2.
Ở đại học, Hồ Chân là sinh viên khoa năng khiếu thể dục, am hiểu nhất là quyền anh. Người trong lòng y, người được nịnh bợ – Cảnh Thân kiêm chức làm người mẫu, đã từng rất nổi tiếng.
Chẳng qua Hồ Chân của hiện tại là ông chủ của một cửa hàng bán xiên nướng nho nhỏ ở phía sau trường đại học thôi.
Nhan sắc của Hồ Chân không tồi, vóc người đẹp, tay nghề cao, tính cách lại hào sảng, nên tuy là đi dép lê trông lôi thôi lếch thếch nhưng vẫn có một đội em gái rảnh việc chạy đến vừa ăn xiên nướng vừa nhìn anh đẹp trai.
Trong lòng các cô không có ý định gì. Dù sao ông chủ Hồ yêu người yêu nhà mình thế nào thì ai cũng biết, huống chi ngày nào đi mở hàng trên người cũng có dấu hôn xanh xanh tím tím, mặt vênh tận trời, gặp ai cũng khoe.
Rảnh rỗi, Hồ Chân thích ngồi xuống lề đường, cầm hai xiên thịt nướng với một chai bia mà khoe cuộc sống hàng ngày của mình với người yêu, cho người khác ăn thức ăn chó.
Cảnh Thân nhỏ hơn y ba tuổi, năm ấy là hot boy khoa kiến trúc, được mọi người gọi là “hoàng tử không dính khói lửa nhân gian”, giữ lễ không lêu lổng, không hút thuốc, không uống rượu, chăm chỉ học tập, băn nhã thanh cao. Ở giữa đám sinh viên mà cả ngày chỉ nghĩ làm sao trốn học đi chơi với người yêu thì hắn có vẻ nổi bật.
Lúc đó Hồ Chân vẫn là một trong những người tài của khoa thể dục, tuy rằng có nghe nói tới bảo bối ngoan ngoãn của khoa kiến trúc – Cảnh Thân, nhưng cũng chỉ cười nhạt thôi.
Là đàn ông thì phải có dã tính, có thể đội trời đạp đất mới chiều vợ được.
Sau đó y nhanh chóng bị vả sấp mặt.
Đến bây giờ y vẫn nhớ tới sự rung động khi lần đầu tiên trông thấy Cảnh Thân.