Trước mắt, Tang Tiếu cảm thấy cô như đang xem lại nhật ký một phần cuộc đời của mình. Một ít việc lớn từ khi sinh ra đến lớn lên đều có thể đối ứng chính xác trên tư liệu.
Nhưng...
Có một số việc, ngũ sư huynh không nên biết được chứ!
Sau khi tự tin tăng lên, Tang Tiếu đã rất ít khi cho rằng mình ngốc nghếch. Nhưng hiện tại, Tang Tiếu thật lòng muốn nói mình ngốc. Một chuyện vô cùng đơn giản, dù cô có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra nổi.
Tuy muốn cho một người tin tưởng trước đó mình vẫn luôn sống trong thế giới game mobile là rất khó, nhưng có xuyên sách ở phía trước, một ít suy đoán nhìn như vớ vẩn vẫn hiện lên ở trong đầu Tang Tiếu.
Tang Tiếu hiếm khi mất ngủ.
Hôm sau, mưa dầm dề. Sáng sớm sau khi tỉnh, Quý Kỳ Tây nhìn mưa phùn kéo dài ngoài cửa sổ, trong lòng tiếc nuối ông trời không chiều lòng người. Anh không thể gọi Tang Tiếu chạy vòng quanh núi tập thể dục buổi sáng.
Chưa đến bảy giờ, anh rửa mặt xong xuống lầu, vừa phê công văn của công ty trong máy tính vừa chờ Tang Tiếu ăn bữa sáng.
Bảy giờ rưỡi, Quý Lâm Xuyên xuống lầu. Bảy giờ bốn mươi phút, Nhậm Tương xuống lầu. Tám giờ, Tịch Ngôn Vãn và Thẩm Thư Triệt cũng xuống lầu.
Trong nhà ăn, năm người hai mặt nhìn nhau, trăm miệng một lời: “Tang Tiếu đâu?”
Một mảnh lặng im.
Ngày thường, ở chung dưới một mái hiên đã lâu, mọi người đều hiểu đồng hồ sinh học của nhau. Trong đó, Tang Tiếu và Quý Kỳ Tây xuống lầu sớm nhất.
Quý Kỳ Tây buông máy tính: “Tôi lên lầu...”
Anh còn chưa dứt lời, Tang Tiếu đã lê dép từ trên lầu xuống. Khuôn mặt luôn luôn tươi cười không còn, phía dưới hai mắt thế mà có quầng thâm, cả người uể oải ỉu xìu.
Mấy người giật mình, Quý Kỳ Tây bước đến trước mặt Tang Tiếu sớm hơn những người khác. Anh duỗi tay thử nhiệt độ trên trán Tang Tiếu, quan tâm hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái à?”
Tang Tiếu dừng một chút. Ngay sau đó, cô ngẩng đầu, vành mắt hồng hồng nhìn về phía mọi người. Cô tủi thân mang theo nức nở nói: “Làm sao bây giờ? Em không phải con người.” Những người khác:?
Sao mới sáng sớm Tang Tiếu đã tự mắng mình rồi? Khó chịu ở đâu, trực tiếp mắng bọn họ đi!!!
Ngoài cửa sổ biệt thự, thế mưa lớn dần, hạt mưa đập bùm bùm vào cửa kính. Liếc mắt nhìn lại, một màn mưa trắng xoá.
Sáu người trong sư môn ngồi trên sofa trong phòng khách. Bầu không khí rất yên tĩnh, trong lúc nhất thời, không ai lên tiếng nói chuyện.
Vài phút trước, Tang Tiếu uể oải ỉu xìu xuống lầu, khóc lóc nói “Em không phải con người”, làm mấy người Quý Kỳ Tây đều không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, không hiểu vì sao Tang Tiếu mới sáng sớm đã tự mắng mình. So với đám người Quý Lâm Xuyên, Quý Kỳ Tây vẫn khá hiểu Tang Tiếu. Anh khá nhạy với thay đổi cảm xúc của Tang Tiếu. Bởi vậy, anh gần như theo bản năng hỏi Tang Tiếu đã thấy [Tiên Duyên] à.
Vừa nói ra hai chữ [Tiên Duyên], không chỉ Quý Kỳ Tây sửng sốt, những người khác cũng sửng sốt. Dù sao lúc trước khi bọn họ chuẩn bị nói thẳng với Tang Tiếu thì bất kỳ nội dung gì có liên quan đến [Tiên Duyên] đều không thể nói ra. Hiện tại, Quý Kỳ Tây lại nói ra được?
Nếu có thể nói ra chữ [Tiên Duyên], như vậy chuyện cũng đơn giản. Mọi người chỉ lo duy nhất một điều là tâm tình và sức thừa nhận của Tang Tiếu.
Bọn họ để tay lên n.g.ự.c tự hỏi. Nếu một ngày kia, chuyện tương tự xảy ra ở trên người mình, bọn họ bị cho biết thế giới mình sống hai mươi mấy năm đều không phải là thế giới chân thật, thì có lẽ cũng rất khó bình tĩnh đối mặt.
Tịch Ngôn Vãn và Nhậm Tương làm sư tỷ, hai người một phải một trái ngồi hai bên Tang Tiếu, trong lúc đó đều thật cẩn thận để ý vẻ mặt của Tang Tiếu.
Về phần những người khác, khi bọn họ nói ra thế giới giả thuyết trong game mobile cũng điên cuồng tìm từ ở trong đầu, tranh thủ có thể uyển chuyển thì uyển chuyển, sợ làm Tang Tiếu khó chịu.
Thật ra, bọn họ lo lắng cũng không sai. Nếu Tang Tiếu vừa đến hiện thực thế giới không đến mấy ngày đã bị bảo thế giới cô vẫn luôn sống trước đó là thế giới ảo. Quá khứ, cho dù cô nỗ lực giao tranh cỡ nào, học ngày tiếp nối đêm cỡ nào cũng không thắng được những người chơi đến từ thế giới hiện thực chỉ là vì hạn chế cấp bậc. Cả người cô không thể nói là sụp đổ nhưng cũng rất mất mát, thậm chí không dám lại tin tưởng thế giới tương lai rốt cuộc là có thật không.
Nhưng...
Tang Tiếu ở thế giới hiện thực đã gần một năm. Khác với sự không tự tin cực độ khi mới tới, hiện tại sự tự tin của cô đã từ âm vô cùng tăng lên tới một số dương lớn.
Đặc biệt mấy ngày hôm trước cô mới thi đấu thắng được đám người Quý Lâm Xuyên, làm sự tự tin của Tang Tiếu thiếu chút nữa vượt qua cả thước đo tự tin trong lòng cô. Bởi vậy, hồi ức Tang Tiếu đã từng bị người khác đè ở trên mặt đất đánh cũng dần không còn quá quan trọng dưới độ cao tự tin và vô số thắng lợi.
“Tang Tiếu...” Nhậm Tương nói xong một đoạn dài rồi hơi dừng một chút. Trong giây lát, cô bất chấp tất cả nói: “Tựa như em thấy được trong game mobile. Trước kia bọn chị biểu diễn kiếm thuật, nấu nướng, học thuộc, huyền học, vân vân… trước mặt em, trong game mobile đều có thể dựa vào làm nhiệm vụ và nạp tiền để thăng cấp. Luận thực học, em giỏi hơn những người trước đó em đã thấy, cũng giỏi hơn bọn chị.”