Tang Tiếu ngược lại được Tống Dập nhắc nhở, ánh mắt sáng quắc nhìn Kim Bảo. Cô rất nghiêm túc trưng cầu ý kiến: “Giường đệm của em ở đâu? Em có mang pháo nhỏ đến à? Chị thí nghiệm một lần ở trên giường của em trước nhé?”
Nếu cô có thể làm lại tất cả những gì Kim Bảo nói, thật sự là rất ra vẻ đó!
[Chỉ số ra vẻ: 2478/9999]
Những người khác:...
Đám cư dân mạng:...
Bọn họ có chút hoài nghi, khi còn nhỏ có lẽ Tang Tiếu cũng hư giống Kim Bảo.
Kim Bảo chân cũng không đạp, tay cũng không duỗi, một đôi mắt tròn xoe trừng Tang Tiếu. Cậu bé như thấy được phiên bản người lớn của mình!!!
Thủ đoạn càn quấy từ nhỏ có thể sử dụng đều đã dùng, thủ đoạn còn lại bởi vì cậu bé bị Tang Tiếu xách ở trong tay nên không dùng được. Trong lúc nhất thời, trong cái đầu nhỏ của Kim Bảo bốn năm tuổi như hồ nhão, không biết tiếp theo nên làm chuyện gì.
Tang Tiếu thấy Kim Bảo không nói lời nào, trong lòng có chút đáng tiếc. Cô cúi đầu nhìn ba đứa bé còn lại: “Các em có thể đưa chị đi nhìn vị trí giường của Kim Bảo không? Buổi tối có thời gian chị dạy các em làm bánh quy nhỏ và động vật nhỏ!”
Nghe vậy, đôi mắt Mỹ Mỹ vụt sáng. Cô bé giơ tay nóng lòng muốn thử, trong trẻo non nớt nói: “Chị Tang Tiếu! Em đưa chị đi!”
“Không được!” Lần đầu tiên Kim Bảo bị người khác doạ. Cậu bé không ngờ còn có người càn quấy hơn cả mình. Mấu chốt là sức lực còn lớn hơn cậu bé: “Chị không thể đụng đến giường nhỏ của em!”
Tang Tiếu không d.a.o động: “Chị không đấy. Chị cứ muốn đụng đấy.”
Kim Bảo: “Không cho chị đụng!”
Tang Tiếu: “Chị không nghe!”
Những người khác: Ấu trĩ lớn và ấu trĩ nhỏ cãi nhau à?
Bọn họ cũng đã nhìn ra, giữa Tang Tiếu và Kim Bảo trước mắt không ra được chuyện lớn gì. Lâm Quân Thừa nói một tiếng với Điền Nam rồi cùng đi chuẩn bị nấu cơm, còn Chúc Thanh Vi và Tống Dập ở lại trông bốn, à không, năm đứa bé.
Cuối cùng, Tang Tiếu cũng không thể hỏi được vị trí giường nhỏ của Kim Bảo. Người duy nhất có thể nói cho Tang Tiếu là Mỹ Mỹ đã bị Tống Dập bịt mồm.
Lúc ăn cơm trưa, Kim Bảo một mình giận dỗi, không thèm để ý đến ai, cơm cũng không ăn, mọi người cũng không gọi, rất khí thế ra điều kiện nếu như A Tửu không đưa Tôn Ngộ Không cho cậu bé thì cậu bé sẽ phản kháng tới cùng.
Chúc Thanh Vi cảm thấy không thể để trẻ con đói nên vẫn luôn cầm muỗng cơm và đĩa đồ ăn ở bên cạnh dỗ dành.
Trên bàn cơm, Tiểu Nguyệt Lượng và Mỹ Mỹ ăn thật sự vui vẻ. Tiểu Nguyệt Lượng luôn luôn quái gở hướng nội, không thích biểu đạt lần đầu tiên chỉ vào bàn đồ ăn nói: “Thích trứng gà cuộn, còn muốn nữa!”
Thấy thế, Lâm Quân Thừa rất vui vẻ, trên khuôn mặt màu lúa mạch lộ ra nụ cười: “Để chú lấy thêm cho cháu một ít.”
Anh ta nói xong, ngầm dựng ngón tay cái với Tang Tiếu.
Tuy rằng biện pháp Tang Tiếu quá xằng bậy nhưng lại rất có tác dụng. Tiểu Nguyệt Lượng đã bước ra bước đầu tiên.
Tang Tiếu cảm thấy đồ ăn của "Bé ơi đến đây nào" rất ngon, ăn đến ngon lành. Kết quả cô thấy Thang Viên ngồi đối diện không chỉ không ăn, còn rớt nước mắt. Ố?
Tang Tiếu buông đũa, trong mắt lộ ra nghi hoặc: “Thang Viên, đồ ăn thầy Tống với cô Điền làm có hiệu quả thúc giục nước mắt à?”
Tống Dập đang giúp Mỹ Mỹ buộc yếm đeo cổ, nghe thấy Tang Tiếu nói, quay đầu nhìn lại. Cậu ta lập tức hoảng sợ, vội cầm khăn bông lau nước mắt cho Thang Viên: “Thang Viên à, sao thế? Sao lại khóc?”
Trong bốn đứa bé, Thang Viên là chín chắn nhất, có phong thái anh cả nhất. Từ số đầu tiên đến giờ đều tự mình xúc cơm không cần những người khác hỗ trợ. Thế cho nên lúc ngồi ở trước bàn cơm, Tống Dập và Điền Văn cũng chưa chú ý đến Thang Viên khác thường.
“Vỡ rồi.” Thang Viên nghẹn ngào khóc, nước mắt lưng tròng nhìn Tang Tiếu: “Na Tra nhỏ vỡ mất rồi.”
Mỹ Mỹ một tay cầm thìa ăn cháo, một tay giơ lên lúng búng cáo trạng: “Kim Bảo làm hỏng Na Tra nhỏ của Thang Viên rồi, còn làm hỏng con hộ nhỏ [1] của em.”
[1] Ở đây bé Mỹ Mỹ nói ngọng từ con hổ nhỏ thành.
Tình hình vừa rồi quá hỗn loạn, không ai để ý được hết. Chủ yếu là người lớn cảm thấy vỡ một cái thì còn có một cái, không nghĩ tới Thang Viên vẫn luôn nhớ kĩ.
Ngay lúc Tống Dập lau nước mắt cho Thang Viên, Kim Bảo cũng được Chúc Thanh Vi khuyên lại đây. Tuy rằng cậu bé không cảm thấy mình có sai nhưng cậu bé quyết định tin tưởng Chúc Thanh Vi một lần. Bởi vậy, cậu bé đến trước bàn cơm, cũng không thèm nhìn ba “phản đồ nhỏ” kia, nâng cằm nói với Tang Tiếu: “Vừa rồi em sai rồi, không nên nói không cho chị uống nước vải.”
“Hiện tại chị có thể thích em không?”
Không thể không nói, có thể làm Kim Bảo coi trời bằng vung lại lần nữa cúi đầu nhận sai cũng là rất hiếm thấy rồi.
Tang Tiếu nghiêm mặt: “Vốn dĩ chị có thể thích em.”
Kim Bảo hừ lạnh, một bình nước vải mà thôi, cậu bé không cho uống thì không ai được uống cả. Chờ cậu bé lấy được Tôn Ngộ Không rồi, vẫn không cho chị ấy uống.
“Nhưng em làm Thang Viên khóc.” Tang Tiếu cảm thấy cô càng ngày càng quen cửa quen nẻo với việc làm ra vẻ này: “Chị lại không thích em rồi!”
Kim Bảo:!!!
Kim Bảo trưng một vẻ mặt bị lừa mà khiếp sợ: “Sao chị có thể gạt người?”
“Chị không gạt em.” Tang Tiếu vô tội nhìn Kim Bảo: “Chị không thích em. Cho nên chị nói thẳng ra mà.”
Kim Bảo:...
Kim Bảo tức đến phùng má.
Cậu bé muốn đánh nhau, nhưng nghĩ đến buổi sáng bị Tang Tiếu xách lên, lại không tự chủ được mà run rẩy.
[Chỉ số ra vẻ: 2479/9999].
[Tôi cảm thấy Tang Tiếu quá đáng. Đứa nhỏ đã nhận sai, đừng giữ mãi không bỏ.]
[Tôi vốn cũng thấy hơi quá. Nhưng nhìn bé Thang Viên khóc, tôi thật đau lòng mà.] . Google 𝘵𝑟ang nà𝘺, đọc nga𝘺 không q𝐮ảng cáo ﹙ 𝘛RÙM𝘛R𝐔YỆ𝐍﹒vn ﹚
[Đúng vậy! Đúng vậy! Ba đứa trẻ khác, ngay cả Mỹ Mỹ to gan nhất cũng từng bị Kim Bảo bắt nạt.]
[Thật ra tôi hi vọng Tang Tiếu có thể đối phó Kim Bảo, làm Kim Bảo học ngoan một chút. Các nghệ sĩ khác đều quá yêu chiều, quá theo ý Kim Bảo. Mọi người có phát hiện không? Một buổi sáng Kim Bảo chỉ lo đối phó với Tang Tiếu, cậu bé quên luôn cả bày trò đùa dai những người khác.]