Cố Ly Nguyệt đưa tay nắm lấy tay Tang Tiếu, không muốn để lộ sự sợ hãi quá rõ ràng, nhưng giọng nói thì đã run run: "Tang Tiếu, chẳng phải đang là buổi sáng sao, mật thất vừa rồi cũng có ánh sáng, sao vừa ra khỏi phòng đã tối thui không thấy rõ được năm ngón tay rồi?”
"Khoan đã, Tang Tiếu, cậu xem, đừng bảo là có ma xuất hiện đấy nhé?”
Cố Ly Nguyệt phát hiện hình như Tang Tiếu im lặng hơi lâu. Tay hơi siết chặt lại, cô ấy lấy hết dũng khí tiến lên nửa bước ngáng trước Tang Tiếu, hỏi: “Tang Tiếu, cậu sợ à?”
"Sợ.” Tang Tiếu nắm ngược lại tay Cố Ly Nguyệt, đồng thời đưa tay đẩy cây lau nhà đang buông thõng xuống từ trên đỉnh đầu ra, tránh để nó làm bẩn quần áo của Cố Ly Nguyệt: “Tôi thật sự, thật sự rất sợ.”
Có lẽ không phải là thật lòng sợ hãi nên Tang Tiếu không hề kêu lên theo bản năng, thậm chí còn lơ đãng suy đoán có phải ê-kíp chương trình đã sắp xếp một bài kiểm tra sợ bóng tối ở bên ngoài mật thất hay không?
Đi đến thế giới tương lai, linh hồn của Tang Tiếu đã tích lũy và dung hợp với thân thể của nguyên chủ, cho đến nay tuy tu hành không đủ nhưng đã lấy lại được năng lực nhìn thấy mọi vật vào ban đêm.
Vì vậy, trong hoàn cảnh mà Cố Ly Nguyệt giơ tay không thấy được năm ngón, Tang Tiếu lại có thể dễ dàng nhìn thấy rõ ràng bảy tám phần, hoàn toàn không bị bóng tối gây ảnh hưởng. Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao Tang Tiếu lại trầm mặc sau khi nghe Cố Ly Nguyệt nói mình đưa tay không thấy được năm ngón lúc nãy.
Tang Tiếu nghiêng đầu, thầm nghĩ mình đã đoán được nguyên nhân Cố Ly Nguyệt kêu sợ. Cũng đúng, nếu như hai người bọn họ không nói sợ, ở cửa ải kế tiếp rất có thể ê-kíp chương trình sẽ bố trí một thử thách khó khăn hơn. Bây giờ thể hiện mình sợ một chút, chắc chắn có thể hạ độ khó của mật thất xuống rất nhiều!
Oa!
Nguyệt Nguyệt thật thông minh!!
Trong lòng, Tang Tiếu điên cuồng tán thưởng Cố Ly Nguyệt thông minh cơ trí, ngoài miệng thì phối hợp với Cố Ly Nguyệt: "Nguyệt Nguyệt, chỗ này quá tối tăm đáng sợ, cậu phải bảo vệ tôi đó nha.”
Cố Ly Nguyệt khóc không ra nước mắt, cô ấy cũng sợ mà!
Nhưng cổ tay bị giữ chặt cùng với dáng vẻ run rẩy nói chuyện của Tang Tiếu khiến Cố Ly Nguyệt không thể từ bỏ được: "Tôi, tôi sẽ bảo vệ cậu! Cửa của mật thất đầu tiên đã đóng rồi, bọn mình cứ lần theo ánh sáng mờ đến đầu cầu thang, không biết chừng có thể phát hiện được gì ở chỗ đó.”
"Có Nguyệt Nguyệt ở đây, tôi sẽ không sợ! " Tang Tiếu nói xong, trong lòng cũng phải tán thưởng cho sự thông minh lanh trí của mình.
Một sự phối hợp hoàn hảo, ê-kíp chương trình tuyệt đối không thể nhận ra cô và Nguyệt Nguyệt đang giả vờ sợ hãi!
Cố Ly Nguyệt không thể nhìn rõ xung quanh, cô ấy chỉ có thể mơ hồ xác định phương hướng dựa vào ánh sáng màu xanh lá của chiếc đèn thợ mỏ trên tường.
Một tay Cố Ly Nguyệt nắm lấy tay Tang Tiếu, một tay men theo tường run rẩy đi về phía trước. Nhưng vừa mới tiến lên một bước, Cố Ly Nguyệt đột nhiên cảm thấy nơi trán có chút ngứa, lành lạnh. Sau khi ngẫm lại, cô ấy suýt chút nữa bỏ chạy vì sợ hãi.
"A, Tang Tiếu... " Cố Ly Nguyệt nức nở. "Hình như, hình như trên đầu tôi --" có cái gì đó.
Tang Tiếu giơ tay đỡ lấy rồi đẩy ra: "Một cái cây lau nhà thả thõng xuống ấy mà, vừa rồi lúc đi ra ngoài cũng có một cái.”
Nhưng tại sao cây lau nhà lại ở phía trên?
Tang Tiếu thắc mắc, đồng thời tiện tay kéo một cái, chuẩn bị kéo cây lau nhà xuống.
Lần đầu tiên, không kéo xuống được.
Lần thứ hai, nói hơi lỏng ra một chút những vẫn không kéo xuống được.
Tang Tiếu và Cố Ly Nguyệt đồng thời ngẩng đầu lên, một người phụ nữ mặc váy đỏ bất ngờ lao tới trước mặt họ.
Cô ta nhìn bọn họ trong tư thế treo ngược, mái tóc đen dày mềm mại xõa xuống.
Sau đó, tất cả đều bị Tang Tiếu túm trong tay.
Xung quanh tối om, chỉ có nơi khuôn mặt của người phụ nữ là có ánh sáng, để người ta nhìn thấy rõ khuôn mặt trắng bệch kia, chiếc cằm gầy, đôi môi đỏ như m.á.u và một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào Tang Tiếu với vẻ đau khổ và căm phẫn tột cùng.
Tim Cố Ly Nguyệt ngừng đập ngay lập tức, thậm chí cô ấy còn quên mất rằng mình đang ghi hình cho chương trình, quên mất vai NPC ma quỷ là do nhân viên công tác đóng.
Bị ma nữ nhìn trong tư thế đó, cô ấy chỉ cảm thấy m.á.u toàn thân lạnh ngắt, cả người cứng đờ, lập tức dùng hết sức lực hét lên: "A!!!! Quỷ ----! "
Tang Tiếu:!!!
Té ra là phải hét lên!!!
"A!!! Quỷ kìa ----!" Tang Tiếu sao chép một cách hoàn hảo tiếng kêu la của Cố Ly Nguyệt, thậm chí còn học một biết mười, nhanh chóng kéo Cố Ly Nguyệt cắm đầu chạy như bay về phía trước, vừa chạy vừa la hét: "Có ma quỷ! Đáng sợ quá đi!!!!”
NPC ma nữ tê cả da đầu:...