Phản Xuyên Đệ Nhất Yêu Nữ

Chương 8




Như một con chuồn chuồn lướt trên mặt nuớc, vừa chạm vào liền nhanh chóng tách ra.

Đây là một nụ hôn bình thường mà không thể bình thường hơn. Sau đó quay đầu bỏ chạy, như thể xấu hổ mà lấy tay che mặt lại.

Chỉ còn mỗi Tần Cảnh Thừa đứng ngây ngốc tại chỗ với vẻ mặc kinh ngạc.

Đưa tay lên, chạm vào nơi mới vừa bị cô hôn, rồi lại sờ bên kia, hắn cảm thấy có chút bực bội.

Nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô đang dần xa, ánh mắt bắt chợt dừng ở bên hông cô như, thấy đuợc một mãng thịt trắng nõn thoát ẩn thoát hiện, ánh mắt đột nhiên trầm xuống.

Bộ đồng phục này...

Không biết tại sao, hắn lại nhớ tới buổi tối hôm đó, hôm cô ngồi ở trên giường mà thoa thoa dưỡng da, bắt chợt cảm thấy cổ họng có chút khô nóng.

Tần Mộc Vũ biết người đàn ông phía sau vẫn còn đang quan sát cô, cho nên những bước cô đi thật phải khéo léo, không cần phải nhanh, chỉ cần đẹp là đuợc.

Sau khi rẽ vào trong góc, đã ngăn cản lại ánh mắt của người đàn ông, từ một nụ cười này thơ trên khuôn mặt nháy mắt biến mất.

Cô lấy chiếc kính đang mang xuống, cười nhạo một tiếng tùy tiện nhét vào trong ba lô.



Sau đó cô cởi ba lô màu đen đang mang ở trên lưng xuống, trong mắt lại có tia châm chọc, cái gì mà nữ sinh ngoan ngoãn, cô không mê chút nào.

Một tay cầm ba lô, tùy hứng mà vác trên vai, còn tay kia thì luồn vào tóc ở trước trán, đem mái tóc dài kia hấc ra phía sau, một cơn gió nhẹ thổi tới, làm lộ ra một gương mặt đẹp tuyệt trần.

Tinh thần rực rỡ, hừng hực khí thế.

Một phòng ký túc xá của trường đại học nghệ thuật đế đô dành cho bốn người, nguyên chủ ngày thường đều ở tại đây đến cuối tuần mới về nhà, theo chí nhớ của nguyên chủ rốt cuộc cũng tìm thấy đuợc số phòng.

Mở cửa, bên trong có một cô gái có dáng người nhỏ nhắn, gầy gò đang ngồi, trong lòng Tần Mộc Vũ liền trở nên mềm nhũn.

Đây chính là cảm xúc của nguyên chủ, bởi vì người ở bên trong trông gầy yếu giống như một con vịt xấu xí này có tên là Đường Giai Ninh, cũng là người bạn ngồi cùng bàn hết ba năm cắp ba của nguyên chủ, bây giờ lại học chung một trường đại học, học chung một ban, rồi ở chung một kí túc xá.

Đường Giai Ninh chính là người bạn duy nhất của nguyên chủ.

Tần Mộc Vũ cô trước giờ chưa từng có bạn bè, cho nên đối với người bạn này của nguyên chủ vẫn rất mới mẻ.

Cô dựa vào một bên cửa, dùng những ngón tay xinh xắn mà gõ cửa.

Đường Giai Ninh quay đầu, đầu tiên cô nhìn thấy là một mái tóc ngắn, làn da thì có hơi ngăm, má gầy, mũi có hơi nhỏ, không xinh nhưng vẫn ưa nhìn.



Khi nhìn thấy có một mỹ nữ đang nghiêng người dựa vào cửa, Đường Giai Ninh giật mình lúng túng nói, "Đồng học, cho hỏi cậu muốn tìm ai?"

Tần Mộc Vũ, "..."

Chân dài thẳng tắp bước vào, sẵn tay lấy một cuốn sách gõ lên đầu người bạn, "Là tớ đây"

Đường Giai Ninh sững sốt khoảng hai giây, thầm nghĩ, âm thanh này sau lại nghe quen quá vậy, hình như có chút giống với Mộc Mộc, rồi lại nhìn thật kỹ gương mặt kia...

Đường Giai Ninh kinh ngạc thiếu điều làm rơi luôn cả cái kính cận, "Mộc Mộc?"

Tần Mộc Vũ khoanh tay trước ngực, ngước cằm, trong giống như một nữ vương đầy cao ngạo, "Ừm, không phải tớ thì là ai!"

"Trời ạ, Mộc Mộc bộ cậu đã đi làm phẫu thuật sau? Mình sắp không còn nhận ra cậu luôn nữa đó."

Tần Mộc Vũ, "..."

"Tớ cảm thấy gương mặt này của cậu mới cần đi phẫu thuật đó." cô chỉ thay đổi mỗi kiểu tóc với bỏ mang kính thôi mà, có cần biểu hiện dữ dội vậy không?