mùi hương, mặt không cảm xúc hỏi nó: "Mày cảm thấy thơm sao, hửm?"
Vẻ mặt Quyển Quyển ngơ ngác, nhưng nó vẫn luôn chảy nước miếng.
Biên Dịch thở dài, rời rạc mà vắt chân ngồi trên ghế suy nghĩ.
Lần sau.
Lần sau là khi nào?