Phản Xuyên Vào Showbiz, Ta Cầm Nhầm Kịch Bản ''Hay Ra Vẻ''

Chương 359




“Tang Tiếu, hiện tại cậu có đến ngũ sư huynh rồi á?” Thương Mạt và Dương Thiều Quang đều khiếp sợ nhìn Tang Tiếu. Hai người trong chốc lát nhìn Tang Tiếu, trong chốc lát nhìn Quý Kỳ Tây, trong lòng không ngăn được kinh ngạc cảm thán. Một đám trong sư môn của Tang Tiếu tiêu chuẩn cũng quá cao rồi! Giống người đại diện trước mắt này, ngoại hình xuất sắc đến tuyệt đối có thể ra mắt làm nghệ sĩ!
Sau một lúc lâu, Dương Thiều Quang nhào về phía trước, trong mắt lóe ra ánh sáng bà tám: “Tang Tiếu, cô có lục, thất sư huynh tỷ không?”
Dương Thiều Quang bà tám từ lý do rất đơn giản. Chỉ nhìn một cách đơn thuần mấy người Quý Lâm Xuyên là có thể nhìn ra, sư môn của Tang Tiếu không chỉ ngoại hình xuất sắc, bọn họ cũng cực kỳ xuất sắc trong lĩnh vực của từng người. Cô ta đặc biệt muốn xem các sư huynh sư tỷ khác của Tang Tiếu có khả năng nhảy ra người đứng đầu ngành y học, người đứng đầu ngành nghiên cứu khoa học, hoàng tử một nước giống trong tiểu thuyết viết không.
Errr.
Không đúng! Lúc Tang Tiếu ở tuần lễ thời trang hình như đã uống trà chiều với hoàng thất nước nào đó rồi.
Tang Tiếu đang nghiêm túc ăn quả hạt vụn. Quả hạt thơm ngọt phối với bánh kem nhỏ tinh tế mềm mịn man mát làm Tang Tiếu hạnh phúc đến híp đôi mắt hạnh. Khi cô lên tiếng, giọng điệu cũng như mang theo chút ngọt ngào của mùi bưởi nho: “Có năm, không đúng, có lục sư huynh, thất sư tỷ, bát sư tỷ, cửu sư huynh.”
Nói xong, không đợi Dương Thiều Quang hỏi lại, Tang Tiếu đã duỗi tay lấy ra bánh kem nhỏ vị dâu tây ở trong hộp: “Nhưng bọn tôi chưa nhận ra nhau. Tôi cũng không rõ lắm bọn họ ở đâu.”
Quý Kỳ Tây nghe vậy, không khỏi nghĩ đến buổi sáng anh vừa gặp ba người Trần Thiên ở trong công ty.
Lần trước, sau khi anh lần nữa tra xét số liệu [Tiên Duyên] đã dặn đội làm game nếu xảy ra việc thì trực tiếp nói cho anh. Rất nhanh, anh thấy được phản hồi BUG đến từ Trần Thiên.
Vì Quý Kỳ Tây muốn tự mình xem người chơi bị anh đẩy xuống hạng sáu cho nên đến công ty. Anh đeo khẩu trang, cho nên đám người Trần Thiên cũng không thể nhận ra anh giống như đúc người đại diện của Tang Tiếu.
Đối với Trần Thiên chưa từng nhận ra Tang Tiếu hơn nữa ở đời thật còn làm anti-fan của Tang Tiếu, Quý Kỳ Tây tư tâm cho rằng Trần Thiên không xứng nhận nhau với Tang Tiếu. Nhưng anh cũng nhớ rõ đêm Giao thừa lúc Tang Tiếu được Tịch Ngôn Vãn hỏi, cô đã từng nói muốn gặp bốn người sau đó.
“Tang Tiếu.” Quý Kỳ Tây cầm một cái ghế dựa ngồi xuống bên Tang Tiếu, vẻ mặt tự nhiên hỏi: “Nếu bốn người còn lại, dưới tình huống bọn họ không nhận ra em mà ở trên mạng bôi nhọ em, em còn hy vọng gặp bọn họ không?”
Thương Mạt và Dương Thiều Quang nghe được Quý Kỳ Tây nói cũng không cảm thấy không đúng chỗ nào. Dù sao, Quý Lâm Xuyên đã từng chính miệng thừa nhận bọn họ quen nhau ở trong trò chơi. Tuy rằng đến nay cư dân mạng không thể xác nhận bọn họ chơi trò nào nhưng bạn bè trong trò chơi ở ngoài đời thực không nhận ra nhau cực kỳ bình thường.
Tang Tiếu nuốt miếng bánh kem nhỏ vừa ăn xuống, nghiêng đầu nhìn Quý Kỳ Tây, nhỏ giọng hỏi: “Có khả năng trong số anti-fans em kiện có bọn họ không?”
Thương Mạt và Dương Thiều Quang: Đây là thảm án nhân gian gì chứ!
“Hẳn là không.” Quý Kỳ Tây cố gắng làm lời anh nói có vẻ công bằng: “Anti-fans em kiện đều là người miệng thối, thường xuyên nói lời thô tục trên Weibo. Em ở trong trò chơi vui vẻ với lục, thất, chắc chắn cũng vì bọn họ là người không tồi.” Tang Tiếu gật gật đầu, trong lòng cảm thấy Quý Kỳ Tây nói có lý.
“Nếu bọn họ ở trên mạng bôi đen em mà nói có sách mách có chứng thì… Không đúng, như vậy cũng không thể tính là bôi đen được. Chỉ có thể nói bọn họ đang giúp em tiến bộ chứ?” Tang Tiếu ngẫm nghĩ: “Như trước kia em vào nhóm anti-fans, bọn họ nói một vài lời thật ra rất đúng. Có vài động tác em làm được không tốt thật. Nếu mấy sư huynh sư tỷ còn lại có thể để lại lời bình có tính chuyên nghiệp, em cảm thấy không có gì cả. Nhưng nếu bọn họ giống anti-fans bị kiện, nói thô tục hoặc là cố ý bôi đen, em sẽ không muốn nhận.”
Tang Tiếu nói xong, thẹn thùng sờ sờ mũi: “Nhưng em cảm thấy bọn họ sẽ không làm anti-fans của em đâu. Từ trước bọn họ luôn khen em đáng yêu, hiện tại cho dù không nhận ra em thì cũng sẽ không làm anti-fans của em!”
Tang Tiếu từ nhỏ khuyết thiếu tự tin, nhưng từ trước đến nay đều cực kỳ có tự tin trên người sư huynh tỷ!
Quý Kỳ Tây:...
Anh nhìn nụ cười tươi đẹp nở rộ trên mặt Tang Tiếu, tâm tình phức tạp. Anh không thể nói cho Tang Tiếu, vị sư huynh rớt xuống hạng sáu kia không chỉ lên làm anti-fan của cô mà lại còn có đặc biệt có “tiền đồ” lên làm chủ nhóm anti-fans.
Điều đáng được ăn mừng duy nhất là Trần Thiên ở trên Weibo chưa từng nói một câu thô tục, tốt xấu gì cũng đạt tiêu chuẩn ngạch cửa thấp nhất. Về phần bọn họ có thể nhận nhau không, Quý Kỳ Tây không định nhúng tay. Đều xem vị lão lục anti-fan kia có thể tự mình ý thức được không. Chờ đến ngày cậu ta thật sự ý thức được, có lẽ cậu ta sẽ hận không thể đ.â.m đầu vào tường.
Anh nhìn dáng vẻ đầy tự tin của Tang Tiếu, không khỏi duỗi tay xoa xoa đầu Tang Tiếu, cười dịu dàng: “Em nói đúng. Em đáng yêu như vậy, nếu bọn họ anti em thì trừ khi mắt bọn họ mù.”
Thương Mạt ở hiện trường xem toàn bộ quá trình Tang Tiếu và Quý Kỳ Tây nói chuyện phiếm, không nhịn được dùng khuỷu tay huých huých Dương Thiều Quang. Cô đè giọng xuống cực nhỏ, chỉ có hai người có thể nghe thấy: “Cô có cảm thấy bầu không khí giữa Tang Tiếu với vị sư huynh người đại diện kia là lạ không?”
Dương Thiều Quang lặng im, sau một lúc lâu cô ta mới nhỏ giọng trả lời: “Nhìn mặt.”
Thương Mạt:...
Không thể nào cãi lại.
Trước mắt, ở trong giới, cô thật sự không tìm thấy một người đại diện nào có thể đẹp ngang với người đại diện của Tang Tiếu.
Quý Kỳ Tây mang theo bánh kem nhỏ Thất Mang Tinh, lấy danh nghĩa là người đại diện của A Tửu mời đoàn phim, cũng để Tang Tiếu lại lần nữa nâng cảm giác tồn tại ở đoàn phim. Tuy rằng vẫn có vài người nhìn Tang Tiếu không vừa mắt, nhưng phần lớn đều tự thấy ăn ké chột dạ. Huống chi, ấn tượng của bọn họ với Tang Tiếu vốn đã không tồi. Trước mắt, chỉ có thể nói ấn tượng vốn không tồi dưới mỹ vị của bánh kem nhỏ lại lần nữa tăng gấp đôi.
Uông Thần bị đạo diễn Đàm dạy dỗ một trận, vừa đi ra đã thấy mọi người đều đang chia bánh kem nhỏ. Anh ta ra muộn, số lượng bánh kem nhỏ có hạn, sớm không còn phần của anh ta. Anh ta thấy người bốn phía liên tục tâng bốc Tang Tiếu, trong lòng hận muốn chết. Người như Tang Tiếu chỉ số thông minh thấp, làm không được đề toán tiểu học, hơn nữa tâm địa rắn rết, chướng mắt ai thì chèn ép người đó, cắt bớt số lần lên hình, xứng với những lời tán dương đó à?!
“Một cái bánh kem nhỏ thôi, mấy người đến mức này à? Không phải Chiêu Dương cũng mời mọi người hai ngày trái cây và cà phê à?” Uông Thần thu lại vẻ mặt, thần sắc thoải mái nói giỡn với mọi người: “Mấy người không thể xem người mà bày thức ăn [1] chứ.”
[1] cách đối xử với người khác tuỳ theo địa vị xã hội, mối quan hệ của người đó. Khá giống "nâng trên đạp dưới" nhưng ở một mức độ nhẹ nhàng hơn.