Phản Xuyên Vào Showbiz, Ta Cầm Nhầm Kịch Bản ''Hay Ra Vẻ''

Chương 396




Thật ra, Tang Tiếu cũng đã suy nghĩ đến chơi livestream trượt tuyết để tăng chỉ số ra vẻ. Kết quả lúc Tang Tiếu tra tư liệu về trượt tuyết trên mạng, hệ thống chúa ra vẻ phát ra một thông báo nhỏ.
Trượt ván tuyết, trèo mỏm đá, cánh tam giác đều bị quy làm một loại cực hạn tìm đường chết. Trừ khi Tang Tiếu chơi trượt ván tuyết ra loại tìm đường c.h.ế.t khác với cánh tam giác, nếu không sẽ không lấy được một điểm chỉ số ra vẻ nào.
Tang Tiếu:...
Mặt buồn.
Quất Tử thấy Tang Tiếu nhíu mày, thoạt nhìn có vẻ phiền não, không khỏi lên tiếng hỏi: “Tang Tiếu? Em nghĩ cái gì vậy? Có chuyện phiền lòng à? “
Nghe vậy, Tam Thủy và Miêu Miêu cũng nhìn về phía Tang Tiếu.
“Đang suy nghĩ…” Tang Tiếu thở dài, một tay chống cằm, nâng cằm bốn mươi độ nhìn lên bầu trời ngoài cửa sổ: “Hi vọng khán giả có thể tin tưởng em có bản sắc biểu diễn trong 'Hành động ưng đen'. “
Bản sắc biểu diễn?
Ba người Quất Tử không khỏi nhớ lại hình tượng nhân vật của Tang Tiếu trong "Hành động ưng đen". Một lát sau, ánh mắt ba người đều có chút vi diệu.
Các cô liếc nhau, len lén chia sẻ một chút hình tượng nhân vật trong nhóm:
[Quất Tử: Cực kỳ phá sản.]
[Miêu Miêu: Cực kỳ nhát gan.]
[Tam Thủy: Cực kỳ nhớ nhà.]
Quất Tử, Miêu Miêu và Tam Thủy: Errrrr.
Nhìn ba cái cực kỳ XX hoàn toàn khác nhau, ba người đều trầm mặc, mấu chốt là ba đáp án này không có một nào phù hợp với Tang Tiếu cả!
Tang Tiếu nghiêng đầu nhìn về phía Miêu Miêu: “Đúng rồi, ngũ sư huynh đâu?”
Miêu Miêu ấn mở điện thoại di động, cho Tang Tiếu đọc nội dung, không phát hiện ra mâu thuẫn và khó chịu, sắc mặt cô không đổi trả lời: “Người đại diện Quý nói có việc bận sẽ không tới. “
Nói đến, ba người Miêu Miêu cũng không rõ vì sao qua một lễ năm mới, Quý Kỳ Tây đã từ người đại diện biến thành ngũ sư huynh. Dù sao các cô nhìn đám tiên tri trên mạng cũng cực kỳ đau lòng.
Bọn họ đoán tới đoán đi, hết lần này tới lần khác lại quả quyết bỏ đi đáp án chính thức, ai nói người đại diện không thể làm ngũ sư huynh? Ai nói ngũ sư huynh không thể nhận cô?
Nghe Miêu Miêu nói Quý Kỳ Tây có những việc bận khác, Tang Tiếu ừ một tiếng, không hỏi nữa. Sau đó, cô nhìn vali hành lý, trong lòng hơi xoắn xuýt.
Cô vốn chuẩn bị lấy đại bàng làm bằng gốm làm quà sinh nhật cho Quý Kỳ Tây, nhưng lần trước gọi điện thoại, Tang Tiếu biết Quý Kỳ Tây đã xem livestream. Cho nên... đại bàng tặng sinh nhật chẳng phải sẽ không phải là vui mừng bất ngờ à?
“Cho mày không quản được miệng.” Tang Tiếu vỗ vỗ miệng, nhỏ giọng oán giận.
Ba giờ chiều, xe của Tang Tiếu dừng trước biệt thự vùng ngoại ô Bắc Kinh. Ba người Quất Tử đang chuẩn bị xuống xe giúp Tang Tiếu cầm vali hành lý, kết quả bên ngoài cửa xe đã có người chờ. Tang Tiếu thấy người, đôi mắt hạnh vụt sáng, nhanh chóng mở cửa xe nhảy xuống, trong giọng nói không giấu được vui mừng: “Đại sư huynh! Anh về nước rồi à?!”
“Bận công việc đã xong, trong lúc nhàn rỗi đương nhiên phải về thăm em một chút.” Quý Lâm Xuyên nói xong thì ngẩng lên gật đầu với ba người Quất Tử: “Làm phiền ba cô rồi. Hành lý đã có nhóm quản gia xách rồi. Ba người cũng về nhà sớm đi. “
Quất Tử lắc đầu: “Không phiền! Công việc của bọn em.”
Bên này Quất Tử vừa nói xong, đầu kia quản gia và người giúp việc đã chạy ra đẩy ba vali lớn của Tang Tiếu vào nhà.
Chờ sau khi ba người Quất Tử ngồi xe rời đi, Quý Lâm Xuyên và Tang Tiếu sóng vai đi vào. Anh thay đổi giọng điệu lạnh nhạt vừa rồi, ôn hòa hỏi Tang Tiếu: “Thời gian trước anh vẫn luôn bận chuyện album lại trái múi giờ, ít xem được livestream. Em ở thành phố Tiêu chơi vui không?”
“Vui lắm ạ.” Mặt mày Tang Tiếu đầy ý cười, hận không thể kể hết trải nghiệm mười lăm ngày cho Quý Lâm Xuyên nghe: “Trước ngày trở về mấy ngày, mấy chủ sạp trên chợ đều nói không nỡ rời xa em. Thế là, bọn họ lại đưa một đống quà cho em.”
Thật ra, vào lần đầu tiên Tang Tiếu nhận quà, ngoài vui vẻ thì phần lớn là mờ mịt, trái lại lần thứ hai nhận quà, tâm tình của Tang Tiếu chỉ còn lại vui vẻ.
Quý Lâm Xuyên thấy Tang Tiếu vui vẻ, lời đến miệng một lần nữa lại nuốt xuống. Thôi bỏ đi. Anh không nói người nhuộm khăn phong hương [1] đã đến công ty Thước Kiều cho Tang Tiếu biết. Về phần khăn tay, có lẽ đã ở trong tay Quý Kỳ Tây.
[1] Nhuộm phong hương: Là một kỹ thuật truyền thống địa phương của huyện Huệ Thủy tỉnh Quý Châu, và là một trong số những di sản văn hóa phi vật thể của quốc gia. Quy trình sản xuất nhuộm phong hương rất phức tạp, nhìn chung sau nhiều quá trình như vẽ hoa văn, tạo màu hoa văn, nhuộm trong thùng thuốc nhuộm, tẩy dầu mỡ ở nhiệt độ cao, rửa sạch và sấy khô thì sản phẩm cuối cùng của quá trình nhuộm phong hương mới được tạo ra.
“Tang Tiếu, ngũ sư huynh của em ở trong biệt thự…”
“Chờ chút. “
Tang Tiếu kéo cổ tay Quý Lâm Xuyên, vừa nói xong, người đã quay đầu vèo một cái xông ra ngoài, chạy ra tàn ảnh về phía sau lùm cây trước cửa sắt, làm Quý Lâm Xuyên nhìn đến sững sờ.
Sau đó, Quý Lâm Xuyên thấy Tang Tiếu ngăn cản một người đàn ông đội mũ lưỡi trai.
Quý Lâm Xuyên:!!!
Anh lập tức sải bước chạy đến bên hai người, còn chưa nói chuyện, Tang Tiếu đã cười với anh: “Đại sư huynh, anh làm bộ không nhìn thấy anh ta để thử em. Phản ứng vừa rồi của em được chứ?”
Quý Lâm Xuyên:...
Đâu chỉ được! Dù sao, anh không hề nhận ra có paparazzi canh giữ ở trước biệt thự.
Quý Lâm Xuyên vừa ngẫm nghĩ đã đoán được rất có thể là paparazzi theo đuôi anh tìm được biệt thự. Anh ở trong biệt thự đợi một giờ, cũng khó cho paparazzi có thể một mực canh chừng.
Anh cúi đầu thấy trước n.g.ự.c paparazzi treo một cái máy ảnh ống kính rời [2]thì trực tiếp vươn tay, dùng khuôn mặt lạnh đến có thể đông c.h.ế.t người nói: “Giao phim ra đây.”
[2] Máy ảnh ống kính rời: Máy ảnh phản xạ ống kính đơn hay máy ảnh ống kính đơn phản xạ... là thuật ngữ để chỉ dòng máy ảnh dùng một tấm gương di chuyển được, đặt giữa ống kính và phim để chiếu hình ảnh thấy được qua ống kính lên một màn ảnh mờ để người dùng lấy nét.
Paparazzi bị Tang Tiếu và Quý Lâm Xuyên ngăn cản, tuy rằng cũng có chút chột dạ, nhưng anh ta vẫn không nỡ giao ảnh mới chụp được ra: “Thầy Quý, trong giới có quy định, ảnh chụp nếu anh muốn lấy về thì…”
Quý Lâm Xuyên không kiên nhẫn ngắt lời: “Ra giá. “
“Ra giá?” Tang Tiếu không rõ tình huống, buồn bực chỉ chỉ máy ảnh của paparazzi: “Trong máy ảnh của anh ta cũng chỉ có thể chụp được ảnh chúng ta vừa nói chuyện mà. Đại sư huynh, vừa rồi anh rất tuấn tú, chắc chắn chụp không xấu, không cần dùng tiền mua về.”