Tang Tiếu đỏ cả mặt vì nụ cười Tịch Ngôn Vãn. Cô gãi gãi đầu: "Chỉ là em ngạc nhiên quá thôi, trong trí nhớ của em, sư huynh sư tỷ lúc nào cũng vô cùng lợi hại, chưa từng có chuyện gì có thể gây phiền hà cho mọi người.”
Nói xong, Tang Tiếu thần thần bí bí tiến đến trước mặt Tịch Ngôn Vãn. Cô chớp chớp đôi mắt hạnh long lanh, thì thầm với Tịch Ngôn Vãn: "Vậy nên sau khi em nhận ra mình thế mà cũng là ‘đồ ăn tầng trung’ ở thế giới này, em cực kỳ buồn bực. Các anh chị lợi hại như thế, tại sao còn chưa trở thành bá chủ kia chứ. Đất nước của tụi mình chẳng thể vượt xa những nước khác về mọi mặt như Kiếm Thương Tông.”
Mặc dù quốc gia hiện tại cũng rất hùng mạnh, nhưng lúc ấy Tang Tiếu cảm thấy có sư huynh sư tỷ vô địch ở đây, hẳn phải càng trở nên lợi hại hơn mới đúng, nếu không thì… phản khoa học!
Tịch Ngôn Vãn: …
Chuyện đó e rằng có chút khó khăn, không nói những cái khác, thế giới hiện thực không hề có chuyện sống lại ngay tại chỗ, được mấy người dám buông thả không sợ c.h.ế.t đâu.
Tịch Ngôn Vãn đè nén sự căng thẳng trong lòng, nhìn Tang Tiếu với vẻ mặt điềm nhiên: "Bởi vì bọn chị đều có điểm yếu, rất nhiều."
"Vâng." Tang Tiếu gật đầu, sau đó cô khoác tay Tịch Ngôn Vãn, nở nụ cười rạng rỡ: "Nếu như các anh chị sợ thứ gì đó mà em không sợ, em sẽ ở phía trước bảo vệ mọi người!”
Nghe vậy, Tịch Ngôn Vãn bật cười, thích thú trêu ghẹo: "Vậy nếu em cũng sợ thì sao?"
Tang Tiếu chột dạ cúi đầu, giày như có như không cọ vào mặt đất, giọng nói nhu hòa: "Vậy em đây trốn phía sau mọi người.”
Dù sợ cỡ nào thì các sư huynh sư tỷ cũng lợi hại hơn cô nha!
Tịch Ngôn Vãn buồn cười xoa xoa đầu nhỏ của Tang Tiếu, đáp: "Được rồi, đừng ngây ra đó nữa."
Dứt lời, chị hất cằm về phía lều trại: "Đợi quay xong cảnh phía trước sẽ được thả đi ăn cơm, bọn mình về lều nghỉ ngơi một lát, lúc ăn cơm lại tập thoại buổi chiều.”
"Dạ vâng!”
Cả hai cố tình đi đường vòng về lều vì không muốn đi nhầm vào camera đang quay, kết quả vừa khéo bắt gặp một khung cảnh tỏ tình.
Tịch Ngôn Vãn hất đầu về phía người đang được tỏ tình là Quý Kỳ Tây, khẽ cười giễu một tiếng. Từ lâu chị đã cảm thấy Quý Kỳ Tây ở trong đoàn phim chẳng khác gì một con công đực đang xòe rộng đuôi, đẹp trai khí chất, quan trọng nhất là còn giàu.
Với một người như vậy, trong giới giải trí bất kể là nam hay nữ nghệ sĩ thì đều có khả năng không giữ nổi bình tĩnh mà dán lên. Tang Tiếu cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho lúng túng, cô và Tịch Ngôn Vãn đứng ở chỗ ngoặt, có thể nhìn thấy Quý Kỳ Tây và một nữ nghệ sĩ khác, nhưng bọn họ thì lại không nhìn thấy bên này.
Ánh mặt trời chiếu xuống từ tán cây tươi tốt, chiếu sáng một nửa khuôn mặt của Quý Kỳ Tây, nửa còn lại ẩn trong bóng tối.
"Sư tỷ, hình như anh Kỳ Tây không được vui cho lắm.” Tang Tiếu kéo tay Tịch Ngôn Vãn, thấp giọng thì thầm.
Hình như đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người đại diện nhăn mặt – trông hệt như một khối băng lớn, một khối băng lớn cắm dao.
Không đợi Tịch Ngôn Vãn nói gì đáp lời, bên kia đã có động tĩnh.
Khi nữ nghệ sĩ nói chuyện, giọng nói có chút nũng nịu õng ẹo giả tạo: "Anh, anh Kỳ, lần đầu tiên nhìn thấy anh thì em đã không thể kiểm soát ánh mắt của mình được nữa. Em thật sự rất thích anh. Tang Tiếu thì có gì tốt kia chứ? Xét về ngoại hình em cũng có thua kém gì cô ấy đâu!? Quan trọng nhất là em sạch sẽ hơn cô ta.”
Những lời này vừa thốt ra, đừng nói Quý Kỳ Tây, ngay đến Tịch Ngôn Vãn, sắc mặt cũng trở nên vô cùng khó coi.
Trong số bốn người ở đây, chỉ có mỗi Tang Tiếu là vẫn chưa hiểu mô tê gì. Sao lại kéo đến vấn đề sạch sẽ hay không sạch sẽ rồi? Dù ở đoàn phim có khó khăn đến nhường nào đi nữa thì ngày nào cô cũng kiên trì tắm rửa lau chùi đó nha!
Tang Tiếu vừa khó hiểu vừa ấm ức, không khỏi nhìn chằm chằm nữ nghệ sĩ kia. Cô ta đưa lưng về phía cô nên không nhìn rõ mặt, nhưng mà phần da vùng cổ không trắng được như mình, tóc cũng chẳng mềm mượt bằng mình, nhìn kiểu gì đi chăng nữa thì đều là cô sạch sẽ mà!
Có lẽ là ánh mắt của Tang Tiếu quá đỗi oán hận, Quý Kỳ Tây vốn đang mang vẻ mặt lạnh lùng, kèm theo đó tiềm ẩn chút nguy hiểm bỗng dưng ngước mắt nhìn về phía Tang Tiếu bên này.
Tầng tầng lớp lớp bóng cây, dưới ánh sáng và lá cây đan xen, trong tích tắc, ánh mắt hai người chạm nhau.
Ngoài cảm giác chột dạ vì nghe lén bị phát hiện thì Tang Tiếu cũng chẳng có cảm nhận gì khác, ngược lại Quý Kỳ Tây đột nhiên nhếch môi cười, biểu cảm trở nên dịu dàng hẳn, nở nụ cười thân quen với Tang Tiếu.
Nữ nghệ sĩ kia tên là Đường Nhiễm Nhiễm. Thấy Quý Kỳ Tây cười, cô ta tưởng rằng cơ hội của mình đã đến, vội vã nói xấu Tang Tiếu liên tục: "Tang Tiếu là loại người có thể đi đập cửa phòng Ngụy Khai Vũ vào nửa đêm, ai mà biết được trước đó bọn họ đã ngủ với nhau bao nhiêu lần rồi, còn có Quý Lâm…”
"Cô muốn c.h.ế.t à?”
Một giọng ngâm dài truyền đến khiến trái tim Đường Nhiễm Nhiễm nháy mắt ngừng đập. Nhưng đợi đến khi đối diện với ánh mắt của Quý Kỳ Tây, cô ta lại bị sự rét lạnh và tàn độc trong đó đóng đinh tại chỗ.
Những lời còn lại về việc Tang Tiếu dụ dỗ Quý Lâm Xuyên, Thẩm Thư Triệt cũng bị mắc kẹt trong cổ họng, không thể thốt ra lời.