“Cuộc sống trong làng khá nguyên thủy, đến nay đều cần phải tự đốn củi nhóm lửa nấu cơm, hơn nữa tắm cũng không có bình nóng lạnh. Tất cả đều cần tự đun nước rồi rót vào trong thùng tắm.”
Đổng Kha Ninh vốn muốn nói cho Tang Tiếu biết cuộc sống trong làng chỉ một chữ: Khổ; hai chữ: Rất khổ; ba chữ: Cực kỳ khổ. Cô ta hi vọng Tang Tiếu có thể sớm chuẩn bị tâm lý. Nếu cô mà gây sự thì đạo diễn Lâm tuyệt đối có thể đuổi người ra khỏi đoàn phim.
Nhưng chờ cô ta nói xong, lại phát hiện Tang Tiếu đã nghiêng đầu nhìn mình, đôi mắt hạnh trong suốt sáng sủa, hai tay quy củ đặt ở trên đầu gối. Tang Tiếu cực kỳ chăm chú như học sinh ngoan chăm chú nghe giảng trong lớp học.
Cái miệng vừa ngậm vào của Đổng Kha Ninh lại tiếp tục hoạt động: “Đạo diễn Lâm mang theo một đội đi quay trong rừng Mưa, đội hai ở một bên khác, hiện nay hai đội đều ở trong lều, em ở trong làng một đêm. Ngày hôm sau có lẽ cũng phải ở trong lều với đoàn làm phim, cơm hộp trong lúc quay phim khá đơn sơ.”
“Trong rừng Mưa có thể sẽ gặp phải rết độc rất lớn. Lần trước mấy người anh Trương gặp được, chút nữa đã bị cắn rồi. Rất nguy hiểm.”
Quả nhiên, lúc Đổng Kha Ninh nói xong, ba người Quất Tử đi cùng Tang Tiếu đến quay phim đều lộ vẻ lo lắng, nhất là Miêu Miêu gan bé: “Chị chỉ mới chuẩn bị tốt cho môi trường khó khăn và gian khổ, hóa ra còn có thể gặp phải rết độc và rắn độc sao?”
Lúc Miêu Miêu đang nói đến hai chữ rắn độc, chợt cảm thấy tóc gáy dựng đứng, trên cánh tay nổi đầy da gà.
Nếu như vào lúc trước, Tang Tiếu chắc chắn cũng rất sợ, lo lắng bị cắn chết, nhưng sau khi Tang Tiếu nhận rõ bàn, ngăn tủ, cửa ở thế giới tương lai đều không rắn chắc bằng trong tông môn thì lá gan cũng lớn chút. Cô nhìn chằm chằm Đổng Kha Ninh: “Trùng độc ở rừng Mưa dài bao nhiêu?”
Đổng Kha Ninh nhớ lại một chút: “Khoảng ba mươi đến bốn mươi lăn xen-ti-mét.”
“Dài nhất cũng chỉ có bốn mươi lăm xen-ti-mét á?” Tang Tiếu trợn tròn mắt không thể tin nổi. Cô như chưa từng thấy việc đời: “Hóa ra bốn mươi mấy xen-ti-mét đã coi là rất lớn rồi à?”
Cô thể hiện một cách hoàn hảo cách nói, dùng giọng điệu ngạc nhiên nhất nói ra lời nói mà rất nhiều người nghe đều cảm thấy có phần giễu cợt.
Đổng Kha Ninh: “...”
[Chỉ số ra vẻ: 2101/9999]
Tang Tiếu:???
Lúc hot search [Tang Tiếu giả bộ] lên, sau đó Tang Tiếu đáp lại, chỉ số ra vẻ đã bay lên tới 2060. Trong mấy ngày sau đó, dựa vào Tang Tiếu không ngừng kiên trì ở khu bình luận, chỉ số ra vẻ đã bay lên tới 2100, đồng thời cũng bị phòng quan hệ công chúng tịch thu tài khoản Weibo.
Ai có thể ngờ cô vừa đến làng đã có chỉ số ra vẻ rồi!
Hai mươi phút sau, Đổng Kha Ninh mang theo đoàn người Tang Tiếu đi tới làng mà đoàn làm phim thuê. Đó là một tập thể rát đơn sơ, cả ngôi làng đều được bao quanh bởi đồng ruộng.
Trên đường, có người dân địa phương nhìn vài người đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu, tuy ánh mắt có mấy phần xa lạ thế nhưng trên mặt đều mang theo nụ cười hiền lành thuần phác.
“Đoàn quay phim ở rừng mưa nhiệt đới thường xuyên ở nhờ trong làng, bình thường cơm hộp của đoàn làm phim cũng được làm tại nhà dân làng.” Đổng Kha Ninh lo Tang Tiếu sợ, nhẹ giọng giải thích: “Hơn nữa ở trong sân của chúng ta có những người khác của đoàn làm phim, tính an toàn cũng được đảm bảo.”
Lúc nhắc nhở, cô ta đã chuẩn bị tốt buổi chiều đầu tiên Tang Tiếu ở trong làng sẽ mắc bệnh công chúa, dù sao hoàn cảnh trong làng một vài nhân viên trong đoàn làm phim cũng thấy khổ, huống chi Tang Tiếu từ nhỏ giàu có? Sự thực chứng minh, Tang Tiếu thật sự mắc bệnh công chúa.
“Trời ạ! Có muỗi! Thiếu chút nữa em bị cắn rồi, hu hu hu không muốn ở.”
[Chỉ số ra vẻ: 2102/9999]
Tang Tiếu nhẹ giọng oán giận xong, cô giơ vợt một cái bốn, năm con muỗi bị g.i.ế.c chết, hai vợt hạ xuống, muỗi không hề có nhân tính cũng ý thức được nguy hiểm, vù vù vù bay ra khỏi gian nhà.
“Trời ơi! Cái nồi này thật sự có thể dùng à? Đồ ăn chị làm đều khét rồi, cắt rau dưa cũng to. Hu hu hu nuốt không trôi.”
[Chỉ số ra vẻ: 2103/ 9999]
Tang Tiếu nhẹ giọng nói ghét bỏ xong, một d.a.o cắt xuống, nước chảy mây trôi mà thái ra một bàn. Hai cái xẻng xúc xuống, mùi thơm nồng nặc tỏa khắp sân, không lúc nào là không kích thích đến cái bụng đói của những người khác.
Thậm chí, đám con nít ở xung quanh đều cầm đặc sản nhà mình chạy sang để làm trao đổi, rồi lại bưng một bá
t đồ ăn quay về.
“Tắm cũng phải tự mình nấu nước à? Vừa nghĩ tới ở rừng mưa nhiệt đới vài ngày cũng không thể tắm thoải mái. Em lại hối hận QAQ.”
[Chỉ số ra vẻ: 2104/9999]
Ngay sau đó, những người khác tận mắt thấy Tang Tiếu thoải mái xách hai thùng nước giếng đầy, đổ thẳng vào trong nồi nấu nước rồi than thở: “Tranh thủ tắm một đêm cho đã đã.”
Những người khác:...
Cái gọi là thế giới quan nát rồi lại lập, bọn họ cũng đã hiểu đại khái.
Tang Tiếu nhìn chỉ số ra vẻ liên tục tăng lên, bản sao nhỏ trong lòng đang điên cuồng nhảy múa.
Á á á! Quả nhiên học tập làm một người yếu ớt trong phim trên tivi và tiểu thuyết rất có tác dụng!
Cho nên, chờ buổi tối lúc mọi người chuẩn bị ngủ, Tang Tiếu không ngừng cố gắng, cô nhõng nhẽo để tăng chỉ số ra vẻ: “Giường cũng quá cứng rồi, quá cứng không hề mềm. Ai mà ngủ được chứ?”
Lặng im.
Chỉ số ra vẻ lặng im.
Tang Tiếu thầm kinh ngạc. Cô không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Đổng Kha Ninh và các nhân viên công tác khác. Cô chớp chớp mắt, rất thành khẩn hỏi: “Mấy người không cảm thấy em làm ra vẻ à?”