Phản Xuyên Vào Showbiz, Ta Cầm Nhầm Kịch Bản ''Hay Ra Vẻ''

Chương 119




Tang Tiếu đang cầm điện thoại di động nhìn đến bả, tám phút, nụ cười trên mặt như trộn đường: “Thế mà sư tỷ cũng thấy, hơn nữa còn chia sẻ, hơn nữa còn tag em!”
Thật ra, ngoài Tịch Ngôn Vãn thì Quý Lâm Xuyên cùng với Diệp Doãn Đồng, Tống Dập, Cao Trục thậm chí Giang Tuấn và một vài người quen biết Tang Tiếu trong chương trình giải trí cũng đều giúp đỡ chia sẻ.
Tuy Tang Tiếu đều trả lời từng người nhưng lúc cô thấy Tịch Ngôn Vãn chia sẻ, trong lòng cô vẫn vô cùng vui vẻ. Cô biết Tịch Ngôn Vãn đang ở nước ngoài, thời gian ở đó đã ba giờ sáng.
Tối nay, lúc chín giờ trong nước, khi độ hot của "Đoán đi đoán đi đoán đi" đang cao, official Weibo của Tang Tiếu và Weibo của Tang Tiếu đều đăng một bài viết: Album âm nhạc đầu tay của Tang Tiếu "Phá kén" đã phát hành online!
Trong đó sử dụng hai ca khúc do Quý Lâm Xuyên tự tay sáng tác, sử dụng một bản cover "Vụn sao" cùng với một bài ca khúc thuần cổ phong [1] do Tang Tiếu tự tay sáng tác.
[1] Cổ phong: Là một thuật ngữ chỉ nếp xưa, phong cách cổ, những nét đẹp tinh hoa thời xưa, được người đời sau chú trọng, ưu tiên lưu giữ và phát triển.
Cô đột nhiên phát hành album âm nhạc, có thể nói là đánh cho nhóm đối thủ cạnh tranh trở tay không kịp.
Bọn họ chẳng ai nghĩ tới Tang Tiếu ở công ty trước gần hai năm chưa từng mài ra được một album mà ở công ty Thước Kiều chưa được hai tháng thế mà đã phát hành album mới???
Mấy người đang châm chọc những người mỗi lần ra album mới đều phải chuẩn bị một hai năm đấy à?!
Quý Lâm Xuyên không ra album cá nhân, người khác lần lượt mời chào cũng không giúp. Thế mà âm thầm sáng tác cho Tang Tiếu? Hơn nữa một lần sáng tác hai bài? Thần tính của anh đâu rồi????
Điều làm cho người ta không nghĩ ra là Tang Tiếu thế mà cũng có thể tự sáng tác ca khúc?!!
Sau khi chuyện người mũm mĩm mặc áo vàng tháo mặt nạ xuống là Tang Tiếu, đã khiến rất nhiều người kinh ngạc. Bây giờ còn có thể sáng tác ra một ca khúc bản quyền, đó chính là sợ hãi rồi.
Bọn họ nháo nhào đi mua album kỹ thuật số với tâm trạng muốn bắt lỗi [2].
[2] Album kỹ thuật số: Là album được lưu trữ ở định dạng kỹ thuật số và có thể được truyền qua Internet và mạng không dây.
Nghe nhạc trực tuyến! Bắt lỗi trực tuyến! Thật ra, ca khúc bản gốc này, Tang Tiếu có phần đầu cơ trục lợi. Bởi vì, ca khúc được phát hành này là Tang Tiếu viết từ trước ở trong tông môn, trước sau cũng mất gần nửa năm đó.
“Được rồi! Từ lúc em lên xe đến bây giờ, trong nửa tiếng đã hét lên mười mấy lần rồi.” Quý Kỳ Tây nói xong, đưa tay thu điện thoại di động của Tang Tiếu. Anh nhướn mày cười: “Bé Tang Tiếu, anh cũng giúp em thắng một triệu ngôi sao đấy. Em không khen anh một câu à?”
Vừa nói xong, Quý Kỳ Tây lập tức thầm tự khinh bỉ mình. Sao lời anh vừa nói lại giống đứa nhóc học mẫu giáo đòi cô giáo thưởng phiếu bé ngoan vậy.
Tang Tiếu thu ánh mắt lại. Lúc nhìn về phía Quý Kỳ Tây, đôi mắt cô sáng long lanh như đựng đầy ánh sao, giọng vừa giòn lại vừa ngọt: “Cảm ơn anh Kỳ Tây giúp em thắng được ngôi sao! Mấy ngày hôm trước em chơi thi đấu thua sạch ngôi sao. Bây giờ trong nháy mắt em đã thoát khỏi nghèo khó, biến thành một phú bà rồi.”
Nói xong, Tang Tiếu móc từ trong túi ra một cây kẹo mút còn sót lại đưa cho Quý Kỳ Tây: “Em mời anh ăn kẹo! Kẹo này ăn siêu ngon đó!” Một hộp chỉ có sáu cái. Bình thường cô không nỡ ăn đó QAQ.
Quý Kỳ Tây không thích ăn kẹo. Anh vốn định chuẩn bị trả lại cho Tang Tiếu. Kết quả lúc anh thấy Tang Tiếu nhìn về phía chiếc kẹo, cô cực kỳ không muốn lại cố gắng khống chế ánh mắt không nhìn sang chiếc kẹo.
Gần như theo bản năng anh bỗng sinh ra vài phần tâm tình đùa giỡn.
Quý Kỳ Tây vừa đánh giá Tang Tiếu vừa ung dung bóc giấy gói kẹo mút ra. Ở trước mắt Tang Tiếu, từng chút một để lộ ra chiếc kẹo màu sữa trắng bên trong.
Tang Tiếu liếc kẹo rồi vội dời mắt đi, để Quý Kỳ Tây không nhìn ra sự không nỡ trong lòng cô.
Hu hu hu.
Tuy rằng cô đã ăn năm cái rồi, thế nhưng cái cuối thoạt nhìn còn ngọt hơn cả năm cái trước!
Quý Kỳ Tây thấy buồn cười. Anh nhét que kẹo vào trong miệng, vị ngọt ngào thơm nồng tràn ngập giữa răng với môi.
Ờm, quả thực rất ngọt! Nhưng mà dường như anh cũng không còn không thích ăn kẹo như trong ấn tượng nữa.
“Cảm ơn của kẹo mút của em.” Quý Kỳ Tây nhẹ nở nụ cười, nghiêm túc bình luận: “Rất ngọt.”
Vừa nói xong, anh lại không nhịn được thầm tự khinh bỉ mình. Móa, anh thật là ấu trĩ. Trước đó muốn được khích lệ thì cũng thôi, thế mà anh còn ăn hết kẹo mà cô nhóc thích nhất.