Tịch Ngôn Vãn lặng lẽ cầm chếch điện thoại sang bên, không cho Đàm Mễ có cơ hội đoạt được.
Đàm Mễ không giống với đạo diễn Lâm của “Hành động ưng đen”. Có thể gọi đạo diễn Lâm là dùng mạng 2G lướt net - người tối cổ - lúc trước Tang Tiếu bị người ta cố ý ám chỉ cô không kính nghiệp, đạo diễn Lâm có thể can thiệp là do Tịch Ngôn Vãn đã bày cho đạo diễn Lâm ngay trong đoàn phim.
Về phần Đàm Mễ, bà ấy được người trong ngành gọi là người "bắt trend" sống trên mạng 5G, các câu nói hot trên mạng, Đàm Mễ còn bắt kịp trào lưu nhanh hơn giới trẻ. Ngoài ra, một khi dính dáng tới bà ấy, chỉ bằng cái miệng bà ấy có thể châm chọc đối thủ đến nỗi họ phải hoài nghi về cuộc đời. Tịch Ngôn Vãn thật sự sợ Đàm Mễ giằng lấy điện thoại rồi chạy lên Weibo lắm.
Một lát sau, Đàm Mễ cũng xem xong tấm hình tay săn ảnh chụp được, rồi cười mỉa: “Cực cho bọn họ có thể tìm được quán mà trưa nay tôi bàn chuyện với người ta.”
Ngụp lặn trong giới mấy năm, thường chứng kiến tất cả những âm mưu lớn nhỏ, mỗi khi bà ấy ăn cơm hay ra rạp xem phim cũng chẳng có mấy ai chụp mình, thế mà trưa nay đúng lúc bị chụp phải rồi tối nay trực tiếp bị lôi lên chốn thị phi, nếu nói không có ai giở trò thì có ma mới tin ấy.
Lương Phong đọc xong, khẽ nhíu mày: “Dù lát nữa đạo diễn Đàm nói Tang Tiếu sẽ đảm nhiệm vai chính thì trên mạng cũng sẽ có người lan tin Tang Tiếu cướp vai phải không?”
Những tai tiếng vu vơ trong giới này không hiếm thấy, nhưng khi họ tung tin sai lệch về Tang Tiếu, Lương Phong cũng không khỏi lo lắng, chỉ sợ danh tiếng của Tang Tiếu sẽ bị tổn hại.
Đàm Mễ xua tay: “Chuyện nhỏ, đưa đoạn thử vai lên, so sánh là biết ai thắng ai thua liền.”
“Không cần đâu ạ.” Tang Tiếu cũng đọc xong thông tin trên mạng, bèn lắc đầu với Đàm Mễ: “Trước khi lên phim, đạo diễn Đàm chưa từng thả clip ngắn lên mà, không thể phá lệ vì em được, với lại…”
Tang Tiếu dừng một lát, khóe môi hơi cong mỉm cười đầy tinh nghịch: “Bọn họ muốn nói thì cứ để họ nói thôi, dù sao em sẽ đóng phim này, nhân vật em nhận rồi, em cũng làm lớp trưởng lớp dự bị rồi, họ không ưa em cỡ nào cũng không làm được gì đâu há ~”
Là một người ra vẻ đúng cách, tất nhiên phải thích bộ dáng khi người ta không ưa mình nhưng lại chẳng làm được gì chứ!
Những người còn lại:...
May mà Tang Tiếu không nói câu này trên Weibo, nếu không thật sự sẽ kéo tới một đống anti-fans đấy.
Tịch Ngôn Vãn cũng thường có khá nhiều bài viết bôi xấu như có như không trên mạng, thường thì chị sẽ phớt lờ nếu có thể để cuộc sống hoàn toàn không bị quấy nhiễu, chỉ khi những bài công kích xảy ra với Tang Tiếu mới khiến chị tức giận thôi.
Thấy Tang Tiếu cười tủm tỉm mắt cong cong, Tịch Ngôn Vãn tần ngần một chốc rồi cất tiếng hỏi: “Tang Tiếu, em thật sự nghĩ vậy à?”
“Dạ!” Dứt câu, Tang Tiếu quơ quơ điện thoại di động: “Đội quan hệ công chúng cũng liên lạc với em qua WeChat rồi, tổng giám Đồng nói bài phốt vừa nãy,cái gọi là chứng cứ trên mạng đó không chịu nổi việc suy luận tỉ mỉ đâu. Nếu chúng ta làm sáng tỏ, vậy sẽ giúp đỡ đối thủ ké fame rồi, hơn nữa chuyện cướp vai vốn không thể nói rõ ràng được.”
Nói rồi, Tang Tiếu hơi nghiêng đầu với ánh mắt mờ mịt: “Nhưng em có chút không hiểu.”
“Em nói đi.” ×3
Ba người hỏi xong, chợt liếc nhìn nhau, trong mắt chứa ý cười, có lẽ họ không ngờ khi đối mặt với tai tiếng không rõ từ đâu, Tang Tiếu lại thản nhiên hơn các nghệ sĩ thế hệ trước nhiều.
Tang Tiếu đưa điện thoại di động cho họ nhìn, màn hình đang hiện rõ mồn một khung trò chuyện Wechat: “Tại sao tổng giám Đồng lại tiếc rẻ vì bài bốc phốt được tung ra sớm quá, anh ấy nói bài phốt này được thả ra trước khi phim điện ảnh công chiếu sẽ tốt hơn.”
“Tung phốt trước ngày chiếu phim, ngay hôm sau công chiếu bộ phim, để diễn xuất của em trong phim sẽ vả bôm bốp vào mặt họ chứ sao.” Tịch Ngôn Vãn cũng có thể nhìn ra đôi lúc Tang Tiếu không tự tin, thế nên chị đặt tay lên vai Tang Tiếu rồi khẽ mỉm cười: “Tang Tiếu, chị lấy khoảng hai mươi cái cúp trong nhà ra bảo đảm rằng diễn xuất của em chắc chắn tự nhiên và tinh tế hơn cái người mà dân mạng đang ám chỉ em cướp đoạt vai diễn kia, em đừng lo lắng nhé.”
Tịch Ngôn Vãn chủ yếu lo lắng rằng lời giải thích của chị về cụm “diễn xuất của em sẽ vả bôm bốp vào mặt họ” sẽ gây áp lực cho Tang Tiếu lúc quay phim sau này. Một khi diễn viên có áp lực thì trong quá trình quay phim có thể sẽ không thể hiện được hoàn toàn, từ đó làm giảm chất lượng phim.
Tang Tiếu nhìn thẳng vào ánh mắt tín nhiệm của Tịch Ngôn Vãn, khẽ mím môi, giây lát sau, đôi mắt cong lên, cô mỉm cười vừa mềm mại vừa ngọt ngào: “Dạ!”
Đối diện, Đàm Mễ nhìn chằm chằm giáo sư Lan đang gắt gao đè c.h.ặ.t t.a.y bà: “Hoa Lan Nhỏ, bà làm gì thế, mới gặp lại chưa được bao lâu mà bà trực tiếp ra tay rồi hả?”
Giáo sư Lan lườm Đàm Mễ một cách tao nhã, ung dung rút tay lại: “Không ra tay thì ban nãy bà đã liều lĩnh bay nhảy lên Weibo rồi, như Tang Tiếu vừa nói ấy tự dưng đi cúng fame cho đối thủ làm gì? Đợi phim của bà có thể công bố vai chính, lúc tổ chức nghi thức khởi động máy rồi bà hẵng đăng.”
“Làm chuyện lớn phải biết nhịn, đám anti vừa ra tay bà đã lập tức đi giải thích, không khỏi quá nể mặt họ rồi, nếu thật sự không ưa thì để luật pháp dạy họ làm người là được.”
Tang Tiếu nhìn giáo sư Lan với đôi mắt sáng ngời, bụng nghĩ, cô giáo Lan thật lợi hại quá, công ty họ đã và đang tiến hành tố cáo những anti-fan có liên can rồi, nghe nói một hai tháng nữa phiên tòa sẽ diễn ra.
Lúc ấy, Đồng Tự Chước của bộ phận quan hệ công chúng thuộc công ty Thước Kiều cũng nói với Tang Tiếu rằng chúng ta không cần quá để tâm đến họ, rằng nhất kích tất trúng, g.i.ế.c gà dọa khỉ cũng không tồi.
Khi đó Tang Tiếu vô cùng kính nể Đồng Tự Chước, thậm chí còn đưa Đồng Tự Chước lên đỉnh Kim Tự Tháp. Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có Trạng nguyên, tuy Tang Tiếu không rõ Đồng Tự Chước giỏi về mảng nào nhưng vẫn cảm thấy Đồng Tự Chước vô cùng tài giỏi!
Giảng giải cho Đàm Mễ xong xuôi, giáo sư Lan dịu dàng nhìn chăm chú vào Tang Tiếu: “Tang Tiếu, trong giới của em quá rối loạn, lòng người cũng phức tạp, nếu em cảm thấy mệt mỏi thì hãy tới đây, hai chúng ta sẽ cùng nhau chơi một vài bản nhạc dân tộc, nếu em có chí hướng thì cô cũng có thể đào tạo em tham gia dàn nhạc, mai này em có thể lên biểu diễn trên sân khấu của các nhà hát lớn của quốc gia.”
Thủ công truyền thống ngày càng suy thoái, giáo sư Lan sợ các bạn trẻ học đàn không cũng dần dần giảm bớt nên đương nhiên không nỡ từ bỏ Tang Tiếu vừa có thiên phú vừa chịu thương chịu khó này.
“Tạm thời không được ạ.” Tang Tiếu được giáo sư Lan nắm tay, hơi không dám nhìn thẳng vào mắt giáo sư Lan vì lo sẽ thấy được nỗi thất vọng bên trong ấy: “Em mong có thể mang đến cho các fan một câu trả lời thỏa đáng, tranh thủ giành được một giải thưởng trong phim, tranh thủ cơ hội tổ chức một concert riêng, chờ đến một ngày nào đó em rời khỏi giới này không làm nghệ sĩ nữa, khi các fan của em nhớ lại thì có thể thốt lên rằng khoảng thời gian làm fan của Tang Tiếu không tính là lãng phí.”