Nói xong, Thương Mạt cũng không thèm nhìn Uông Thần, tiếp tục vùi đầu làm bài. Cô sợ ý nghĩ mình mới có bị lời nói tiếp đó của Uông Thần cắt đứt.
Uông Thần bị Thương Mạt làm lơ, sắc mặt vô cùng khó coi. Anh ta đứng tại chỗ trong chốc lát, thấy Thương Mạt vẫn không để ý tới anh ta thì cười lạnh một tiếng, đen mặt lập tức rời đi.
Không hợp mắt?
Hai đứa học dốt, đề toán tiểu học cũng không làm được đòi xứng hợp mắt anh ta?
Sau khi Uông Thần rời đi không lâu, Dương Thiều Quang và Đinh Chiêu Dương ở phía trước cũng quay xong phần mình. Đến phiên mấy người Tang Tiếu vốn cũng nên rất thuận lợi. Kết quả không ai đoán được, bọn họ có thể năm lần bảy lượt NG trên người Uông Thần.
“Cắt!”
Trong giọng Đàm Mễ mang theo chút bực bội: “Uông Thần, trong lòng cậu đang ước gì được đánh Tang Tiếu và Thương Mạt một trận à? Cậu ở trong phim thích Thương Mạt! Có thể nghe rõ không? Thích! Cậu không quản được ánh mắt của bản thân à?”
Tang Tiếu thấy gương mặt Uông Thần đỏ lừ, ngẫm nghĩ rồi đề nghị: “Nếu không chúng ta quay sang cảnh khác. Anh nghỉ ngơi một chút rồi lại quay?”
“Nghỉ ngơi cái rắm!” Đàm Mễ vừa nổi giận, nói chuyện cũng không quan tâm: “Đoạn này trực tiếp cắt luôn đi, quay sang đoạn thứ hai! Máy số ba ra phía sau, quay bên mặt và phía sau Uông Thần!”
Đàm Mễ đều không phải là loại đạo diễn không có kiên nhẫn với diễn viên mà hoàn toàn ngược lại. Rất nhiều diễn viên kỹ thuật diễn bình thường, ở trong phim của Đàm Mễ đều có thể phát huy được đến 120%.
Nhưng mà bạn muốn cho Đàm Mễ dễ thì cũng cần phải có chút thành ý. Đàm Mễ có thể nhìn ra được vừa rồi tâm tư của Uông Thần căn bản không đặt trên việc đóng phim, quả thực là lần sau lại làm cho có hơn lần trước. Nếu anh ta đều làm cho có như vậy, Đàm Mễ cũng không ngại để anh ta tiếp tục làm cho có trên phim.
Đàm Mễ nói trực tiếp làm sắc mặt Uông Thần trắng bệch. Anh ta mấp máy môi mấy lần, nhưng lại không thể nói lên một câu cầu xin. Anh ta biết rõ một khi mình cầu xin thì sẽ không khác gì lửa cháy đổ thêm dầu!
Những người khác trong tổ cũng không ngốc, đến cả Tang Tiếu đều có thể hiểu rõ ý của Đàm Mễ. Đàm Mễ nói chỉ quay bên mặt và phía sau của Uông Thần đã nói rõ một điều số lần lộ mặt trong phim của Uông Thần bị ít đi rất rất nhiều.
Người khác xem là mặt diễn viên. Bạn lộ một cái gáy, ai có thể nhớ kỹ bạn chứ?
Tuy Tang Tiếu cảm thấy Uông Thần không hợp mắt cô, hai người không thích hợp làm bạn, nhưng nghĩ đến Đàm Mễ nói ánh mắt Uông Thần, trong lòng cũng không khỏi nghĩ lại có phải trước đó do cô nói không muốn làm bạn nên ảnh hưởng Uông Thần phát huy không?
Nhưng mà…
Cho dù có nghĩ lại như vậy, Tang Tiếu phát hiện cô vẫn rất không muốn làm bạn với Uông Thần.
Cho nên, lúc những người khác hoặc nhiều hoặc ít an ủi Uông Thần, Tang Tiếu đơn giản ngậm miệng, một khi cô há mồm không quản được miệng lại hỏi anh ta muốn làm bạn không thì sao.
Trong lòng Uông Thần xấu hổ lại khó xử như không mặc quần áo bị mọi người vây xem vậy. Anh ta căn bản không cảm kích những người khác an ủi, thậm chí cho rằng bọn họ bên ngoài là an ủi, đáy lòng lại đang cười nhạo anh ta!
Nhưng mà, khi Uông Thần thấy Tang Tiếu đứng ở kia cũng không nói gì, trong lòng càng tức giận. Anh ta bị Đàm Mễ giận chó đánh mèo đều do Tang Tiếu! Nếu không phải Tang Tiếu nói một câu nghỉ ngơi, đạo diễn Đàm căn bản không có khả năng nổi trận lôi đình! Tang Tiếu rõ ràng hại anh ta mất đi cơ hội lộ mặt, lại đứng ở nơi đó như người không có việc gì. Quả thực tâm địa rắn rết!
Tuy Tang Tiếu không nghe thấy lời trong lòng Uông Thần, nhưng cô có thể thấy ánh mắt Uông Thần. Cho nên, cô chậm rì rì dịch bước chân rời xa Uông Thần một chút.
Hu hu hu.
Còn không phải là không muốn làm bạn với anh thôi à? Làm gì mà dùng ánh mắt đáng sợ như vậy trừng tôi QAQ. Đàm Mễ đang cho người điều chỉnh góc độ máy quay, bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn. Bà ấy phát hiện vị trí đứng của mấy người trước mắt rất phối hợp với ánh sáng lúc này.
“Tang Tiếu, vị trí đứng bây giờ của em không tồi. Thương Mạt, em tới gần Tang Tiếu một chút. Đúng rồi, đứng chỗ đó quay đi.”
Chờ Tang Tiếu và Thương Mạt đều đứng xong theo Đàm Mễ nói, những người khác mới trộm liếc Uông Thần. Quả nhiên, mặt Uông Thần càng đen.
Bọn họ cũng không biết đạo diễn Đàm Mễ là cố ý hay là vô tình. Chỗ đứng vừa rồi, tốt xấu gì Uông Thần vẫn có thể lộ ra một cái gáy. Chỗ đứng hiện tại, Uông Thần muốn lộ ra nửa cái gáy cũng khó.
Uông Thần! Thảm!
Cái gáy của Uông Thần! Thảm càng thêm thảm!
Uông Thần gần như nắm tay thật chặt, mới có thể ngăn chặn phẫn nộ từ đáy lòng anh ta. Lại là Tang Tiếu! Lại là Tang Tiếu!!!
Nếu không phải Tang Tiếu dịch sang bên cạnh, anh ta căn bản không có khả năng từ toàn bộ cái gáy biến thành nửa cái gáy!
Mặc kệ trong lòng Uông Thần khó chịu như thế nào, từ sau khi không quay mặt anh ta, mấy người Tang Tiếu quay cũng cực kỳ thuận lợi. Có mấy cảnh thậm chí một lần là có thể qua. Mọi người qua được tạm thời cũng đã quên người có cái gáy bi thảm - Uông Thần.
“Cắt!”
“Được rồi, buổi quay sáng kết thúc, mọi người ngủ thì ngủ, ăn cơm thì ăn cơm đi. Buổi chiều lại tiếp tục, giữ trạng thái hiện tại. Nếu chúng ta có thể quay xong sớm mấy ngày ở Học viện Hàng không so với bảng dự tính thì tôi sẽ mời cả đoàn phim ăn cơm!”
Tang Tiếu vừa nghe đến cơm, cả người đều vui vẻ, giọng nói thanh thúy lại vang dội: “Cảm ơn đạo diễn Đàm! Đạo diễn Đàm tốn kém rồi!”
Đàm Mễ cười: “Tang Tiếu thoạt nhìn rất có lòng tin đấy.”
Nghe vậy, những người khác ồn ào theo: “Chúng tôi cũng có lòng tin! Đến lúc đó chỉ sợ đạo diễn Đàm tiếc tiền!”
“Đi! Đi! Đi!” Đàm Mễ giả vờ không kiên nhẫn phất tay: “Hy vọng mấy người đừng nói mạnh miệng.”
Bà ấy nói xong, thu lại nụ cười, nhìn về phía Uông Thần: “Uông Thần, cậu lại đây. Tôi và cậu tâm sự.”
Chờ Uông Thần bị Đàm Mễ mang theo rời đi, Tang Tiếu kéo kéo tay áo Thương Mạt: “Mạt Mạt, trước đó Uông Thần không phát huy tốt, có phải bởi vì mình từ chối làm bạn với anh ta không?”
“Hẳn không phải đâu.” Thương Mạt cân nhắc trong chốc lát: “Cũng có thể là anh ta đến hỏi mình chuyện này, mình rất không kiên nhẫn trả lời anh ta. Đúng rồi, hình như mình còn nói là do anh ta không hợp mắt cậu.”
Lúc hai người suy đoán, Đinh Chiêu Dương đỏ mặt đi lên: “Người đại diện của tôi đặt chút đồ ăn đến, hẳn là ngon hơn cơm hộp. Hai chị có muốn cùng ăn không?”
Cậu ta nói xong, sợ hai người từ chối nên vội lôi người khác ra: “Mấy người Thiều Quang đều đồng ý rồi. Chúng ta nhiều người cũng đông vui hơn.”
Thương Mạt đã nhìn ra ý ngoài lời của Đinh Chiêu Dương, người say không phải vì rượu. Vì thế cô quay đầu hỏi Tang Tiếu: “Tang Tiếu có đi không?”
“Mình không đi.” Tang Tiếu lắc đầu, ngượng ngùng nhìn Đinh Chiêu Dương: “Tôi vẫn rất thích ăn cơm hộp của đoàn phim.”
Đinh Chiêu Dương:...
Hiện tại cậu ta bắt đầu hoài nghi có phải Tang Tiếu nhìn ra ý của cậu ta cho nên mới uyển chuyển từ chối cậu ta không?