Phản Xuyên Đệ Nhất Yêu Nữ
Cô kéo tay Đường Giai Ninh, đi tìm một nơi hẻo lánh ngồi xuống.
Cô không có thích bị người khác quan sát khi cô đang ăn.
Không còn nguyên nhân gì khác, chỉ cảm thấy lúc ăn thì miệng sẽ dính nhiều dầu mỡ, nhìn rất khó coi, cô cũng không muốn người khác lưu lại ấn tượng xấu đâu.
Tất nhiên cô cũng có thể làm cho bản thân đẹp như một bức tranh, nhưng mà nó không cần thiết.
Tại vì, lúc ăn chính là quá trình đuợc hưởng thụ, nếu quá trình này biến thành giả vờ thì thật sự rất nhàm chán.
Phía sau, Hạ Noãn Tử tức giận đến mức nội tạng như sắp bị thiêu đốt, đặc biệt khi nhìn thấy các nam sinh đều lộ ra những ánh mắt si mê, móng tay trực tiếp cắm vào lòng bàn tay.
Cô ta mới là tiêu điểm, làm sau có thể chịu đựng đuợc khi những ánh mắt đó vốn thuộc về mình lại bị người khác đoạt đi chứ.
Cơn đau nhẹ đã kéo lý trí trở về, Hạ Noãn Tử đưa mắt nhìn Khúc Phàm ở bên cạnh, cuối cùng cũng có chút an ủi, may mắn người đàn ông này không bị con hồ ly tinh Tần Mộc Vũ hấp dẫn.
"Anh Khúc Phàm, cô gái khi nãy chẳng phải là Tần Mộc Vũ sao, cô ấy thay đổi nhiều quá, thiếu chút nữa thì không còn nhận ra."
Khúc Phàm cau mày, rồi nhìn về phương hướng Tần Mộc Vũ, tầm mắt bị cây cảnh ngăn lại, chỉ có thể nhìn đến cái bóng của cô.
Thu hồi ánh mắt vô tình lộ ra mấy phần chán ghét, "Anh không rõ lắm."
Hiện tại, sau khi nhắc tới ba từ Tần Mộc Vũ này ra, biểu tình của mọi người chỉ còn mỗi chán ghét.
"Cái gì? Mỹ nữ đó là Tần Mộc Vũ?"
"Không có khả năng! nhỏ tiểu tam Tần Mộc Vũ kia xấu đến mức không thể diễn tả, sau có thể xinh đẹp như vậy!"
"Chắc là không phải đâu, cả hai người hoàn toàn không có điểm gì giống nhau, khí chất lại càng khác xa một trời vực, hơn nữa, với cái danh tiếng bây giờ của Tần Mộc Vũ thì cô ta còn mặt mũi tới trường sau?"
"Người vừa rồi đi cùng cô ấy, hình như là Đường Giai Ninh...."
Lời vừa nói ra, mọi người đều im lặng.
Thật sự là....
Tần Mộc Vũ không có bạn bè, Đường Giai Ninh cũng không có, cho nên ở trường thì hai người đó gần như hình với bóng, nghĩ lại gương mặt xinh đẹp khi nãy, cằm cùng với mũi thật sự rất giống với Tần Mộc Vũ.
Sắc mặt mọi người nháy mắt liền biến thành bảng màu, đủ loại màu sắc nhưng không tốt để nhìn.
Mấy nam sinh khi nãy trong tay vẫn còn cầm món sườn heo chua ngọt khi nãy, cảm thấy tay như sắp bỏng đến nơi, bọn họ vậy mà lại ân cần với Tần Mộc Vũ.
Nhưng mà, quả thật rất xinh đẹp...
"Thật sự là Tần Mộc Vũ sao, thay đổi nhiều quá đi."
"Có thể là bị kích thích, nên tính cách thay đổi?"
"Cho dù có thay đổi tính cách cũng không có khả năng đổi luôn cái gương mặt kia, cậu xem dáng vẻ đó của cô ấy kìa, như hoàn toàn trở thành người khác vậy."
"Biết đâu từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy thì sau, trước kia cô ấy lúc nào cũng mang mắt kính có ai nhìn rõ mặt đâu, có lẽ người ta lớn lên đã đẹp sẵn rồi thì sau. Đúng rồi Noãn Noãn, nhà của cậu không phải cùng khu biệt thự với nhà họ Tần sau, chắc cậu cũng biết gì đúng không?"
Hạ Noãn Tử xấu hổ mà cười, "Cái này tớ cũng không rõ lắm, có một thời gian tâm trạng Mộc Vũ không tốt lắm, hình như đi nuớc H thư giãn thì phải, tớ đã lâu rồi không gặp cậu ấy."
"Nuớc H?" Có người bắt đuợc trọng điểm, nuớc H không phải là nuớc chuyên về phẫu thuật thẩm mỹ sau.
Hạ Noãn Tử vẻ mặt thản nhiên nói, "Đúng vậy, cậu ấy đi nước H một thời gian, chẳng lẽ...."
Như ý thức đuợc mình định nói cái gì, Hạ Noãn Tử đột nhiên ngừng, vội vàng giải thích, "Ý tớ là Mộc Vũ đi thư giản, chứ không phải đi phẫu thuật...." Đâu.
Càng nói thì càng loạn, cô ta khẽ cắn môi, làm ra bộ dáng nói sai lời mà áy náy.
Thật ủy khuất mà nhìn về phía Khúc Phàm, "Anh Khúc Phàm, em có phải đã nói sai gì rồi hay không."
Khúc Phàm nhéo nhéo mặt cô, an ủi nói, "Không có, em không cần tự trách mình."
Những người khác sôi nổi phụ họa, "Noãn Noãn cậu quá thiện lương rồi, việc Tần Mộc Vũ phẫu thuật cũng không phải do cậu bịa đặt, cậu bảo vệ danh tiếng cô ta làm gì."