Ăn cơm trưa xong thì đến giờ bốn đứa nhỏ đi ngủ trưa. Tang Tiếu thấy ba người Mỹ Mỹ không nỡ ăn bánh quy nhỏ và bánh kem nhỏ, thậm chí đặt vào hộp nhựa để trên gối đầu. Cô lập tức kinh ngạc: “Các em không sợ kiến đến à? Hơn nữa bánh quy và bánh kem để lâu không ăn là hỏng đó!”
Ba người Mỹ Mỹ:!!!
Bọn họ đều chuẩn bị giữ món quà nhỏ lại!
Kim Bảo vốn thấy những người khác đều có, chỉ cậu bé không có, trong lòng đang giận dỗi. Vừa nghe thấy Tang Tiếu nói, cậu bé lập tức làm mặt quỷ với bọn họ: “Hừ, ba đứa ngốc.”
Tang Tiếu cười khanh khách vươn tay: “Các em thích nhìn không thích ăn thì chị ăn hộ các em nhé?” Nói xong, cô duỗi tay xoa xoa bụng: “Chị có thể ăn hết sạch. Tuyệt đối không lãng phí!”
“Không cho!” ×3
“À.” Tang Tiếu hơi tiếc nuối: “Vậy các em tự ăn hả? Bánh quy nhỏ và bánh kem nhỏ ăn luôn trong ngày là ngon nhất. Để sang ngày là không thể ăn, hơn nữa có khả năng còn bị đau bụng.”
Chúc Thanh Vi cười khổ duỗi tay đẩy Tang Tiếu, nhỏ giọng nói: “Bọn nó không nỡ ăn.”
Không nói trẻ con, bốn người bọn họ nhìn bánh quy nhỏ và bánh kem nhỏ tinh xảo cũng không nỡ ăn. À không, cũng có ngoại lệ! Tống Dập ngoài miệng nói không nỡ mà thật ra ăn vui vẻ hơn ai hết.
Trong mắt Tang Tiếu toát ra mờ mịt: “Không nỡ? Mọi người ăn xong, chúng ta lại làm là được mà? Làm xong lại ăn, ăn xong rồi lại làm!”
“Bọn em không biết làm!”
“Mọi người mà biết thì em mới không mang đến đâu!” Tang Tiếu nói đến đúng lý hợp tình.
Những người khác:...
Đám cư dân mạng:...
Trước khi Tang Tiếu đến chương trình, cô đã nghiêm túc xem bản cắt nối biên tập. Sau khi nhận thức đầy đủ việc bốn người Tống Dập có thể làm, cô mới chọn riêng một chuyện trước mắt bọn họ sẽ không làm.
Ở trong mắt Tang Tiếu, đồ mà một đồ cùi bắp tầng trung như cô làm ra có thể khiến cho các bạn nhỏ thích là việc rất đỗi bình thường!
Mà Tang Tiếu đồng ý đến chương trình giải trí "Bé ơi đến đây nào", trừ nhìn trúng chỉ số ra vẻ ra thì cũng có một nguyên nhân khác. Sau khi cô nhận rõ mình không phải là đồ cùi bắp tầng dưới chót thì vẫn luôn muốn biểu diễn trong một chương trình giải trí cho đám cư dân mạng xem. Thế nhưng cô lại không tìm thấy cơ hội. Bây giờ cơ hội đã đến, Tang Tiếu đương nhiên phải bắt lấy.
Từ nhỏ, Tang Tiếu học tập cũng từ trong miệng tam sư huynh nghe được truyện con lừa con và củ cà rốt, cho nên cô cũng học dáng vẻ của nhóm sư huynh sư tỷ chuẩn bị đồ có thể làm các bạn nhỏ thích. “Không phải chị đã nói buổi sáng rồi à? Buổi tối có thời gian thì sẽ dạy các em làm mà.” Tang Tiếu nghiêm túc hứa hẹn xong lại vỗ vỗ vào vali đồ, làm bản thân có vẻ có vài phần sức thuyết phục: “Thật sự làm rất đơn giản! Chị chỉ cần hai buổi tối là học được!”
[Chỉ số ra vẻ: 2481/9999]
Nhìn chỉ số ra vẻ tăng lên, Tang Tiếu cực kỳ buồn rầu. Vì thế cô rất nghiêm túc mà nói với các bạn nhỏ: “Chị không có khoe khoang. Nói chính xác ra thì lúc ấy chỉ tốn một buổi tối thêm nửa buổi tối thôi.”
[Chỉ số ra vẻ: 2482/9999]
Tang Tiếu: Ô?
Thế mà lại lần nữa được một điểm chỉ số ra vẻ khoe khoang?
Tang Tiếu nhớ rõ năm đó lần đầu tiên tứ sư tỷ làm chỉ trong nháy mắt. Khi đó, cô cảm thấy so với tứ sư tỷ thì mình quả thực quá cùi bắp. Kết quả hiện tại, thế giới trong tương lai cô nói tốn hai buổi tối học được đều có thể bị người ta cho rằng đang khoe khoang? Do đó có thể được đến hai chỉ số ra vẻ?
Ừm, xem ra đồ cùi bắp tầng dưới chót trong thế giới tương lai không ít nha.
Tiểu Nguyệt Lượng lần đầu tiên đặt câu hỏi: “Một buổi rưỡi tối là được á?”
Mỹ Mỹ rất có tự tin: “Có khi em chỉ học một buổi tối là biết á.”
Thang Viên cũng rất có tự tin. Ba bạn nhỏ như nghé con mới sinh không sợ cọp. Bọn họ đều cảm thấy làm bánh quy và bánh kem không khó. Hiện tại bọn họ không biết chỉ vì không ai dạy thôi!
Tang Tiếu điên cuồng gật đầu: “Chị tin các em! Chị vừa nhìn đã thấy các em rất thông minh!”
Ba đứa nhóc cũng điên cuồng gật đầu, bọn họ cũng tin vào bản thân mình! Một lúc sau, trừ Tiểu Nguyệt Lượng không đành lòng ăn thỏ con đáng yêu ra, Mỹ Mỹ và Thang Viên đều vui vẻ ăn hết hổ nhỏ và Na Tra mà hai đứa thích nhất.
Ngon thật đó!
Những người khác:...
Mấy đứa thật con mẹ nó, một người dám nói ba đứa dám tin.
Kim Bảo nhìn tươi cười dào dạt trên mặt ba bạn nhỏ, từ từ đi đến trước mặt Tang Tiếu. Cậu bé vẫn ra cái vẻ trời đất bao la ta vẫn lớn nhất: “Em cũng muốn học!”
Không thể không nói, bằng tính tình của Kim Bảo, cậu bé có thể chủ động nói chuyện với Tang Tiếu, đã là nhượng bộ rất lớn.
Tang Tiếu cúi đầu nhìn Kim Bảo. Thật ra cô cảm thấy bốn bạn nhỏ đều rất đáng yêu, trắng trẻo mềm mại, làm người rất muốn ôm rồi xoa nắn vài cái: “Chờ em hái nho xong, đổ nước ngâm chân cho Mỹ Mỹ rồi lại nói.”