— Một mật mã lộ liễu vậy sao mà đúng được?
Tang Tiếu, những khách mời khác và cư dân mạng cũng thầm nghĩ như vậy trong lòng.
Vì vậy, Tang Tiếu tiếp tục hếch cằm, trên mặt đầy vê kiêu ngạo cùng tự phụ, cô đã sẵn sàng nhận chỉ số ra vẻ rồi!
[Xác minh mật khẩu thành công, xin hãy mở cửa.]
Tang Tiếu:?
Những khách mời khác:??
Cư dân mạng:???
Ban đầu, khi Thi Dung đẩy Tang Tiếu đến cánh cửa khóa, khuyến khích Tang Tiếu mở cửa nhưng Tang Tiếu từ chối, trong phòng livestream liền cãi nhau kịch liệt, trong đó cãi nhau to nhất là giữa các fan của Tang Tiếu và Thi Dung.
[Thi Dung ác quá vậy? Tập nào gặp khách mời cũng bắt người ta đoán mật mã. Chẳng phải Chíu Chiu đã nói là mình không đoán được mật mã rồi sao!]
[Cái gì gọi là “bắt” cơ? Dung Dung cho khách mời lên hình thôi mà cũng bị mấy người cố tình suy diễn thành mờ ám nữa. Lại nói, ai mà biết Tang Tiếu nói thật hay không, chưa biết chừng cô ta đang đợi đến lúc nguy cấp rồi một mình đứng ra đấy!]
[Nguy cấp cái búa ấy, mị đã muốn nói từ lâu rồi. Trước đó Thi Dung cười cợt oán trách Tiếu Tiếu tại sao không nói ra sớm hơn, chẳng phải muốn ám chỉ với những người khác là Tiếu Tiếu cố ý trì hoãn để thể hiện, sau đó lãng phí thời gian của bọn họ sao? Trước đó kẻ xướng người họa cùng Quế Qua muốn Tiếu Tiếu làm mồi nhử kéo đám NPC quỷ đi. Mị nhổ vào ấy!]
[Fans của Tang Tiếu biết xấu hổ tí đi. Đừng thấy Dung Dung và Quế Qua chung đội mà chỉ chăm chăm tấn công mỗi Dung Dung. Có giỏi thì mấy người tấn công Quế Qua đi kìa! A, mấy người chột dạ, dù gì thần tượng nhà mấy người cũng từng bắt nạt Quế Qua trong đoàn phim kia mà, có nhân chứng nữa đấy!]
[Nhân chứng? A, ai chẳng thể làm nhân chứng chứ? Chỉ đơn giản là ghét cả hai người bọn họ, hai đứa trà xanh phối hợp với nhau, mắc ói.]
Phần bình luận chạy đang ầm ĩ điên cuồng, một âm thanh điện tử rõ ràng vang lên, ngay lập tức khiến tất cả câm nín.
[Xác minh mật khẩu thành công, vui lòng mở cửa.]
Ngay sau đó, bọn họ trơ mắt nhìn Tang Tiếu ngẩn người chớp chớp mắt, ngập ngừng vươn tay đẩy nhẹ, cửa mở ra. Cửa,
Mở rồi.
Cư dân mạng:???
Bộ mi không có tí tôn nghiêm và kiêu ngạo của một cánh cửa khóa mật mã được hả???
"Ôi trời đất ơi!" Cố Ly Nguyệt không còn thản nhiên bình tĩnh hay lười biếng nữa, cô nàng lập tức xông lên, mắt sáng ngời nhìn phòng ngủ chính sau cánh cửa. Một giường một tủ một ban công, nhìn vô cùng đơn giản nhưng lại mang vinh quang đoán mật khẩu của Tang Tiếu!
Cố Ly Nguyệt quay đầu nhìn Tang Tiếu: "Tang Tiếu, cô nhập mật mã gì thế?”
Phải nói rằng Cố Ly Nguyệt đã hỏi trúng tiếng lòng của những người khác, bọn họ cảm giác mình đã nhìn thấy bốn con số 0712, nhưng kinh nghiệm chơi "Sinh tồn trong phòng kín" nói cho bọn họ biết rằng không thể nào có chuyện đơn giản như vậy!
Tang Tiếu cũng kinh ngạc y như bọn họ, cho tới tận bây giờ, trong đôi mắt hạnh màu nâu của cô tràn đầy vẻ hoang mang, cô ngơ ngác đáp: "Nhập 0712 đó."
Ai mà ngờ được rằng tổ chương trình thế mà lại ghi rõ rành rành mật mã vào nhật ký cho bọn họ đọc kia chứ!
Ê-kíp chương trình:...
Bọn tôi chỉ muốn xác minh rằng mật khẩu nguy hiểm nhất là mật khẩu an toàn nhất là đúng hay sai thôi mà. Sự thật chứng minh, bộ lừa quỷ hả!!!
Thấy dáng vẻ cũng rất đỗi kinh ngạc của Tang Tiếu, Thi Dung hết mở rồi lại ngậm miệng, cuối cùng không nói gì, dù gì thì tư vị tự tay đưa mật mã cho nhóm đối địch cũng chẳng dễ chịu gì.
Cô ta là người đọc quyển nhật ký, cô ta dâng mật mã cho người ta, trong lòng thật là khó chịu và cay đắng.
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha, mị vừa chụp màn hình biểu cảm của Tang Tiếu, (Chỉ như này? Chỉ như này? Chỉ như này thôi sao?.jpg)]
[Đỉnh vãi hahahaha!! Ban đầu tui định bảo Tang Tiếu diễn trò, cái gì mà "chỉ là một cái mật mã thôi mà", toàn tấu hài mãi thôi. Kết quả Tang Tiếu thế mà không bị mất mặt, thật sự giải được khoá rồi kia kìa ha ha ha ha.] .
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! |||||
[Mấu chốt là bản thân Tang Tiếu cũng ngơ ngác kia kìa. Tui không hiểu được. Đến bản thân cô ta cũng ngơ ngác, vậy trước đó lấy đâu ra tự tin mà hếch cằm, ưỡn n.g.ự.c rồi nói những lời khó nghe với người khác: Chỉ là một cái mật mã đơn giản cỏn con thôi mà, liếc mắt một cái là tôi nhìn ra được!]