“Vậy cô cũng không giúp Dao Dao luôn?! Nhiệm vụ của cô, Dao Dao cũng có giúp cô làm mà!”
Bạch Dao đứng bên cạnh anh ta vẫn mang vẻ dịu dàng như cũ, nhưng dịu dàng đến mấy cũng thể giấu được sự cô đơn nơi đáy mắt cô ta – rất giống một sự cô đơn vì chẳng ai quan tâm để ý, nhìn mà làm lòng người khác nhói đau.
Chiều hôm qua Bạch Dao chủ động đề nghị giúp A Tiếu làm nhiệm vụ, A Tiếu cũng đồng ý rồi. Nhưng đến lượt A Tiếu, rõ ràng cô có thể giúp Diệp Doãn Đồng và Tống Dập bẻ hết ngô nhưng lại không hề mảy may giúp Bạch Dao. Ai nhìn thấy mà không khó chịu kia chứ.
“Anh Giang, đừng nói nữa, lỗi tại em quá chậm chạp, hoàn toàn không giúp được gì cho Tiếu Tiếu cả. Tiếu Tiếu không giúp em cũng rất bình thường thôi, thật ra nếu Tiếu Tiếu thật sự giúp em, ngược lại em sẽ xấu hổ lắm.”
Diệp Doãn Đồng đang rót sữa giúp A Tiếu, nghe vậy thì động tác hơi dừng lại một chút. Lời nói của Bạch Dao, có thể là “người nói vô tâm, người nghe có ý”, nghe cứ cảm thấy như đang bảo A Tiếu vô ơn độc địa vậy.
“Thật vậy sao?!” Sau khi hỏi lại, A Tiếu vui vẻ nắm lấy cổ tay Diệp Doãn Đồng, hệt như thể đang xin chị ấy khen ngợi: “Chị nhìn xem, tối qua chị và Tiểu Dập hỏi có cần giúp những người khác làm việc không em đã nói rồi mà. Bọn họ đã từ chối rồi mà tụi mình còn giúp, rất có thể bọn họ sẽ không vui. Chuyện người ta đã từ chối rồi, chúng ta không thể cưỡng cầu ép buộc được. Chị nhìn xem, suýt chút nữa là Bạch Dao xấu hổ rồi! May mà tụi mình không giúp đó!”
Lúc nói chuyện, A Tiếu ngước khuôn mặt trắng nõn nhỏ bằng bàn tay của mình lên, đôi mắt lấp la lấp lánh, hệt như những vì sao sáng rỡ không dính chút bụi trên bầu trời đêm, khuôn mặt tràn đầy vẻ kiêu ngạo tự hào rằng “em hết sức, cực kỳ, vô cùng thông minh đấy nhé”.
Bạch Dao: “…”
Diệp Doãn Đồng: “…”
Những người khác và cư dân mạng: …
[Chỉ số ra vẻ: 11/9999]
Chỉ số ra vẻ nhảy hai số khiến A Tiếu nở một nụ cười vừa lớn vừa rạng rỡ, giống như một mặt trời nhỏ chói lọi treo trên cao, dù là ai cũng không thể phản bác được.
Quý Lâm Xuyên định thần lại từ thế giới của mình, quan sát A Tiếu như có điều suy nghĩ. Anh đột nhiên phát hiện người trước mặt đây không chỉ có vẻ ngoài mà giọng nói cũng giống như tiểu sư muội, ngay đến sự thẳng thắn khi nói và làm việc cũng giống tiểu sư muội như đúc.
Khi mọi người đang im lặng nhìn nhau, Tống Dập thấy sắc mặt Giang Tuấn khó coi, sợ anh ta trách móc A Tiếu nên vội vàng cười hì hì giải vây: “Anh Giang, nhiệm vụ của anh nặng hơn mọi người, buổi sáng một mình anh không làm được đâu, để em giúp —”
“Tiểu Dập, cậu im miệng!” Giang Tuấn vờ tức giận trừng mắt liếc Tống Diệp, cũng nhận thức được Tống Dập đã cho mình một bậc thang đi xuống: “Đàn ông không thể nói không được!”
A Tiếu vừa mới uống nửa ly sữa cho bữa sáng, khắp cơ thể được thỏa mãn, trên mặt cũng lộ ra nụ cười. Sau khi để ly xuống, cô tự nhiên bổ sung một câu: “Đại sư huynh của tôi nói, những người coi thường con gái thì không, xứng, nói, được.” “Cô —!” Vừa mới thốt được một chữ, nhìn thấy ánh mắt trong sáng vô tội của A Tiếu, Giang Tuấn lại đột nhiên nghẹn lời, dù có ngu ngốc đến đâu cũng hiểu được tại sao A Tiếu lại ghim anh ta.
Sống từ nhỏ đến lớn, anh ta đã quen thấy những người đeo mặt nạ, những người ngoài một đằng trong một nẻo, bình thường cũng lười phân biệt, cứ cười cười nói nói làm cho nhau hài lòng là được.
Nhưng khi gặp phải một người ngay thẳng bộc trực, trong lòng nghĩ sao nói đó, thậm chí còn không hiểu được khách sáo là gì, ngược lại anh ta không muốn đối phương học được mấy thứ quanh co lòng vòng kia quá sớm.
Sau khi cẩn thận nhớ lại tất cả những gì đã trải qua trong mấy ngày vừa rồi, anh ta bỗng nhiên phát hiện Tang Tiếu rất chân thật, bởi vì Lương Dư Hàng mà không thích Bạch Dao, cô chẳng thèm giả vờ mặt ngoài làm gì. Nếu Tang Tiếu cho chút mặt mũi bên ngoài, bản thân anh ta cũng sẽ không có ý kiến lớn như thế.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Giang Tuấn chột dạ dời mắt sang chỗ khác, cộc cằn nói: “Tang Tiếu, anh xin lỗi, trước đó anh không nên bảo cô nói dối, cũng không nên nói cô lén ăn vụng trong phòng. Anh sai rồi.”
A Tiếu mỉm cười: “Được rồi, không để anh ngã sấp mặt nữa.” Tui rộng lượng lắm đúng không!!!
Giang Tuấn ngẩn ra, lập tức vô cùng giận dữ, chỉ tay vào A Tiếu, lớn tiếng lên án: “Cô vậy mà lại nhân lúc không có ai lén vẽ vòng tròn nguyền rủa anh?!!”
A Tiếu ngu ngơ nhìn lại: “Hả??”
Hóa ra người của thế giới khác đã giỏi đến mức vẽ một vòng tròn là có thể khiến người ta gặp xui xẻo luôn sao?!!
Ở bên kia, khi Quý Lâm Xuyê nghe thấy những gì A Tiếu đứng trước mặt nói, bỗng chốc thẳng lưng lên, tay đang khoác lên một bên cũng bất giác nắm chặt. Ánh mắt anh khóa chặt vào A Tiếu, như xác định một cái gì đó. Nếu không có máy quay ở đây, có thể anh sẽ không thể kiểm soát được biểu cảm trên khuôn mặt.
NPC tiểu sư muội biến mất trong game mobile, tiểu sư muội A Tiếu mà tìm khắp số liệu của công ty game mobile cũng không thấy, vậy mà lại xuất hiện rồi sao???
Quý Lâm Xuyên phỉ nhổ phỏng đoán vô lý hoang đường của mình, đồng thời không kìm được mà ngẩng lên nhìn A Tiếu. Nhìn một lúc, anh đột nhiên cảm thấy suy đoán ban đầu của mình cũng có chút căn cứ.
Anh kìm nén xúc động muốn truy hỏi A Tiếu ngay lập tức, âm thầm định tìm cơ hội nói vài lời với A Tiếu để thăm dò một phen.
Nếu như tiểu sư muội thật sự xuất hiện…
Quý Lâm Xuyên lại đưa mắt nhìn A Tiếu một lần nữa, trái tim vốn đang bình tĩnh bất giác mềm đi một chút. Nếu thật sự đúng là cô, vậy anh có thể danh chính ngôn thuận cưng chiều em gái rồi.
Nửa tiếng sau, những người khác lục tục đi đến cánh đồng ngô, còn A Tiếu thì mượn lý do sợ nóng sợ nắng ở lại trong sân.
A Tiếu không phải là kiểu người có thể ngồi đợi, huống hồ tiếp tục ngủ cũng không thể lấy thêm chỉ số ra vẻ. Cô dứt khoát đi đến bàn để nguyên liệu nấu ăn của ê-kíp chương trình, nhìn xô kẹo đặt trên bàn, A Tiếu nuốt nuốt nước miếng. Cô giương mắt nhìn nhân viên buộc tóc búi phồng trước mặt, ánh mắt đầy chờ mong, mềm giọng hỏi: “Thật ra tôi có lén bẻ nhiều hơn 25 kí ngô, có thể đổi chút kẹo với các cô được không?”