Tang Tiếu nói xong, đôi mắt cười cong cong: “Em có thể nghe được đó. Anh chắc chắn cũng muốn chơi ở khu hội viên!”
Nhìn mặt mày Tang Tiếu cười cong cong, Quý Kỳ Tây ngẩn ra. Trong giây lát anh nở nụ cười, cũng không phủ nhận, hỏi lại Tang Tiếu: “Anh biểu hiện rõ ràng vậy à?” Rõ ràng mấy người Sầm Luật thường xuyên nói anh giấu tâm tư quá sâu, không ai đoán ra được.
“Trực giác.” Tang Tiếu kiêu ngạo nâng cằm. Lúc trả lời, giọng cô vừa giòn vừa ngọt: “Đương nhiên, cũng không rời khỏi do em thông minh được.”
Có thể do sắp dán đầy kim tự tháp, cũng có thể vì sự nghiệp vững bước tăng lên, hiện tại Tang Tiếu đã có thể tự tin như vậy, mà không phải tự tin vì khoe khoang giống như trước.
Quý Kỳ Tây nhìn ra thay đổi của Tang Tiếu, trong lòng rất vui mừng, ý cười trên mặt cũng nhiều hơn. Anh khích lệ theo lời Tang Tiếu nói: “Đúng! Đúng! Đúng! Tang Tiếu nhà chúng ta thông minh nhất, ai cũng không bằng.”
“Khụ khụ.”
Tang Tiếu ho khan hai tiếng, gương mặt hồng hồng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không thể nói là không ai bằng được. Dù sao nhóm sư huynh sư tỷ nhất định có thể so với em.”
Hai người một đường vừa nói chuyện vừa đi vào bên trong. Không gian bên trong rất lớn, người cũng không ít. Có người ngồi buộc dây giày, có người nói chuyện phiếm, cũng có người đến quầy đăng ký lĩnh giày trượt băng.
Rất nhiều người sẽ không mang theo giày trượt. Cho nên, bên trong sân trượt băng sẽ hướng dẫn tất cả khách hàng cung cấp số đo sau đó đưa giầy trượt băng sạch thích hợp.
Quý Kỳ Tây chắc chắn không thể để Tang Tiếu dùng giày những người khác đã từng xỏ vào. Ngay vào tối Tang Tiếu đồng ý đi chơi với anh, anh đã lập tức mua giầy trượt băng cho Tang Tiếu hơn nữa còn gửi trong sân trượt.
“A01 hai đôi giầy trượt băng.” Quý Kỳ Tây lấy thẻ hội viên đưa cho nhân viên trước quầy. Anh như vô tình hỏi: “Khu hội viên hôm nay có bao nhiêu người? “
Bởi vì Quý Kỳ Tây đeo khẩu trang, cho nên ban đầu nhân viên trước quầy không nhận ra được người. Kết quả, chờ sau khi anh ta quét thẻ hội viên xong, nhìn tin tức trong máy vi tính, anh ta kinh ngạc đến trợn tròn mắt, suýt gọi ra một câu ông chủ hai.
Nhân viên công tác trộm liếc nhìn Tang Tiếu đứng sau Quý Kỳ Tây, thầm nói: Thảo nào mấy ông chủ lớn đều chen vào trong khu người lớn. Bọn họ là chuẩn bị nhường khu hội viên cho ông chủ hai nói chuyện yêu đương nha!
[Cộc cộc cộc]
Quý Kỳ Tây cong tay gõ vào mặt bàn, nhíu mày: “Trong khu hội viên rất nhiều người à?”
Tang Tiếu:???
Không phải trước đó ngũ sư huynh nói khu hội viên thường không quá 10 người à? Mặc dù 10 người cùng ở cũng không có thể quá nhiều chứ?
Nhân viên vội thu ánh mắt lại trả thẻ hội viên lại cho Quý Kỳ Tây, đồng thời trả lời: “Không nhiều lắm! Không nhiều lắm! Khu hội viên hiện tại không có ai!”
“Không có ai à?” Quý Kỳ Tây hỏi xong thì nở nụ cười. Anh cũng không để ý chủ ý của mấy người bạn, lười biếng hất cằm: “Khu trẻ em.”
Nhân viên thuần thục trả lời: “Được, khu hội viên…” Nói đến một nửa, anh ta đột nhiên dừng lại, ngẩng phắt đầu, không thể tin nhìn Quý Kỳ Tây, không thể hoàn hồn. Ông chủ hai vừa nói khu nào cơ?!
Thấy nhân viên như không nghe thấy, Tang Tiếu từ sau lưng Quý Kỳ Tây thò đầu ra, mềm mại lặp lại một lần: “Khu trẻ em, chờ xem khu trẻ em xong, chúng tôi lại đi khu hội viên.”
“À à à.” Nhân viên hoàn hồn, đưa hai đôi giầy trượt băng đồng nghiệp cầm ra cho Quý Kỳ Tây, mỉm cười tiêu chuẩn: “Khu trẻ em, hai vị.”
Quý Kỳ Tây gật đầu: “Cảm ơn.”
Bởi vì lần đầu tiên Tang Tiếu đến sân trượt băng, cho nên lúc đến khu trẻ em, xem cái gì cũng mới lạ. Cô liên tục gọi ngũ sư huynh, một lúc hỏi đông một lúc hỏi tây. Quý Kỳ Tây đều kiên trì giải thích. Gần đến giờ kết thúc, anh bổ sung một câu: “Thật ra, sân băng trước mắt thiết kế rất bình thường. Chờ ngày nào đó anh dẫn em đến thế giới băng tuyết ở thành phố Giang, bên trong có phòng băng tuyết nhỏ, bàn đu dây tuyết, xe trượt tuyết của ông già Noel giống như đi trên băng, hồ băng cũng rất thú vị.”
Vừa lúc hai nhân viên đi qua:... Anh không thích chỗ chúng tôi thì mang bạn gái đến chơi làm gì?
“Sư huynh, anh thích thế giới băng tuyết ở thành phố Giang à?” Tang Tiếu cũng rất tò mò: “Nếu như sớm biết rằng anh thích thế giới băng tuyết, hôm nay em cũng có thể đi thành phố Giang mừng sinh nhật với anh!”
Quý Kỳ Tây nghe Tang Tiếu nói, trong lòng như có pháo hoa nổ bùm bùm. Anh gắng kiềm chế khóe môi đang cong lên của mình, giả vờ bình tĩnh nói: “Ở nơi nào sinh nhật không quan trọng, dù sao có em ở đây là tốt rồi. “
“Sư huynh, câu vừa rồi của anh rất giống nam chính trong phim em mới xem mấy hôm trước!” Tang Tiếu nháy mắt mấy cái, nói thẳng: “Anh ta nói với nữ chính không cần nhà lớn, có cô ấy ở bên là tốt rồi.”
Quý Kỳ Tây không dời trọng tâm câu chuyện, trái lại nghe Tang Tiếu nói, như có điều suy nghĩ hỏi: “Vậy em thích nhà lớn hay nhà bé?”
Tang Tiếu không chút suy nghĩ trả lời ngay: “Đương nhiên em thích nhà lớn, giống nhà bây giờ chúng ta ở, em cũng rất thích.”
Được rồi!
Quý Kỳ Tây vừa nghe Tang Tiếu trả lời đã hiểu, cho dù tương lai anh tỏ tình thành công đồng thời thuận lợi kết hôn với Tang Tiếu thì mấy người cháu trai lớn cũng vẫn sẽ ở trong nhà.
Khu trẻ em rất ồn ào, trẻ em, thanh thiếu niên, người lớn, tuổi nào có, tiếng cười đùa ầm ĩ quanh quẩn trong toàn bộ sân trượt.
Quý Kỳ Tây và Tang Tiếu đứng ở ngoài sân quan sát, xung quanh có không ít người lớn đứng xem con cái nhà mình ở bên trong sân.
Tuy hai người đeo khẩu trang nhưng xen lẫn trong trong đó cũng không quá khác biệt. Nhìn một chút, anh đột nhiên hỏi: “Tang Tiếu... Kim tự tháp của em dán đến đâu rồi? Anh nhớ rõ em hứa hẹn với fans bảo em dán đầy kim tự tháp là có thể yêu đương mà?”
“Dán...” Tang Tiếu luôn không hiểu che giấu, lại do dự hiếm thấy. Một lát sau, cô cúi đầu ậm ờ nói: “Sắp dán xong rồi.”
Quý Kỳ Tây đạt được đáp án, hài lòng nở nụ cười. Sắp dán xong là được, như vậy nhỡ đâu một ngày nào đó anh đường đường chính chính theo đuổi Tang Tiếu, fans cũng không thể chỉ trích Tang Tiếu nói không giữ lời ở trên mạng.
Từ trước, Quý Kỳ Tây vẫn cho rằng nếu anh thích ai thì chắc chắn sẽ lớn mật hành động, nhiệt liệt theo đuổi. Mãi đến khi anh nhận rõ lòng của mình với Tang Tiếu, mới ý thức được hóa ra có một số thứ cần phải cẩn thận. Anh tham lam hi vọng trên con đường nghệ thuật của Tang Tiếu không có bất kỳ chỗ nào để người khác lên án được.
Tang Tiếu ghé vào lan can, nhìn đám trẻ con vui vẻ nói cười bên trong, giọng rất nhẹ: “Chờ dán xong kim tự tháp là em có thể nói chuyện yêu đương rồi.”
Nếu như không học được bất kỳ kỹ năng gì, Tang Tiếu thật sự không thể không biết xấu hổ lãng phí thời gian đi nói chuyện yêu đương được. Tình hình hiện giờ cũng rất tốt, kim tự tháp chỉ còn thiếu một ngôi sao nhỏ, chờ hôm nay học xong trượt băng là có thể dán lên.
Quý Kỳ Tây đang suy nghĩ sau này anh phải theo đuổi Tang Tiếu như thế nào thì bất ngờ nghe Tang Tiếu nói. Anh còn tưởng rằng là tiếng lòng của mình nhân cách hoá, thế là từ đáy lòng khẳng định: “Đúng vậy! Chờ dán hết kim tự tháp, em sẽ…”
Chờ chút.
Anh chợt lấy lại tinh thần, Tang Tiếu nói nghe rất giống đã có mục tiêu...
Hơn nữa…
Quý Kỳ Tây nghiêng đầu nhìn Tang Tiếu gò má, biểu tình nghiêm túc, ra vẻ trấn định.
Anh xin thề, cũng không phải do sự tự tin quá mức từ nhỏ của anh quấy phá, anh thật sự nghĩ mục tiêu của Tang Tiếu trừ anh ra thì không thể là ai khác nữa.
___
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tang Tiếu: Tôi đơn phương tuyên bố, chỉ cần đ.â.m thủng cửa sổ giấy, đôi ta sẽ là quan hệ yêu đương!
Thất Tịch: Tôi đơn phương tuyên bố, Tang Tiếu chỉ cần có mục tiêu vậy chắc chắn là tôi.