Phản Xuyên Vào Showbiz, Ta Cầm Nhầm Kịch Bản ''Hay Ra Vẻ''

Chương 127




Tang Thành Phong bị đòn đánh trả này của Tang Tiếu làm cho nói không ra lời. Dục vọng khống chế của ông ta vẫn luôn rất mạnh. Bởi vậy ông ta cực kỳ ghét Tống Trí Tâm hành xử khác người, cũng không thích Tang Tiếu không chịu nghe lời.
Có đôi khi, ông ta nhìn cục diện nát bét do Tang Tiếugây ra, lại xem Bạch Dao có lễ có độ, thậm chí ở trong lòng thầm tiếc đứa con gái có quan hệ máu mủ với mình không phải là Bạch Dao.
Nhưng trước mắt, khi ông ta đối diện với Tang Tiếu bình tĩnh lạnh nhạt, chạm vào đôi mắt trong sáng không chút thân tình kia của Tang Tiếu, vậy mà trong lòng ông ta trong nháy mắt trào lên sự hoảng loạn khó hiểu, làm bàn tay đang đặt trên bàn của ông ta run rẩy.
Lâm Tình và Bạch Dao đã sớm bị Tang Tiếu không khách khí ra tay chỉnh đốn đến ngốc rồi. Đặc biệt Lâm Tình, khi bà ta nhìn Tang Tiếu giống như đang nhìn quái vật.
Một nghệ sĩ cắt đứt quan hệ với trong nhà không lén lút thì cũng thôi đi. Thế mà còn tự mình mang theo nhóm phóng viên tới chụp ảnh? Cô điên rồi à???
[Chỉ số ra vẻ: 824/9999]
“Các người lăn ra ngoài!” Tang Trạm như phát điên đưa tay gạt sạch chén đĩa trước mặt. Cậu ta quay đầu hung ác trừng Tang Tiếu, đồng thời duỗi tay chỉ vào nhóm phóng viên và luật sư: “Tang Tiếu, để bọn họ cút khỏi nhà ngay!”
Tang Tiếu yên lặng dịch khỏi bàn dài, sợ bị chén đĩa quăng vỡ ngộ thương. Chờ đến khi cô lại nhìn về phía Tang Trạm, đáy mắt đầy lòng hiếu học, dứt khoát hỏi: “Cậu có thể làm mẫu một lần không?”
Từ trước đến nay hễ thấy ai bảo những người khác lăn, Tang Tiếu đều không nhịn được tò mò. Bọn họ hy vọng đối phương dùng phương thức nào, tốc độ nào lại theo đường nào mà lăn nhỉ?
Thật đáng tiếc.
Từ trước đến nay Tang Tiếu cũng không nhìn thấy có người nào có thể làm mẫu.
“Tôi… chị…” Tang Trạm đỏ mặt, há miệng một lúc lâu, ấp a ấp úng, trong chốc lát tôi trong chốc lát chị, tới tới lui lui lặp lại bốn năm lần, cũng không "lăn" rõ được.
Tang Tiếu nghiêm túc chờ đợi cậu ta lúc lâu rồi dùng vẻ mặt vô cùng tiếc nuối mà thu mắt về.
Tang Trạm:...
Mé!
[Chỉ số ra vẻ: 825/9999]
Luật sư Tưởng nhận được điện thoại, tối muộn lập tức lái xe từ nhà đi vào nhà họ Tang. Anh ta mới đến gần phòng khách, bất ngờ bị cảnh tượng đồ sộ trước mắt làm chấn động tại chỗ. Bảy, tám phóng viên phân chia ở các vị trí, cầm cameras ghi lại toàn bộ quá trình. Mà Phí Nghệ - đại ma vương giới luật sư bọn họ, dẫn đầu đoàn luạt sư phía sau kiên nhẫn so sánh đối chiếu văn kiện gì đó với Tang Thành Phong.
Tang Thành Phong bị Phí Nghệ làm cho phiền lòng. Khi ông ta không kiên nhẫn dời tầm mắt thì vừa lúc thấy luật sư Tưởng đứng ở cửa. Đôi mắt ông ta lập tức sáng ngời: “Luật sư Tưởng, cậu mau…”
“Ối…” Sau khi luật sư Tưởng nhìn thấy ánh mắt Phí Nghệ nhẹ nhàng liếc tới, trong lòng sợ muốn rớt tim. Ngay sau đó, vẻ mặt anh ta vặn vẹo ôm bụng, nhe răng trợn mắt: “Tổng… tổng giám đốc Tang, tôi đau bụng quá. Các người chờ một lát! Chờ một lát!”
Luật sư Tưởng nói xong, không nói hai lời chạy về phía nhà vệ sinh ở tầng một của nhà họ Tang, dáng vẻ chạy như bay của anh ta giống như có người đuổi theo cắn sau lưng.
Bốn người nhà họ Tang:...
Sa thải! Nhất định phải sa thải tên luật sư chó má này!!
Phí Nghệ biết luật sư Tưởng. Anh ta là đàn anh cùng trường với chị. Hai năm trước, ba vụ kiện tụng của luật sư Tưởng đều đại bại ở trên tay Phí Nghệ. Từ đó, anh ta mắc một loại bệnh cứ nhìn thấy Phí Nghệ là đau bụng.
Thấy luật sư Tưởng không cho mình cơ hội hàn huyên nào, Phí Nghệ tiếc nuối lắc lắc đầu. Rồi sau đó, chị nhìn về phía Tang Thành Phong đang phẫn nộ, lễ phép mỉm cười: “Tổng giám đốc Tang, chúng ta tiếp tục nhé?”
Tang Thành Phong:...
Suốt bốn tiếng, Tang Thành Phong, Tang Trạm, Lâm Tình, Bạch Dao bị các phóng viên vây quanh chụp ảnh, bị nhóm luật sư vây quanh dò hỏi suốt bốn tiếng!
Khi hoàn toàn kết thúc, tinh thần một đám bọn họ đều có chút hoảng hốt, không phân rõ mình đang ở đâu, đồng thời cũng không rõ vì sao bọn họ có thể phối hợp, tựa như bị Phí Nghệ nói một câu, tâm tình đã bị d.a.o động.
Về phần luật sư Tưởng, có lẽ đã rớt vào bồn cầu rồi, tròn bốn tiếng anh ta đều làm ổ ở trong phòng vệ sinh.
Khi Tang Tiếu nhìn bọn họ, tâm tình thực sự phức tạp, xem ra bọn họ thật sự không thích cô đó. Bốn giờ đồng hồ, chỉ số ra vẻ quả thực như chuông gió treo trên cửa sổ, kêu lên không ngừng. Trước mắt, cô đã tích lũy được 835 rồi.
Cắt đứt quan hệ mà thôi, thế mà thu hoạch khá nhiều nha.
Tang Thành Phong thấy Tang Tiếu chuẩn bị mang theo người rời đi, vội lạnh giọng gọi người. Ông ta nắm chặt bàn tay đang run rẩy thành nắm đấm: “Tang Tiếu! Chị không sợ hối hận à?! Sau khi cắt đứt quan hệ, sau lưng chị không còn chỗ dựa nào nữa. Chị thật sự cảm thấy mình có thể lăn lộn ở giới giải trí như một cái chảo nhuộm lớn vậy à?!”
“Hóa ra sau lưng tôi có chỗ dựa à?” Tang Tiếu kinh ngạc nhìn Tang Thành Phong. Cô cũng không phải đang nói xiên nói xỏ mà rất nghiêm túc hỏi lại: “Ông Tang, ông có len lén giúp tôi cái gì à?”
Một câu, làm Tang Thành Phong lạnh giọng chất vấn thành người câm. Ông ta khó nhọc trả lời: “Chị đeo cái tiếng con gái nhà họ Tang. Những người khác tất nhiên sẽ nể chị.”