Vừa thấy bánh sầu riêng phô mai, Dương Hạ đã lẻn đến đầu kia bàn dài. Anh ta định chờ Tang Tiếu nếm xong, bỏ đĩa xuống rồi mới về chỗ ngồi.
Đặng Ngải sợ Tang Tiếu cảm thấy thái độ của đầu bếp Bính quá kém, hỗ trợ giải thích: “Ở số đầu tiên, thầy Giang làm khách mời. Anh ta làm một đĩa đậu phụ nhiều màu [1]. Thầy Giang ăn xong nói kém đậu phụ Văn Tư cô làm. Sau đó quyết định cho anh ta thua.”
[1] Đậu phụ nhiều màu: Là món ăn vặt truyền thống cổ điển, được chế biến bằng cách thêm nước màu tự nhiên và gia vị hương vị vào đậu phụ trắng truyền thống. không thay đổi, và hương vị. Ưu điểm độc đáo và đa dạng.
Tang Tiếu nhìn xương sườn hầm rượu vang đỏ trước mặt, nhất thời không rảnh làm ra vẻ nữa. Cô khiêm tốn hiếm thấy trước màn ảnh: “Món ăn không giống nhau, không thể so sánh.”
Đầu bếp Bính hừ lạnh một câu: “Đồ ăn giống nhau tôi cũng chắc chắn nấu giỏi hơn cô. Lúc ấy không có điều kiện mà thôi, nếu không tôi cũng có thể làm ra đậu phụ Văn Tư.”
Bốn đầu bếp ở trong chương trình đều xây dựng hình tượng riêng của mình. Mà đầu bếp Bính xây dựng hình tượng là phóng đại vô hạn tính cách của anh ta, cực kỳ kiêu ngạo.
Ở trong mắt anh ta, nghệ sĩ có thể có bao nhiêu thời gian để học nấu ăn chứ? Bọn họ có thể so sánh được với đầu bếp chuyên nghiệp à? Cái gọi là mỹ vị không ngoài nghệ sĩ khen lẫn nhau thôi, anh ta căn bản chướng mắt.
“Đúng vậy, cậu làm đậu phụ Văn Tư không ai bằng được.” Đầu bếp Đinh xây dựng hình tượng thuộc về người hiền lành. Anh ta cười ha ha bưng tôm xào nấm Khẩu Bắc [2] tẩm rượu và gà rừng cuốn hoa hồng đã làm xong lên. Anh ta đặt ngang cánh tay trên bụng, làm ra tư thế mời lịch sự: “Khách hàng thân yêu, mời thưởng thức.”
[2] Nấm Khẩu Bắc: Nổi tiếng nhất ở vùng Trương Gia Khẩu Trung Quốc.
Tang Tiếu nhìn đồ ăn đầu bếp Đinh làm, vẻ mặt đều đờ ra. Tôm xào nấm Khẩu Bắc tẩm rượu là cho thêm rượu nho, gà rừng cuốn hoa hồng thêm rượu hoa quả. Bọn họ thích rượu như vậy à?
Đặng Ngải sớm không chờ kịp muốn hạ đũa, thấy Tang Tiếu chậm chạp không động, lòng mang nghi hoặc: “Tang Tiếu, sao cô không nếm?”
Tang Tiếu: “Tôi không thể uống rượu.”
Nói đúng ra, trước kia Tang Tiếu không thể uống. Hiện tại thay đổi thân thể, Tang Tiếu cũng không rõ lắm mình có thể uống không? Sau khi uống xong có thể làm ra chuyện gì không?
Lúc ấy, nhóm đầu bếp ở tủ lạnh chọn đồ ăn, Tang Tiếu bị Dương Hạ lôi kéo hỏi chuyện. Chờ khi Tang Tiếu lại nhìn về khu nguyên liệu, nhìn thấy hai người đang chuẩn bị vài chai rượu ở đó.
Tang Tiếu:...
Trời muốn diệt tôi.
Đầu bếp Bính thù dai. Anh ta vẫn luôn nhớ rõ lúc ấy Giang Tuấn nói đồ ăn của anh ta kém Tang Tiếu. Bởi vậy, hôm nay vừa thấy Tang Tiếu thì trong lòng đã có địch ý. Lúc thấy Tang Tiếu không định nếm một chút, trong lòng anh ta càng tức giận, không khỏi nhíu mày: “Không thể uống rượu mà còn chuẩn bị một tủ lạnh rượu?”
Nghe vậy, Chúc Thanh Vi nhẹ giọng giải vây: “Có lẽ là tứ sư tỷ của Tang Tiếu thích uống?” Dù sao tủ lạnh kia cũng là Nhậm Tương cho người chuyển từ nước ngoài về.
Tang Tiếu gật đầu: “Đúng vậy! Mỗi ngày tứ sư tỷ đều sẽ uống, nghe nói là nơi phát ra linh cảm của chị ấy.” “Tang Tiếu, cô không cần lo.” Đầu bếp Đinh cười chỉ thức ăn trên bàn: “Rượu chỉ làm gia vị, hàm lượng không cao. Ngày thường rất ít có người uống một chén rượu vang đỏ mà say, huống chi chỉ ăn mấy miếng.”
Tang Tiếu tin lời đầu bếp Đinh nói, đồng thời, cô cũng khá tin vào thể chất của mình bây giờ. Vì thế, dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, cô đưa đũa về bốn đĩa đồ ăn, lần lượt nếm thử.
Nếm xong...
Đã xảy ra chuyện.
Vẻ mặt Tang Tiếu nhìn không ra chút nào khác thường nhưng tâm thái lại hoàn toàn thay đổi. Bảng đo độ tự tin mà người khác không nhìn thấy như phát sốt, đột nhiên vèo vèo vèo vọt lên trên. Ngay sau đó, trực tiếp vọt lên đỉnh!!!
Giờ này phút này, trong lòng Tang Tiếu chỉ có một ý nghĩ: Tôi, Tang Tiếu, một kẻ mạnh siêu cấp vũ trụ đã đạt đến đỉnh kim tự tháp! Trên đời, không ai có thể so sánh được với tôi!
Tang Tiếu “bình tĩnh” buông chiếc đũa, “bình tĩnh” quay đầu lại, “bình tĩnh” hỏi đầu bếp Bính: “Vừa rồi anh bảo món ăn giống nhau thì chắc chắn anh giỏi hơn tôi à?”
Tuy rằng Tang Tiếu biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng mấy người xung đều cảm thấy Tang Tiếu là lạ chỗ nào đó. Nhưng bọn họ lại không nói ra được lạ chỗ nào, dù sao không giống uống say phát điên.
Đầu bếp Bính hất cằm: “Đúng vậy! Không phải vừa rồi cô mới nếm xương sườn hầm rượu vang đỏ à? Cô không cho rằng tôi giỏi hơn cô à?”
“Không.” Tang Tiếu hoài nghi đầu bếp Bính đang khiêu khích địa vị đỉnh kim tự tháp của cô. Đây là chuyện tuyệt đối không thể được phép xảy ra, cô khinh miệt nói: “Đồ anh làm không chỉ kém tôi, mà còn kém xa.”
Đầu bếp Bính:!!!
Anh ta căn bản không nhịn nổi có người dám ở trước màn hình trào phúng đồ ăn anh ta làm. Anh ta lập tức bốc hỏa, lập tức duỗi tay chỉ vào bàn nguyên liệu: “Chúng ta tỷ thí!”
Tang Tiếu nhẹ nhàng liếc anh ta: “Kẻ mạnh, khinh thường tỷ thí với kẻ yếu. Anh! Lui ra đi!”
Những người khác:...
Đây là kịch bản người ngốc ảo tưởng sức mạnh lại thiếu đòn.
___
Tác giả có lời muốn nói:
Tang Tiếu tỉnh táo: Tôi thật kém, không bằng ai, hu hu hu.
Tang Tiếu uống say: Tôi là thiên tài tuyệt thế từ xưa đến nay không ai bằng!