Tuy không thấy chính diện nhưng trong xương cốt đối phương cũng toát ra sự cao quý, từ đầu đến chân đều là thiết kế cao cấp và đồng hồ đeo tay chỉ có một cái trên thế giới trị giá tám con số, tất cả đều nói rõ với Ngụy Khai Vũ: "Ông đây giàu, cực kỳ giàu!"
Cái đờ mờ!
Tang Tiếu lại có hai người! Một người có khí chất, một người có tiền!
Cô ta đúng là người phụ nữ nông cạn!
"Tang Tiếu." Quý Kỳ Tây xách túi nilon tới, trong tay là khăn lông vừa được thấm nước: "Trước tiên em khử trùng vết thương trên tay đi."
Quý Lâm Xuyên ngẩn ra, anh thoáng nghiêng đầu nhìn Tang Tiếu: "Bị thương gì vậy em?"
Tang Tiếu chột dạ giấu tay ra sau: "Không, không tính là bị thương đâu ạ, em chợt trượt ván rồi lỡ bị xước thôi."
Quý Lâm Xuyên nghe vậy thì thầm xót xa, từ nãy đến giờ anh vẫn chẳng phát hiện ra.
Quý Kỳ Tây cong môi cười một tiếng, lười nhác nói: "Giấu cái gì, duỗi tay ra, em bị xước vì cầm bộ đàm cũng đủ đau, sao tới khi té rồi bị trầy thì giấu? Được rồi, đưa tay ra nhanh lên, em muốn để mọi người đều vây xem à?"
Tổ chương trình cũng rườm rà, đã livestream xong nhưng mười hai vị khách mời, mỗi người đều phải quay một đoạn phỏng vấn, lãng phí thời gian.
Tang Tiếu liếc nhìn bốn khách mời, cô ngoan ngoãn chìa tay, khi thấy Quý Kỳ Tây thuần thục lau và khử trùng, vẻ mặt cô hơi kinh ngạc: "Anh thuần thục thật đó."
Quý Kỳ Tây chỉ thích người khác khen mình, hơn nữa anh còn không biết khiêm tốn, lúc này được khen mà vẻ mặt vẫn bình thường, anh không nhanh không chậm nói: "Trước đây tôi hay chạy chạy nhảy nhảy, dù sao cũng sẽ bị thương, cứ luyện vài lần sẽ thạo thôi, lại chẳng khó."
Chạy chạy nhảy nhảy cũng bị thương được hả?
Tang Tiếu lén lút đánh giá Quý Kỳ Tây, cô thầm bừng tỉnh, hèn chi ban đầu anh không dám nhảy từ trên cây xuống. Quý Lâm Xuyên ở một bên dời mắt từ ngón tay bị thương của Tang Tiếu ra, liếc Quý Kỳ Tây bằng ánh nhìn phức tạp, chú coi những thứ thể thao mạo hiểm bay lên trời nhảy xuống biển kia là chạy chạy nhảy nhảy? Chú thử hỏi bốn chữ chạy chạy nhảy nhảy xem nó dám thừa nhận không?
Khử trùng xong, Quý Kỳ Tây lấy băng keo cá nhân, anh định kêu Tang Tiếu tự dán song nghĩ đến lời khen ban nãy của Tang Tiếu, trong lòng anh chậc một tiếng, thuận tay dán băng keo lên giúp Tang Tiếu.
Đã nói thuần thục, đương nhiên phải thuần thục tới cùng, anh đúng là một người đại diện xuất sắc.
Quý Lâm Xuyên cau mày nhìn băng cá nhân: "Chú vẽ gì lên băng cá nhân vậy?"
"Thỏ với bé rùa đen ạ?"
"Cuộc chạy đua của thỏ và rùa."
Âm thanh của Quý Lâm Xuyên và Quý Kỳ Tây dường như vang lên cùng lúc.
Quý Lâm Xuyên không thể tin nhìn Tang Tiếu, giọng nói vẫn luôn bình tĩnh đã có sự thay đổi: "Em nhận ra hả?" Đó không phải là hai vòng tròn màu đen thôi sao?
"Rõ lắm mà." Tang Tiếu chỉ cái vòng phía sau, nghiêm túc giải thích: "Phía trên nó có hai lỗ tai, đây là bé thỏ." Nói xong cô lại chỉ cái vòng phía trước: "Nó được vẽ sọc ngang và sọc dọc, đây là mai rùa ạ."
Quý Lâm Xuyên:...
Tiểu sư muội, em bị uy h.i.ế.p thì nháy mắt mấy cái đi.
...
Tác giả có lời muốn nói:
Đại sư huynh: Cho hỏi làm sao để kéo Tiểu sư muội trở về chính đạo, online chờ, rất gấp.