May mắn vừa rồi Tang Tiếu từ chối Uông Thần không nói câu này ra, nếu không Uông Thần sẽ tức c.h.ế.t ấy nhỉ
Không đợi Dương Thiều Quang hỏi lại, nhân viên ở bối cảnh phía trước vẫy vẫy tay với Đàm Mễ: “Đạo diễn Đàm, tổ ba đã quay xong!”
“OK! Mọi người vất vả rồi!” Trong tay Đàm Mễ cầm quyển kịch bản lên, mang theo loa để giọng của chị ta có thể truyền rõ ràng khắp toàn bộ sân huấn luyện: “Nào, Tang Tiếu, Thiều Quang, Thương Mạt, mấy người nhanh chóng chuẩn bị một chút đi.”
Tang Tiếu vội nhấc tay, giọng nói thanh thúy lại vang dội: “Đã chuẩn bị tốt rồi! Em đang vội không chờ nổi đây!”
Tưởng tượng đến lúc có thể lại lần nữa giống ở khoa dự bị đại học chơi cầu gỗ xích đu trên không [1], bay nhảy trên không, Tang Tiếu vô cùng hưng phấn. Bay ở trên trời thật vui nha!
[1] Cầu gỗ xích đu trên cao
D:ảnh minh họa20200819013853525.jpg
Đàm Mễ dựng ngón tay cái với Tang Tiếu: “Giỏi quá! Không sợ là được!”
Thương Mạt và Dương Thiều Quang nhìn Tang Tiếu nóng lòng muốn thử, không khỏi nắm lấy tay đối phương: “Thiều Quang, bắp chân tôi… tôi có hơi run.
“Tôi cũng thế.” Dương Thiều Quang hơi nức nở: “Tôi cho rằng chúng ta làm hiệu ứng đặc biệt [2], có thể dùng màn hình xanh làm hiệu ứng Chroma Key [3] quay. Hóa ra đạo diễn Đàm Mễ thật sự theo đuổi cảnh thật giống như trong giới đã đồn.”
[2] Hiệu ứng đặc biệt: Là ảo ảnh hoặc thủ thuật hình ảnh được sử dụng trong các nhà hát, phim, truyền hình, trò chơi video và giả lập để mô phỏng các sự kiện tưởng tượng trong một câu chuyện hoặc thế giới ảo.
[3] Hiệu ứng Chroma Key: Là một kỹ thuật hiệu ứng hình ảnh và hậu kỳ để kết hợp hai hình ảnh hoặc luồng video với nhau dựa trên màu sắc, hay còn gọi là kỹ thuật phông xanh.
Hai người nói xong, đồng thời nhìn về bối cảnh trên cao phía trước, trái tim nhỏ sợ tới mức đập thình thịch kinh hoàng.
Tang Tiếu nghe hai cô nói xong, vội trấn an: “Không cần sợ! Thật sự không cần sợ! Cái giá phía trước chỉ cao có mười mét, không cao đâu.
Thương Mạt và Dương Thiều Quang: QAQ.
Mười mét còn không cao à? Cô muốn không trung vai kề vai với mặt trời à?
Không riêng Thương Mạt và Dương Thiều Quang sợ, Uông Thần sớm ngồi sang bên kia cân nhắc dùng loại phương thức gì có thể tiếp tục móc nối với Tang Tiếu, lúc ngửa đầu nhìn trang bị cao mười mét phía trước và mấy miếng cầu gỗ xích đu nhỏ hẹp lảo đảo lắc lư kia, cũng không kìm nổi nuốt nước bọt vài cái. Anh ta không sợ cao nhưng vẫn hốt hoảng trong lòng.
Đàm Mễ vừa xuống phía dưới thì nhìn thấy Thương Mạt và Dương Thiều Quang đang ôm lấy nhau, chị ta bật cười: “Trạng thái hiện tại của hai người không tồi, rất có mô phạm sợ hãi lúc nữa quay phim.”
Thương Mạt và Dương Thiều Quang khóc không ra nước mắt: “Chúng tôi là sợ thật.”
Tang Tiếu nhìn hai cô, lại nhìn những người khác. Khi bất giác nhận ra lúc phần lớn mọi người đều sợ chỉ có cô không sợ, không nhõng nhẽo, không làm ra vẻ chút nào. Vì thế, cô vội vàng phát tác với đạo diễn Đàm Mễ: “Em cũng sợ hãi, cực kỳ sợ hãi. Chúng ta cần phải quay ở chỗ cao như vậy à?”
Những người khác:...
Chúng tôi là sợ thật, cô là sợ giả, giả cực kỳ đó.
Nhưng bọn họ không dám khinh bỉ, cũng không dám cười ra tiếng. Một đám nghẹn cười, nhìn chằm chằm Tang Tiếu và người phía sau Tang Tiếu.
Chúc phúc cho Tang Tiếu, Amen.
Ồ? Tang Tiếu nhìn chỉ số ra vẻ không hề thay đổi thì buồn bực. Lời cô mới nói không làm ra vẻ à? Không phải càn quấy vô lý à? Sao chỉ số ra vẻ không tăng nhỉ?
“Em rất sợ? Cực kỳ sợ?”
Âm thanh lạnh căm căm từ phía sau Tang Tiếu truyền đến, vù vù làm cổ Tang Tiếu đều mát lạnh.
Tang Tiếu theo bản năng muốn quay đầu lại, kết quả không chờ cô quay đầu lại, cổ áo phía sau của cô đã bị người túm lên: “Nào! Đạo diễn của các em để cho tôi đến biểu diễn. Tôi cảm thấy để học sinh đắc ý nhất của tôi biểu diễn một chút là được. Em mới rời khỏi lớp bao lâu hả? Thế mà dám nói sợ huấn luyện cơ sở nhất? Em không sợ bị bạn học của em cười cho à?!”
Tang Tiếu:...
Cô đã nghe ra đây là giọng của huấn luyện viên Đới. Huấn luyện viên Đới mà động một tí là phạt nhảy ếch với squat ấy QAQ.
Đàm Mễ thấy Tang Tiếu trong nháy mắt sợ hãi, không khỏi cười thành tiếng. Bà ấy xem náo nhiệt không chê lớn chuyện nói: “Được. Tang Tiếu đến biểu diễn đi. Nếu huấn luyện viên đều đã nói em là học sinh đắc ý thì tôi cũng tin vào em.”
Rất nhanh, Tang Tiếu đã bị huấn luyện viên Đới đẩy đến phía dưới giá cao. Huấn luyện viên Đới đen mặt để Tang Tiếu thắt dây an toàn, rồi sau đó, ông ấy khoanh tay trước n.g.ự.c đứng ở kia, không chút tình người ra lệnh: “Lên đi, để tôi xem em sợ hãi thế nào.”
Người lúc trước dám coi cầu gỗ xích đu thành bàn đu dây để chơi, đóng phim hai tháng đã sợ hãi? Quỷ mới tin đấy?!
Tang Tiếu biết mình mà tiếp tục làm ra vẻ thì sẽ kéo chậm thời gian quay phim. Hơn nữa có huấn luyện viên Đới ở đây, cô căn bản không có không gian phát huy làm ra vẻ. Vì thế, cô thở dài thật sâu, bắt đầu bò lên giá cao.
Nhưng trước khi lên, Tang Tiếu quay đầu lại mặt đầy oán niệm nhìn thoáng qua huấn luyện viên Đới. Oán niệm kia quá có thực chất, làm huấn luyện viên Đới ngây ra, làm ông ấy không kìm được suy nghĩ có phải ông ấy đã từng mượn tiền Tang Tiếu lại còn quá hạn không trả không???
Chờ khi Tang Tiếu lên giá cao, nhìn đầu người mênh m.ô.n.g phía dưới, trong lòng cô vẫn còn đang tiếc. Nếu huấn luyện viên Đới không tới, chỉ số ra vẻ chắc chắn sẽ tăng!
Tang Tiếu nghĩ đến chỉ số ra vẻ gặp thoáng qua, trong lòng tiếc vô cùng. Do đó cô ném hết sự đáng tiếc đó lên trên cầu gỗ xích đu.
Bình thường mà nói Đàm Mễ yêu cầu diễn viên làm được chỉ có một việc duy nhất, tay cầm mặt trên xà ngang, từng chút từng chút dẫm cầu gỗ xích đu đi từ đầu này đến đầu kia.
Trong đó có người sợ hãi có người không sợ, có người hỗ trợ có người thờ ơ lạnh nhạt. Bà ấy chuẩn bị thông qua một buổi huấn luyện nho nhỏ, áp súc quan hệ của toàn bộ lớp ra ngoài.
Đàm Mễ mời huấn luyện viên Đới đến chủ yếu là để các diễn viên nhìn động tác cụ thể. Tay nên nắm chỗ nào, chân dẫm ở đâu. Về phần các cái khác, bà ấy cũng không nghĩ tới. Hơn nữa, các diễn viên chỉ đóng vai một đám học sinh vừa nhập học, dù sao động tác quá thuần thục cũng không chân thật.
Kết quả…
Tang Tiếu bị sự đáng tiếc làm cho rất là khó chịu, trực tiếp chơi đùa ở trên không trung.
Tang Tiếu không chỉ có thể dẫm từng miếng từng miếng cầu gỗ xích đu, cô còn có thể dẫm một cái bỏ một cái; Tang Tiếu không chỉ có có thể hai tay nắm xà ngang trên đỉnh đầu, giữ cân bằng trên không trung dẫm cầu gỗ xích đu, cô còn có thể buông tay ra, chỉ dựa vào một cái dây an toàn mảnh ở bên hông bay lên không dẫm cầu gỗ xích đu.
Những người khác:...
Huấn luyện viên Đới:...
Ông ấy không nhớ rõ Tang Tiếu là khổng tước đấy.
Tác giả có lời muốn nói:
Tang Tiếu: Nếu mấy người không tin tôi sợ hãi, tôi sẽ chứng minh tôi thật sự không sợ hãi.