Cẩn thận tính toán, rất có thể ngày mai sẽ biết được kết quả quyết định vận mệnh.
Hôm đó, sau khi thấy Tang Tiếu ở học viện Hàng Không, đạo diễn Đàm bèn nảy sinh thôi thúc muốn Tang Tiếu đóng vai chính. Dĩ nhiên, cái gọi là thôi thúc cũng dựa trên sự đánh giá toàn diện về kỹ năng diễn xuất, tính chuyên nghiệp, hình tượng… của cô.
Nhưng trên đường về nhà, đạo diễn Đàm Mễ nhìn thấy hot search trên mạng, chợt nghĩ một khi bà ấy thật sự chỉ định thì danh tiếng của Tang Tiếu có thể sẽ lại sụt giảm, thậm chí còn bị phỏng đoán nhờ tư bản o bế.
Đạo diễn Đàm Mễ suy đi nghĩ lại, vẫn tiếp tục tổ chức thử vai y theo kế hoạch, cũng mong có thể đào bới ra thêm nhiều tài năng xuất sắc, kẻo mầm non tốt bị mai một.
Đương nhiên Tang Tiếu không biết ý định của đạo diễn Đàm Mễ. Với Tang Tiếu, từ sau lần thử vai đến nay cũng đã gần nửa tháng, nhưng cô chưa nhận được thông tin gì.
Sau buổi thử vai, qua non nửa tháng, sự tự tin mà cô có được nhờ lời khen của hai nghệ sĩ cùng nhóm đã không còn nhiều nhặn gì nữa rồi.
Khi ba người đang nói chuyện thì giáo sư Lan cũng đi ra từ nhà bếp. Khác với phong thái nhanh nhẹn và tùy ý của Lương Phong, giáo sư Lan có khí chất dịu dàng toát lên vẻ hiền lành, ánh mắt độ lượng, hệt như một cơn gió xuân dìu dịu. Một cách nhẹ nhàng, người ta chỉ cần nhìn thoáng qua sẽ bất chợt cảm thấy thân thiết.
Trong lúc giáo sư Lan ra ngoài, dì giúp việc trong nhà đã cất món quà mà Tang Tiếu và Tịch Ngôn Vãn mang đến rồi.
“Tang Tiếu, cuối cùng em cũng tới rồi.” Giáo sư Lan thường rất thích những học sinh có nền tảng kiến thức vững chắc. Ngay khi nghe được khúc đàn không của Tang Tiếu, bà bức thiết muốn trân trọng tài năng của cô: “Cô có hỏi Ngôn Vãn, và đã dặn dì làm vài món em thích ăn, lát nữa chúng ta không cần quá giữ kẽ sự trên bàn ăn đâu, thích nói gì thì cứ nói nhé.”
Tang Tiếu nhoẻn cười gật đầu: “Cảm ơn cô giáo Lan ạ.”
Dứt lời, Tang Tiếu yên lặng, thẹn thùng đỏ rần cả mặt, rồi cất tiếng nhỏ như muỗi: “Em cảm ơn cô giáo Lan đã giúp em chuyện trên mạng ạ, làm chậm trễ thời gian của cô rồi.”
Mặc dù bộ phận quan hệ công chúng nói rằng chuyện đàn không bắt nguồn từ bài viết bôi nhọ được đăng lên bởi đối thủ, nhưng Tang Tiếu cũng cảm thấy rất áy náy khi nghĩ đến những rắc rối mà mình đã gây ra cho người hâm mộ và những người khác bởi việc làm kiêu của mình.
Giáo sư Lan dịu dàng xoa đầu Tang Tiếu: “Chậm trễ thời gian cái gì, nền tảng của em rất vững chắc, và em có một sự hiểu biết độc đáo khác biệt về thủ khúc. Nghe bài của em xong, cô cũng thu hoạch được một số điều đấy chứ.”
Những năm qua, nhờ họ cố ý khởi xướng, số lượng những người trẻ học nhạc truyền thống tăng lên đáng kể, nhưng sinh viên học đàn không vẫn không được tính là nhiều, có thể gặp được một học trò có thiên phú nhường này khiến giáo sư Lan vô cùng hào hứng và vui mừng.
Lương Phong kéo lấy cánh tay Tịch Ngôn Vãn từ đằng sau, thoáng nhìn ra trước rồi ghé đầu rỉ tai với Tịch Ngôn Vãn: “Cô giáo Lan ở nhà không chỉ một lần tiếc nuối tại sao Tang Tiếu lại làm nghệ sĩ. Mẹ tớ ấy à, một lòng suy xét muốn đưa Tang Tiếu đến trường để mẹ đào tạo đấy nhá.”
Từ khi còn nhỏ, Lương Phong thường nhìn thấy hết đợt học sinh này đi rồi đợt học sinh khác tới, lâu dần, cô ấy cũng quen miệng gọi là cô giáo Lan giống các học sinh.
“Khéo thế.” Tịch Ngôn Vãn bật cười, lặp lại bằng cách bắt chước theo ngữ điệu của Lương Phong: “Huấn luyện viên của học viện Hàng Không cũng tiếc nuối tại sao Tang Tiếu lại làm nghệ sĩ, một lòng suy xét muốn bồi dưỡng Tang Tiếu thành phi công máy bay chiến đấu đấy nhá.” Lương Phong:...
Một hồi lâu, Lương Phong sâu kín bổ sung: “Không giấu gì cậu, tớ cảm thấy tuy rằng kiến thức cơ bản về mảng vũ đạo của Tang Tiếu hơi thiếu nhưng nghị lực và ngộ tính không tồi. Nếu mai này cô bé không làm nghệ sĩ nữa thì cho cô bé theo tớ học múa cũng ổn phết đấy chứ.”
Tịch Ngôn Vãn vỗ nhẹ lên cánh tay Lương Phong, kèm theo nét mặt tự hào: “Cậu ra xếp hàng ngay ngắn đi.”
Trong khi Tịch Ngôn Vãn và Lương Phong thì thầm to nhỏ thì Tang Tiếu cũng nhanh chóng làm quen với giáo sư Lan. Chẳng bao lâu sau, bốn người đã ngồi xuống bàn ăn.
Thức ăn trên bàn vô cùng phong phú, có món Tang Tiếu thích, cũng có món mà Tịch Ngôn Vãn thích. Bốn người cười cười nói nói, bầu không khí khá hài hòa.
[Rè…]
Tang Tiếu đang ngọt ngào tận hưởng sự chăm sóc từ cả ba người còn lại tại bàn ăn thì một tin nhắn Wechat mới được gửi đến điện thoại đang đặt trên bàn. Vừa đọc thoáng qua nội dung, Tang Tiếu hoảng sợ đến mức đôi đũa trong tay cũng rơi xuống bàn.
Giây tiếp theo, một nụ cười vừa mừng rỡ xen lẫn ngạc nhiên, vừa khó tin hiện lên trên gương mặt Tang Tiếu, cô ngước nhìn mọi người với đôi mắt sáng rực và đọc cho mọi người nghe tin nhắn Wechat: “Anh Kỳ Tây nói, đạo diễn Đàm Mễ đã liên hệ với công ty rồi! Em được nhận rồi ạ!!!”
Tang Tiếu vừa hô lên, rồi mau mắn điều hòa hơi thở, thậm chí cô còn nghe thấy cả nhịp tim mình đang đập thình thịch: “Hơn nữa, đạo diễn Đàm Mễ còn hỏi công ty rằng chiều nay em có bận gì không, bà ấy hy vọng có thể bàn kịch bản với em ạ!”
A a a a a a!
Mình lấy được vai diễn rồi! Trước khi quay, mình có thể tiếp tục học ở lớp dự bị rồi!!!
Tịch Ngôn Vãn nghe rõ những gì Tang Tiếu vừa nói, cũng mỉm cười, vừa kiêu ngạo vừa tự hào tựa như phụ huynh thấy con mình đạt điểm tuyệt đối: “Tang Tiếu nhà mình giỏi quá, em có thể lấy được vai diễn từ đạo diễn Đàm Mễ chứng tỏ kỹ thuật diễn của em được công nhận rồi. Bây giờ chưa tới bảy rưỡi, đạo diễn Đàm Mễ hẹn em mấy giờ gặp vậy?”
Tang Tiếu lắc đầu: “Đạo diễn Đàm Mễ nói xem thời gian của em ạ.”
“Xem thời gian của em?” Giáo sư Lan gắp tôm cho vào chén của Tang Tiếu, từ tốn nói: “Nếu Đàm Mễ nói xem thời giờ của em thì em cứ bảo Đàm Mễ tới nhà cô, kẻo em lại phải cực khổ chạy đến gặp bà ấy ngay khi mới vừa ăn cơm xong. Cái cô đó ấy à, tính tình hấp tấp, tới giờ cũng chẳng chịu thay đổi gì cả.”
Câu của giáo sư Lan khiến Tang Tiếu và Tịch Ngôn Vãn kinh ngạc không thôi. Lương Phong là con gái của giáo sư Lan mà cũng thấy sửng sốt: “Cô giáo Lan, mẹ biết đạo diễn Đàm Mễ sao ạ?”
Giáo sư Lan cầm khăn ăn tao nhã lau miệng: “Biết chứ, bọn mẹ học cùng lớp từ mẫu giáo đến cấp ba đấy. Mẹ đứng nhất thì lần sau bà ấy nhất định phải đứng nhất. Bà ấy đứng nhất thì đợt sau mẹ nhất định phải đứng nhất, sau đó cứ thay phiên giành đứng nhất mãi. Đến khi lên đại học không ai giành với mẹ, trái lại không quen cho lắm.”
Tại bàn, ba người còn lại nhìn nhau. Cho dù Tang Tiếu ngây thơ đến mấy thì cũng nghe được mùi thuốc s.ú.n.g trong giọng điệu của giáo sư Lan khi nhắc tới đạo diễn Đàm Mễ, trông có vẻ giữa hai người không được hòa hợp lắm.