4.
Hồ Chân đêm nay về nhà không đúng giờ.
Cảnh Thân ngẩng đầu lên khỏi bản thiết kế, nhìn đồng hồ, nhíu mày suy nghĩ.
Hồ Chân là người yêu nổi tiếng trong khu này, ngày nào cũng về đúng giờ, không câu thêm, nấu cơm giặt giũ làm hết, cưng chiều người yêu đến kỳ cục.
Việc đến giờ này mà y chưa về chưa bao giờ xảy ra, thậm chí trước khi ra khỏi cửa còn nói mang đồ ăn ngon về cho Cảnh Thân, nếu bình thường thì đã vội vàng chạy về, phe phẩy đuôi tranh công.
Cảnh Thân mím môi, sờ soạng dưới đống bản vẽ tìm điện thoại. Cự nự, chần chờ mãi mới quyết định bấm số điện thoại quen thuộc.
Điện thoại vừa gọi ngay lập tức đã thông máy. Tiếng gió bên kia hơi lớn nhưng tiếng thở dốc dồn dập của Hồ Chân lại rõ ràng, lại có một chút phấn khích: “Alo, A Thân yêu! Chờ anh sốt ruột rồi hả? Anh về ngay đây!”
Tuy rằng y cố gắng bắt chước giọng điệu cợt nhả, lưu manh bình thường nhưng Cảnh Thân vẫn thấy có gì đó bất thường. Hắn ngồi nghiêm chỉnh, không nói gì, gõ gõ mặt bàn theo thói quen.
Mỗi thói quen nhỏ của Cảnh Thân, Hồ Chân đều quen hết. Biết Cảnh Thân tức giận, Hồ Chân nhấc tay đầu hàng: “Ôi ôi, anh sai rồi. A Thân, đoán xem anh vừa gặp ai nào?”
“Ai?” Cảnh Thân biếng nhác nhướng một bên mắt, hút một hơi.
“Gã khốn kia!” Giọng Hồ Chân trầm thấp, giọng điệu ác độc như là có thù oán ngập trời.