Phản Xuyên Vào Showbiz, Ta Cầm Nhầm Kịch Bản ''Hay Ra Vẻ''

Chương 161




Mặc dù vài ngày trước Quế Qua bị tung ảnh động có hành vi đồi bại, thế nhưng mấy ngày trở lại đây luôn được người hâm mộ “tẩy trắng” cho là anh ta bất cẩn không chú ý, góc chụp có vấn đề, v.v... Nhìn dáng vẻ ấm áp ôn hòa của Quế Qua bây giờ, một số người qua đường cũng không khỏi rung động.
Thi Dung liếc mắt nhìn thấy bốn người Tang Tiếu đang cầm cuộn tranh, cô ta tiến lên đón lấy cuộn tranh trong tay Lộ Chúc Chúc: "Bọn tôi đến thật đúng lúc, Quế Qua, không phải cậu là sinh viên mỹ thuật sao? Mau đến đây xem thử trong cuộn tranh này có mật mã gì không.”
"Được, để tôi xem." Quế Qua tốt tính đáp ứng, đồng thời chỉ vào vết bẩn trên áo: "Hồi nãy đụng phải quỷ trên lầu, lần mò đụng trúng thùng rác, trong số mọi người ai mang khăn ướt không?”
Vừa nghe đến khăn ướt, phần bình luận chạy ngay lập tức trở nên sôi nổi.
[Tui nhớ Tang Tiếu đã gạt hết cây lau nhà, không phải, sau đó NPC quỷ có lấy trong túi ra khăn giấy để lau tay!]
[Đúng vậy! Vài cái khăn ướt còn dư lại vẫn đang ở trong tay Tang Tiếu kìa!]
[Wow, Quế Qua cũng tốt bụng ha, chủ động cho Tang Tiếu một cơ hội để hòa giải?]
Vì Tang Tiếu không hề cố ý che giấu bàn tay đang cầm khăn ướt, thế nên ban đầu có một vài người nói Quế Qua tốt bụng thiện lương, tiếp sau đó liền có một vài người cho rằng Quế Qua vừa vào cửa đã nhìn thấy nên cố tình nói ra để chữa thẹn cho Tang Tiếu.
Bịch.
Một âm thanh không lớn không nhỏ vang lên.
Đám cư dân mạng đang khen Quế Qua hiền lành tốt bụng trong phần bình luận chạy trơ mắt nhìn Tang Tiếu nghiêng cổ tay, trực tiếp ném khăn ướt xuống đất rồi dùng chân dẫm lên.
Quế Qua:...
Cư dân mạng:???
Tang Tiếu cúi người nhặt khăn ướt từ dưới đất lên, bỏ vào trong túi nhỏ như ở chốn không người rồi nhét vào túi xách đang mang.
Cất khăn lau bẩn xong, Tang Tiếu vừa ngước mắt lên thì phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn mình, cô chớp chớp đôi mắt hạnh: “Không được vứt rác bừa bãi nha.”
Quế Qua:... Cư dân mạng:...
[Chỉ số ra vẻ: 1431/9999]
Ô ye!
Thấy chỉ số ra vẻ tăng lên, Tang Tiếu điên cuồng tán thưởng trong lòng, cô không muốn cho Quế Qua mượn khăn ướt, bẩn cũng không cho mượn!
Hóa ra người khác muốn mượn đồ, cô không cho mượn cũng được tính là ra vẻ!
Thấy bầu không khí đột nhiên đông cứng lại một cách kỳ dị, Lộ Chúc Chúc vội vàng cười nói: "Chúng ta mau xem tranh đi! Chị thật sự sợ đám ma quỷ trên lầu sẽ bất thình lình chạy xuống đó!”
"Đúng đúng đúng, chúng ta xem tranh đi.” Cố Ly Nguyệt lẳng lặng chắn ngang ánh mắt Quế Qua nhìn Tang Tiếu.
Cô ấy là người trong giới, tuy không biết rõ lắm chuyện gì đã xảy ra giữa Tang Tiếu và Quế Qua trong đoàn làm phim khi đó, nhưng cô ấy đã nghe kể một ít về con người Quế Qua.
Quế Qua bề ngoài có vẻ là một quý ông, nhưng thực chất anh ta là một tên đê tiện, có thể ngủ với diễn viên trẻ, fans, hẹn “phịch” hai ba người một ngày. Cũng chẳng biết tại sao Thi Dung lại mời Quế Qua đến hỗ trợ. Nếu sớm biết có Quế Qua, cô ấy sẽ không mời Tang Tiếu đến rồi, đỡ phải tức giận.
Bị Tang Tiếu không nể nang gì ngay trước màn hình phát sóng trực tiếp là điều mà Quế Qua không ngờ tới được. Nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt anh ta hơi nứt ra một chút, nhưng đó chỉ là thoáng qua rồi biến mất, tích tắc sau, anh ta bước lên trước với vẻ mặt như thường, nhìn lướt qua cuộn tranh rồi nói: "Đây là bản sao của “Lạc thần phú đồ” – bức tranh được vẽ dựa theo ‘Lạc thần phú’ của Tào Thực.”
Trong lúc giải thích, Quế Qua thật ra cũng có chút chột dạ. Anh ta có thể nhận ra đại khái bức tranh nhưng chi tiết thì không thể nhớ được nữa. Nhìn qua nhìn lại mấy lần cũng không thể tìm thấy bất kỳ mật mã nào bên trong.
Thi Dung xem tranh không hiểu, thế nên cô ta giương mắt nhìn Quế Qua: "Thế nào, nhìn ra chưa? Tôi thấy ở đây có bốn bức tranh, tới đây tới đây, cả bốn đều được mở ra rồi, nói không chừng cậu đem chúng nó đi so sánh là có thể nhìn ra được đó.”
Về phần bốn người còn lại, Thi Dung cảm thấy chắc là bọn họ cũng giống như mình, căn bản không thể nhìn ra được bất kỳ sự khác biệt nào giữa các chi tiết của bức tranh.
Thế nên Tang Tiếu và những người khác cứ nhìn Quế Qua cúi đầu xem tranh rồi vắt óc suy nghĩ.
Đứng ngây ra đó mấy phút đồng hồ, đau đầu thêm mấy phút đồng hồ nữa mà không tìm ra được, ngược lại suy nghĩ tới lúc nhóm khách mời cuối cùng trên lầu và ma nữ áo đỏ sắp chạy xuống rồi.
"A!!!!" Radar quét ma của Cố Ly Nguyệt báo động trước tiên, cô ấy không để ý đến những người khác mà vừa la hét vừa lôi Tang Tiếu bỏ chạy: “Có ma!!! Chạy mau!!!”