Phản Xuyên Vào Showbiz, Ta Cầm Nhầm Kịch Bản ''Hay Ra Vẻ''

Chương 491




“Đúng, nói cho dễ hiểu chút thì em coi lời bọn họ nói thành thả…” Quý Kỳ Tây đang điều chỉnh thử linh kiện, anh nghe Tang Tiếu nói xong thì vô thức lên tiếng phụ họa. Anh mới phụ họa đến một nửa, cảm giác không đúng, ngẩng đầu một cái quả nhiên đối mặt với đôi mắt hạnh tràn đầy tò mò của Tang Tiếu.
Quý Kỳ Tây:...
Anh lập tức thu miệng lại, mỉm cười: “Thả... pháo đốt. Đúng, em coi lời bọn họ nói như pháo nổ bên tai.”
Tang Tiếu:?
Các học sinh:??
Pháo nổ bên tai hình như rất bình thường.
___
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Thất Tịch: Trước khi quen Tang Tiếu, tôi tuyệt đối không thể nói ra mấy chữ tục như thối lắm.
Khi đám học sinh Đại Đào hăng hái bừng bừng ôm bảng mạch điện phơi dưới ánh mặt trời chói chang, đám người Quý Lâm Xuyên cũng không vây xem nữa, hào hứng bắt đầu bài giảng của lớp mình.
Quý Lâm Xuyên dạy âm nhạc, Tịch Ngôn Vãn dạy tiếng Anh, Nhậm Tương dạy vẽ, về phần Thẩm Thư Triệt, anh vốn có kế hoạch dạy tiếng Anh lại bị Tịch Ngôn Vãn dùng phim hoạt hình heo Peppa giành trước một bước. Sau đó, anh yên lặng mang theo mấy học sinh thích chơi bóng rổ ra sân bóng rổ ở phía sau.
Ai bảo anh cũng không thể dạy học sinh môn Tarot ở trong trường, cũng không có thể dạy môn thể thao điện tử của anh. Giờ này phút này, Thẩm Thư Triệt chợt cảm thấy anh chưa học đúng lớp học bổ túc. Anh âm thầm quyết định trong lòng, chờ kết thúc giải chung kết thế giới, anh phải ghi danh thêm mấy lớp, đỡ cho một ngày nào đó trong tương lai, những người khác khuyến khích Tang Tiếu khai trừ anh ra khỏi nhóm sư môn.
Những người khác rời đi, tất nhiên cũng mang đi không ít học sinh có hứng thú với âm nhạc, tiếng Anh, vẽ, bóng rổ. Xung quanh Quý Kỳ Tây và Tang Tiếu còn lại khoảng mười học sinh.
Quý Kỳ Tây từ trong rương lấy ra nhóm linh kiện thứ hai: “Nào, ngồi thành một vòng tròn đi. Anh và chị Tang Tiếu dạy các em làm xe hơi nhỏ năng lượng mặt trời.”
“Oa! Xe hơi nhỏ cũng có thể làm ạ?”
“Máy bay và ô tô cũng có thể làm thì ca-nô có làm được không ạ?”
“Đương nhiên có thể chứ.” Tang Tiếu và Quý Kỳ Tây ở nhà rảnh rỗi làm vài lần, cho nên bây giờ đã lắp ráp rất nhuần nhuyễn: “Máy bay, ô tô, ca-nô đều có thể làm. Bây giờ các em nhìn anh chị làm, tương lai các em có thể làm ra tên lửa bay lên mặt trăng đấy.”
Quý Kỳ Tây:...
Xem ra, lòng tự tin của Tang Tiếu không chỉ với bản thân cô mà đã lan sang cả những người khác.
Một cậu bé cắt đầu kiểu nắp vung, vỗ tay: “Tên lửa! Đại Đào nói tương lai cậu ấy chuẩn bị làm tên lửa lên mặt trăng. Cậu ấy nói đến lúc đó sẽ chụp ảnh chung với Hằng Nga và Thỏ Ngọc cho mọi người xem!” “Chúng em cũng có thể làm tên lửa ạ?”
“Em không muốn ngồi tên lửa, em muốn làm ô tô.” Bé gái tết tóc hai bên chỉ ô tô mới lắp xong trước đó, giọng trẻ con ngây thơ hỏi: “Em có thể làm ô tô không ạ?”
Quý Kỳ Tây từ trong rương cầm mấy nhóm linh kiện phân phát cho các học sinh, anh rất kiên trì trả lời: “Có thể. Các em chăm chỉ học tập, chờ lên cấp hai, cấp ba, học thật tốt toán học, vật lý là có thể làm. Tuy thoạt nhìn rất phức tạp, thế nhưng chỉ cần các em nhớ kỹ kiến thức trong sách thì làm cũng rất đơn giản.”
Các học sinh cẩn thận cầm linh kiện đưa chia trong tay, trong lòng vô cùng ngạc nhiên. Vừa đến tiết học, phụ huynh và giáo viên đều nói với bọn họ ở trong trường phải nghiêm túc học tập. Một vài học sinh nghe lời, nói đi học là đi học, một vài học sinh nghịch ngợm, đi học thường xuyên cúp học.
Mãi đến hôm nay…
Chị Tang Tiếu nói với bọn nó phải chăm chỉ học tập, phải dựa vào bản thân rời khỏi núi lớn thi đậu đại học thành phố Kinh, bọn nó mới có thể có tư cách tự ti; anh Kỳ Tây nói với bọn nó, phải chăm chỉ học tập, phải đặt kiến thức trong sách vào đầu, bọn nó mới có thể làm ra máy bay, ô tô, ca-nô và tên lửa.
Một mục tiêu thoạt nhìn quá hư ảo, đột nhiên thoáng cái được nói thành gần gũi, gần gũi đến bọn nó có thể hiểu được. Hôm nay, bọn nó được tận mắt thấy mô hình máy bay có thể bay lên trời, chăm chỉ học tập là có thể làm được mô hình máy bay!
Mấy giáo viên trong trường ngồi phía sau nhìn học sinh trong phòng cắm đầu học lắp ráp xe hơi nhỏ và máy bay nhỏ, trên mặt đều nở nụ cười: “Các em ấy rất hạnh phúc, vào lúc tuổi còn nhỏ lại gặp được một đám người tốt bụng.”
Nghe vậy, một vị giáo viên cười nhìn cô giáo Phương: “Cô giáo Phương, lúc rảnh rỗi cô dẫn bọn trẻ xem chương trình giải trí thực sự quá tốt rồi.”
Khuôn mặt cô giáo Phương ôn hòa nói: “Tôi cũng không ngờ Tang Tiếu có thể đọc thư của Đại Đào và Hân Hân.” Đồng thời, cô càng không nghĩ tới Tang Tiếu đọc xong thư của hai đứa nhỏ, có thể dứt khoát giúp bọn nhỏ có hoàn cảnh khó khăn tiếp tục đến trường, giúp trường học xây trường mới, xây căn-tin và làm đường.
Thầy giáo Cung nằm dài trên bàn, nhìn không khí ăn ý giữa Tang Tiếu và Quý Kỳ Tây, đè xuống chua xót thầm mến trong lòng, anh ta giả vờ thoải mái nói: “Sau này, trên mạng có bất kỳ tin xấu gì về bọn họ thì tôi cũng không tin nữa. Người tốt bụng không thể bị phụ lòng.”
Các giáo viên khác cũng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy.”
Bọn họ không hiểu những cong cong quẹo quẹo của các ngôi sao. Đối với bọn họ, chuyện ba người Tang Tiếu, Quý Lâm Xuyên, Tịch Ngôn Vãn làm đã để cho bọn họ không thể bị ảnh hưởng bởi những lời nói trên mạng.
“Oa! Máy bay trên trời!”
“Trời cao! Trời cao! Mọi người, thật là cao đó!”
“Vẫn kém máy bay ngày thường được thấy.”
“Cậu ngốc à! Đó là cậu nạp thiếu điện!”
Đột nhiên, ngoài cửa sổ phòng học, tiếng hoan hô ngạc nhiên của mấy người Đại Đào tầng tầng lớp lớp truyền đến. Các học sinh trong phòng học cũng sáng mắt, lập tức thả đồ trong tay xuống, có em chạy ra khỏi phòng học, có em ghé vào bệ cửa sổ cách cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Bọn họ nhìn thấy bầu trời xanh thắm, cũng nhìn thấy đám mây trắng noãn, mà trên không trung, một chiếc máy bay nhỏ làm bằng gỗ đang bay trước mắt mọi người.
Tuy rằng máy bay không lớn, cũng không có thể chở đồ, nhưng giờ này phút này, nó như chở vô số học sinh bay ra khỏi núi lớn, bay về phía trời xanh nhìn đất trời càng rộng lớn.
Kỳ thi cuối kỳ của tiểu học được sắp xếp hai ngày mùng Một tháng Bả và mùng Hai tháng Bảy, bây giờ toàn bộ học sinh trong trường đều đang ở giai đoạn ôn tập.