Tang Tiếu nghe được dự thu phòng bán vé, mi mắt cong cong: “Em có nhìn được các sư huynh sư tỷ tuyên truyền rồi! Còn có Đồng Đồng, Nguyệt Nguyệt, Tiểu Dập tất cả đều đặt bao hết hỗ trợ tuyên truyền. Đúng rồi, Mỹ Mỹ, Tiểu Nguyệt Lượng, Kim Bảo, Thang Viên cũng nói muốn để bố mẹ dẫn bọn nó đi xem!”
Lúc nói chuyện, Tang Tiếu cũng suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân chỉ số ra vẻ tăng lên số lượng lớn. Đầu tiên, nhân vật cô đóng liên lụy cả đội, tìm đường chết. Tiếp theo, người xem phim rất nhiều.
Tang Tiếu nghiêng đầu nhìn về phía Quý Kỳ Tây, cười khanh khách: “Ngũ sư huynh cũng thật là! Anh Sầm Luật nói anh đặt bao hết vé cho nhân viên coi như phúc lợi của công ty. Cảm ơn anh!”
“Khụ khụ!” Quý Kỳ Tây vừa uống nước, bất ngờ bị một câu của Tang Tiếu làm sặc: “Em gặp Sầm Luật lúc nào?”
Trước đó Tang Tiếu quay "Đọ sức trên không", Sầm Luật đi theo Quý Kỳ Tây đi thăm trường quay một lần. Bởi vậy, Quý Kỳ Tây không thấy lạ khi hai người biết nhau nhưng anh không ngờ Sầm Luật không giữ được miệng.
Trước khi "Hành động ưng đen" chiếu, Quý Kỳ Tây ở trong nhóm WeChat nói một câu: Phòng mình không cho nhân viên chút phúc lợi điện ảnh à? Không nói người ta có xem không, kỳ nghỉ Quốc tế lao động, bản lĩnh tỏ vẻ của phòng mình là phải đúng chỗ.
Quý Kỳ Tây nghĩ anh lại không nói cụ thể xem phim nào, bọn họ nhất trí đặt bao hết "Hành động ưng đen", anh cũng không có cách nào, không phải à?
Tang Tiếu lắc đầu: “Không gặp mặt. Nhưng lần trước gặp nhau em có thêm WeChat.”
Quý Kỳ Tây:...
Anh sớm muộn gì cũng bị cái loa Sầm Luật kia bán đứng.
Một bên kia, Quý Lâm Xuyên và Thẩm Thư Triệt nghe hai người đối thoại, song song bừng tỉnh. Hai người bọn họ có tuyên truyền cũng chỉ là tự mình đặt bao hết vé. Thật ra, bọn họ hoàn toàn có thể phát động người nhà bạn bè cũng đặt bao hết vé!
Quý Kỳ Tây liếc mắt một cái đã nhìn ra hai người bọn họ nghĩ gì. Anh không mặn không nhạt cắm d.a.o nhỏ: “Đừng nghĩ nữa! Bọn Sầm Luật đặt bao hết vé đều xác định trong danh sách nhân viên công ty muốn đi trước khi nghỉ lễ, sau đó mới theo danh sách mua vé. Hiện tại hai người đặt bao hết vé, là muốn cho người khác thấy "Hành động ưng đen" toàn ma xem à?” Một người cũng không đi thì còn không phải là ma xem à?
Quý Lâm Xuyên và Thẩm Thư Triệt:...
Bọn họ ngốc là ngốc ở ra tay chậm, tâm cơ kém Quý Kỳ Tây.
Có lẽ do quá ảo não, thế cho nên lúc ăn trưa, hai người anh một đũa tôi một đũa gắp đồ ăn cho Tang Tiếu, hoàn toàn ngăn cách Quý Kỳ Tây ra ngoài.
Quý Kỳ Tây nhìn hai người kết làm đồng minh, nhướn mày. Anh kéo dài giọng điệu hỏi Tang Tiếu: “Tang Tiếu, phía sau quảng trường có một phố ăn vặt, bên trong có rất nhiều đồ ăn vặt. Em có muốn để bụng để ăn vặt không? Chúng ta có thể vừa chờ quảng bá ngoài trời vừa ăn vặt g.i.ế.c thời gian.”
“Được đó!” Tang Tiếu lập tức hứng thú: “Mấy ngày hôm trước em đã muốn ăn Takoyaki rồi!”
Quý Kỳ Tây được câu trả lời của Tang Tiếu, một lần nữa biếng nhác dựa vào ghế. Anh đưa mắt nhận lấy ánh mắt như phi đao của Quý Lâm Xuyên và Thẩm Thư Triệt, nhếch môi cười, thiếu đòn gần chết.
Đầu giờ chiều, trước cửa tầng một khu thương mại Tinh Quang đã sớm có phóng viên tụ tập.
Bọn họ đều được mời tới truyền thông cho quảng bá ngoài trời. Nếu là trước kia, lực chú ý của bọn họ chắc chắn phần lớn đặt trên người nhà sản xuất. Nhưng sau sóng gió hỏi đáp buổi sáng, bọn họ cực kỳ muốn phỏng vấn Tang Tiếu một chút. Dựa vào độ hot buổi sáng gửi một bản thảo đi trước kiếm độ nổi tiếng. Chờ buổi chiều mở màn quảng bá ngoài trời lại gửi bản thảo thứ hai.
“Kìa kìa! Kia là xe của Tang Tiếu! Tôi nhận ra được!” Trong tiếng ồn ào, không biết là ai nói câu đó. Trong lúc nhất thời, vô số phóng viên nhào về phía xe bảo mẫu.
Rất nhanh, cửa xe mở ra.
Một đôi giày bóng rổ xuất hiện ở trước mắt mọi người. Ngay sau đó, Quý Lâm Xuyên mặc đồ thể thao lạnh mặt xuống xe.
Thoạt nhìn làm người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Nhưng mà…
Các phóng viên nhìn trong tay anh bưng một hộp mỳ lạnh nướng [1], vẫn cảm thấy phong cách sai sai ở đâu đó.
[1] Mỳ lạnh nướng: Là một món ăn nhẹ đặc sản địa phương của tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc. Nó là một món ăn kèm, thường được bán ở chợ đêm hoặc các quán ven đường hơn là trong các nhà hàng.
Không đợi bọn họ cân nhắc rõ, người thứ hai đã xuống xe. Vẫn không phải Tang Tiếu, mà là Thẩm Thư Triệt mặc áo hoodie, trong tay anh bưng một cốc xúc xích nướng.
Các phóng viên:???
Tuy bọn họ không chỉ thấy Quý Lâm Xuyên còn thấy được Thẩm Thư Triệt, có thể chụp thì tuyệt đối là kiếm được. Nhưng vì sao tâm tình bọn họ có một tí xíu vi diệu nhỉ?
Chỉ chốc lát sau, tiếp tục có hai người xuống xe. Người đi ở phía trước, mặc sơ mi trắng quần đen, thoải mái thanh tân sạch sẽ. Một tay anh cầm hộp Takoyaki, một tay dùng xiên tre cắm một viên nhỏ, tự nhiên đút cho ai đó.
Rất nhanh, Tang Tiếu cứ như vậy cắn Takoyaki mà Quý Kỳ Tây đưa tới, đồng thời xách theo một túi vừa nhìn đã thấy rất nhiều bánh cuộn chiên [2], trong ánh mắt sáng quắc của mười mấy phóng viên, xuống xe.
[2] Bánh cuộn chiên: Là món ăn đường phố phổ biến của Trung Quốc có nguồn gốc ở Thiên Tân, và được ca ngợi là “Một trong những bữa sáng đường phố được yêu thích nhất Trung Quốc”, đặc biệt là ở Thiên Tân và các tỉnh lân cận Hà Bắc.
Tang Tiếu:???
Chẳng lẽ quảng bá ngoài trời đã bắt đầu rồi à?
Có lẽ vì ánh mắt phóng viên nhìn sang quá nóng rực, ánh mắt lại quá phức tạp, làm Tang Tiếu nhìn mà không hiểu. Cho nên, cô do dự đưa bánh cuộn chiên bụ bẫm trong tay ra ngoài rồi nhỏ giọng hỏi: “Mọi người muốn ăn à? Cả túi, ba mươi ba tệ.”
Các phóng viên:...
Kịch bản bé cưng của nhóm này thật bình dân.
___
Tác giả có lời muốn nói:
Tang Tiếu: Ánh mắt bạn lại nóng rực, tôi cũng không thể cho bạn miễn phí! Dù sao là trứng gà, thịt lợn quay, hotdog, thịt xông khói, chà bông, que gà, nấm kim châm, gân bò,… mọi thứ đều là bức ảnh gia đình của bánh cuộn chiên!