Quý Kỳ Tây khẽ sửng sốt, nhấc chân đuổi theo cô, không muốn cô bị cháy nắng, cùng lúc đó cũng thờ ơ đáp: "Người ghét sẽ mắng, người thích sẽ khen, mấy hôm trước tôi có xem tập chỉnh sửa của Dear Holiday, không phải da em cực trắng cực mềm đến mức không thể bị cháy nắng sao."
A Tiếu: "..."
Ngay khi A Tiếu gần như từ bỏ, nhân viên hướng dẫn của show chạy chậm tới, cậu ta thở hổn hển: "Xin lỗi, tôi đến muộn."
Đội ngũ chương trình mời cô vì vừa ý với việc cô thể hiện sức mạnh của mình trong show tạp kỹ trước đó là vỗ bàn và bẻ bắp.
Mà nhân viên lễ phép chu đáo là do nghe nói A Tiếu quen biết đá đì kim chủ mới đến này, đạo diễn kêu bọn họ chăm sóc cô. Đạo diễn nói, dù danh tiếng của A Tiếu ở trên mạng như thế nào thì có thể mang tới tiền bạc cho bọn họ chính là bố, dẫu là chương trình hot, họ cũng chẳng ngại nhiều tiền.
"Không sao." Từ nhỏ Quý Kỳ Tây đã được người ta chăm sóc và tán tụng, vô cùng tự nhiên mà đưa cán dù cho nhân viên, giọng điệu chứa sự ra lệnh của cấp trên: "A Tiếu của chúng tôi sợ nắng với nóng, cậu che dù cẩn thận chút, đừng để nắng chiếu đến em ấy."
Lúc nhân viên hoàn hồn cũng nhận ra bản thân đã nhận dù, che cho A Tiếu theo yêu cầu của Quý Kỳ Tây.
Nhân viên: "..."
Chỉ số ra vẻ: 351/9999.
A Tiếu: "!"
Em còn chưa nói nắng, sao điểm lại tăng rồi?!
A Tiếu rất buồn bực, rất khó hiểu, nghĩ suốt đoạn đường cũng chẳng nghĩ ra.
Quy tắc tích điểm sao càng lúc càng kỳ lạ thế?
Cô chả hiểu nổi! .
||||| Truyện đề cử: Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Bên ngoài xe, Quý Kỳ Tây nhìn bóng lưng rời đi của A Tiếu và nhân viên, anh không lên xe mà đút hai tay vào túi, lười biếng đi về hướng khác.
Dù gì là nghệ sĩ đầu tiên cũng là nghệ sĩ cuối cùng anh dẫn dắt, thế nào vẫn phải để ý một chút.
Năm phút sau, dưới sự dẫn đường của nhân viên, cô đi đến trước cửa phòng nghỉ khách mời mà tổ chương trình cung cấp, lúc này đã có 9 người ở bên trong, có diễn viên, nghệ sĩ hài, cũng có ca sĩ, người mẫu và vận động viên.
"A Tiếu!" Diệp Doãn Đồng đang tám chuyện với bạn thân Lộ Chúc Chúc, khi thấy A Tiếu, chị kinh ngạc và vui mừng đứng dậy chào đón, cực kỳ kích động: "Không ngờ hai tụi mình sẽ gặp nhau nhanh như vậy, đến đây bé cưng*."
"Chị bé* Đồng Đồng!"
*贴贴 (tietie): Từ lóng này bắt nguồn từ tiếng Nhật, dùng để chỉ mối quan hệ gần gũi, thân thiết bao gồm tình yêu, tình bạn, tình thân. Nhưng ở đây được dùng như cách xưng hô nên em edit tùy theo ngữ cảnh.
Két.
Cửa lại mở ra.
Mọi người nương theo tiếng động mà nhìn sang, vẻ mặt khác nhau, ngay sau đó đồng thời nhìn về phía Diệp Doãn Đồng và A Tiếu đang ôm nhau.
A Tiếu vừa buông chị ấy ra, thấy mọi người dán mắt vào mình thì trong đôi mắt long lanh trào ra sự nghi ngờ, cô nghĩ ngợi rồi quyết định không lãng phí cơ hội, lập tức trả lời một cách mong manh dễ vỡ: "Không phải ai em cũng ôm, mọi người nhìn em thì em cũng không ôm đâu!"
Những người khác: "..."
Cô quay đầu lại kìa!
Chỉ số ra vẻ: 352/9999.
Vâng!
Nhiệm vụ hoàn thành trong tầm tay!
Lúc bầu không khí đang đóng băng, âm thanh của người đàn ông trẻ tuổi vang lên, khá lạnh lùng: "Xin chào mọi người, mong được chỉ bảo nhiều hơn." A Tiếu nghiêng đầu, vừa khéo chạm phải ánh mắt của người nói đang lia đến.
Chưa đợi cô lôi đối phương ra khỏi trí nhớ của nguyên chủ thì sau khi liếc thấy người đứng sau anh ta, thoáng chốc mắt hạnh sáng rực, tràn đầy vui vẻ.
Ngụy Khai Vũ thấy vậy thầm mất kiên nhẫn, âm thanh không lớn không nhỏ nhưng vẫn khiến người trong phòng đều nghe: "Tôi xem danh sách, không thấy cô."
Có người nghe thế bèn bừng tỉnh hiểu ra, bọn họ ở cùng giới, vẫn biết kha khá sự thật của mấy drama, ví dụ như ba tháng trước Tang Tiếu thật sự từng theo đuổi Ngụy Khai Vũ, song không thành công.
Tuy Ngụy Khai Vũ chỉ nói câu mình đã xem danh sách nhưng ý tứ rất rõ, anh ta không thấy tên Tang Tiếu trong danh sách nhưng cô lại đến, nguyên nhân chỉ có một, cô đến là vì Ngụy Khai Vũ!
A Tiếu vô cùng khó hiểu: "Tôi muốn đến thì đến, chẳng lẽ phải báo cho anh biết?"
Mọi người tự bổ não ý tại ngôn ngoại của cô: Anh tính là miếng bánh gì???
"..."
Đây là vì yêu sinh hận sao?
Nghe vậy, vẻ mặt Ngụy Khai Vũ khẽ khựng lại, hiển nhiên chẳng ngờ A Tiếu nhìn thấy anh ta mà có thể bình tĩnh như thế.
Chỉ số ra vẻ: 353/9999.
A Tiếu không để ý tới điểm mà nhìn về phía sau Ngụy Khai Vũ: "Anh cản đường sư huynh của tôi rồi." Cô nói xong thì vẫy vẫy tay với hướng cửa, nụ cười ngọt ngào, âm thanh cũng ngọt ngào: "Sư huynh! Anh cũng đến ạ!" Lại có thêm một bắp đùi!
"Đúng vậy, sợ em gặp phiền phức." Ở trước mặt người ngoài, gương mặt của Quý Lâm Xuyên trước sau đều như tảng băng, chỉ khi thấy A Tiếu thì con ngươi mới có chút nhiệt độ, dứt lời, anh chuyển mắt sang Ngụy Khai Vũ: "Tôi cũng đã xem danh sách, bên trong không có cậu, cậu quyết định trước mấy giờ? Tôi đã xem danh sách trước khi chốt kèo với A Tiếu."
Dù cái nết tên Quý Kỳ Tây kia tồi tệ nhưng trái lại rất có trách nhiệm với chuyện của A Tiếu, trước khi đồng ý cùng đội ngũ chương trình, anh đã kiểm tra khách mời một lượt, bảo đảm rằng trong đó không có những đối tượng trong scandal trước đây của cô.
Những người khác: Ù quao!
Thoáng chốc, mấy đôi mắt hóng hớt như có như không ào ào rơi lên người Ngụy Khai Vũ.
Chẳng lẽ Tang Tiếu và Nguỵ Khai Vũ đang có bí mật mà bọn họ chẳng biết?
Sau khi nổi tiếng, hình tượng của anh ta tương tự với Quý Lâm Xuyên, đều là núi băng, dẫu sao nhân vật Ngụy Khai Vũ diễn ở bộ phim đam mỹ chính là một tảng băng.
Song đứng trước mặt Quý Lâm Xuyên, anh ta luôn cảm thấy mình thấp hơn một cái đầu, nói một cách úp úp mở mở: "Chắc tổ chương trình không cập nhật danh sách mới, ai biết được."
A Tiếu trừng mắt, không nhìn ra Ngụy Khai Vũ trốn tránh, cô thẳng thừng hỏi: "Vì vậy mấy giờ anh xác nhận? Tôi là một giờ chiều ngày hôm trước đó."
Mấy giờ thì kệ tôi!
Vẻ mặt Ngụy Khai Vũ cứng đờ, trong lòng điên cuồng mắng chửi, anh ta nhớ trước đây Tang Tiếu sẽ không có không biết tốt xấu như vậy! Chẳng lẽ tỏ tình thất bại nên cố ý khiến anh ta mất mặt trước mọi người?
Chỉ số ra vẻ: 354/9999.
A Tiếu: Quoa!
Lúc bầu không khí cứng lại, nhân viên hướng dẫn A Tiếu trước, vừa rồi thì hướng dẫn Quý Lâm Xuyên đã nhẹ giọng mở miệng: "Thầy Ngụy ký hợp đồng vào tám giờ hôm qua."
Những người khác: Ù quao! Ù quao!
Nguỵ Khai Vũ nhận ra ánh mắt quan sát từ bốn phía liền nghiêng đầu, ở sau lưng bọn họ mà trợn mắt nhìn nhân viên.
Nhân viên ngoan ngoãn làm bộ không thấy.
Haizz, ai bảo người đại diện của Tang Tiếu nói cậu ta che dù chuyên nghiệp nên cho nhiều tiền chi!
Đều là do đồng tiền độc ác kia, khiến cậu không quản được cái miệng này của mình!