Phản Ứng Bản Năng

Phản Ứng Bản Năng - Chương 57





Ăn xong bữa Triệu Thụy Tiêu và Ngô Húc đều tỏ ý muốn ra về ngay, không thiết ngồi lại cái chốn sặc mùi tình yêu sến súa này nữa.


Ngô Húc coi như đã trút được gánh nặng trong lòng, cậu ta nghĩ Lý Xuyên dù còn ít tuổi nhưng nó chăm chút Lâm Lạc Dương miễn chê, hai đứa nó ăn ý với nhau đến từng cái chớp mắt. Lâm Lạc Dương cũng không có vẻ bấn loạn như còn đắm chìm trong quá khứ nữa, xem ra thằng bạn cậu ta đã vượt qua được thật rồi.


Triệu Thụy Tiêu thì bị chói mù mắt trước những cử chỉ thân mật sặc mùi khoe khoang của thằng bạn quý. Quý Vãn Kha đúng là Quý Vãn Kha, dù đổi thân xác thì cái cốt ngang ngược ấu trĩ vẫn còn nguyên không suy suyển.


Thậm chí vì có Lâm Lạc Dương dung túng nên nó lại càng đổ đốn hơn.


Bóng đèn đi hết rồi, trong nhà chỉ còn hai đứa.


Lâm Lạc Dương dọn bát, Quý Vãn Kha cũng dọn bát, cậu rửa bát, Quý Vãn Kha đứng cạnh nhìn nửa giây rồi xắn tay đòi nhào vô rửa hộ.


Lâm Lạc Dương buột miệng gắt: “Mày mà rảnh quá thì…”


Quý Vãn Kha ngước lên, mặt ngoan muốn chết.


Giọng Lâm Lạc Dương lại mềm nhũn, “Thì về phòng chơi game đi.”


Quý Vãn Kha đáp: “Không.”


Rồi lại nói thêm: “Tao muốn đứng đây với mày.”


Lâm Lạc Dương gật gật rồi lại gật gật nữa, cuối cùng cậu cam chịu vặn vòi nước chuẩn bị rửa bát trong ánh mắt soi mói của “em người yêu”, và y như rằng Quý Vãn Kha lại thò tay ra.


Lâm Lạc Dương sắp nhịn hết nổi, “Rồi mày muốn gì đây?”


“Để tao rửa.”


“Thế tao về phòng đấy.”


“Mày phải đứng đây nhìn tao.”


Lâm Lạc Dương kiên nhẫn bảo nó, “Không phải theo dõi tao kĩ vậy đâu, tao không sao mà… hôm nay mày nấu cơm thì đến lượt tao rửa bát, đã quyết định thế rồi mà?”


“Quyết bao giờ?”


“Hồi trước đó.”


“Hồi trước là hồi nào? Quên rồi không nhớ.” Quý Vãn Kha thò tay nắm vạt áo cậu rồi cúi xuống tì cằm lên vai cậu, lưng Lâm Lạc Dương gầy lắm, bờ vai cậu cũng thật là mỏng manh, xương cà trên xương, Quý Vãn Kha lại ngước mắt lên nhìn cậu.


Lâm Lạc Dương mím môi, có vẻ khó xử, “Mày đừng có bắt chước tao nữa đi.”


Quý Vãn Kha mỉm cười, thổi một cái vào lỗ tai cậu… ấy đều là những trò quen thuộc của Lâm Lạc Dương hồi trước, kiểu gì cậu cũng phải làm cho thằng người yêu đỏ mặt mới thôi.


Và giờ chính Lâm Lạc Dương lại đỏ cả tai, cậu chỉ muốn xua Quý Vãn Kha ra khỏi bếp, không cho nó lượn lờ xốn mắt cậu nữa.


Quý Vãn Kha vội nắm cổ tay cậu rồi cười tươi như hoa, “Anh này, anh ngượng gì?”


Lâm Lạc Dương không hiểu làm sao những lời nói, việc làm của cậu từ tít xa xưa mà Quý Vãn Kha vẫn nhớ được, chẳng lẽ nó nhớ hết mọi thứ khi hai đứa ở bên nhau? Mà thật ra cậu cũng đâu có quên.


“Ngượng bao giờ, xáp vào người ta nóng chết.” Lâm Lạc Dương nhớ hồi xưa Quý Vãn Kha đáp vậy đó, nên cậu cũng lặp lại y chang.


Thế là cậu chàng trước mặt cậu càng cười toe toét, gương mặt đẹp trai tươi tỉnh lại càng đẹp hơn, nó nựng nựng cằm Lâm Lạc Dương.


Lâm Lạc Dương nín cả buổi rồi phụng phịu: “Không biết trên dưới gì hết.”


Quý Vãn Kha không cãi mà chỉ say sưa nhìn cậu, nhìn nhìn một hồi nó liền cúi xuống hôn, chỉ phớt phớt bên ngoài chứ chưa phải hôn sâu, Lâm Lạc Dương lùi lùi tránh nó lại đuổi theo, vẫn chỉ môi chạm môi, chóc chóc.


Ghẹo nhau một lúc lâu Lâm Lạc Dương mới bảo: “Thôi! Tao thật… đợi tao bỏ bát xuống lại hôn.”


Quý Vãn Kha cứ như đứa con nít bị chiều hư, cứ lẵng nhẵng bám người lớn không chịu rời ra.


Lâm Lạc Dương rửa tay rồi quay lại, cậu nhận ra mình đã bị ghim cứng vào bồn rửa. Quý Vãn Kha cúi xuống, lần này là một nụ hôn thật sâu, tiếng môi lưỡi chóp chép khe khẽ.


Lúc rời nhau ra hai đứa đều thở hổn hển, nụ cười vẫn còn trên môi Quý Vãn Kha nhưng chẳng biết từ lúc nào nó đã trở nên chín chắn hơn hẳn ban nãy, nó nâng cổ tay Lâm Lạc Dương để hôn lên vết sẹo nơi đó. Từ sau khi bộc bạch nó cứ hay hôn vết thương của Lâm Lạc Dương, hôn nỗi đau của nó.


Lâm Lạc Dương nhìn nó, nhiều khi cậu không phân rõ được rốt cuộc Quý Vãn Kha mười chín tuổi hay hai sáu tuổi, hoặc giả nó là cả hai, muốn ngây thơ sẽ ngây thơ, cần chín chắn tự nhiên được chín chắn hơn người. Và dù thế nào cũng đều là Quý Vãn Kha.



Lâm Lạc Dương đặt bàn tay còn lại lên ngực cậu trai rồi chậm rãi lần xuống, như đang ve vuốt dấu tích của những lần tự hại dưới lớp áo quần.


Một thân xác đầy thương tổn.


Cậu cũng là một kẻ đầy thương tổn.


May sao thân xác này đã được trân trọng sau khi đổi một trái tim, còn Lâm Lạc Dương cũng được chữa lành sau tháng ngày chờ đợi.


“Lạc Lạc.” Quý Vãn Kha nhỏ giọng gọi tên thân mật của cậu, tên này cũng là nó đặt, không cho đứa nào khác gọi, chỉ mình nó được gọi thôi.


Lâm Lạc Dương biết nó định nói gì, cậu mỉm cười hòa giọng cùng nó.


“Tao yêu mày.”


##


Hai năm sau.


Ninh Thiến ngồi co ro trên sô pha, nhìn Lâm Lạc Dương lượn vòng vòng từ phòng ngủ ra phòng khách.


Ngô Húc ngồi cạnh cũng thấy ngứa mắt, “Ê tao bảo này Lâm bé đụt, mày có thôi đi không hả? Có cái gì to tát đâu, bộ mày là phụ huynh nó à?”


Ninh Thiến chặc lưỡi, với tay lấy một quả táo trên bàn, “Thôi kệ cho cậu ấy điệu, còn sớm mà. Đợi cậu ấy thay quần áo xong mình lái xe đến nơi là vừa kịp xem bế mạc.”


Ngô Húc cạn lời: “Chịu thằng này thật, có phải nó chụp ảnh đâu!”


Ninh Thiến hất cằm cười nhẹ, “Thế này cũng tốt mà?”


Ngô Húc thắc mắc, “Tốt gì mà tốt?”


Cậu ta và Lâm Lạc Dương chuyện trò suốt, còn Ninh Thiến với Lâm Lạc Dương rất ít khi gặp nhau, chỉ giữ liên lạc qua wechat.


Hai năm trước nghe nói Lâm Lạc Dương yêu một đứa con trai nhỏ hơn nó hẳn chín tuổi, Ninh Thiến đã nghĩ cậu bạn mình túng quá làm liều rồi, không ngờ đến khi được tận mắt thấy đứa con trai đó cô mới hiểu à thì ra… nó giống Quý Vãn Kha quá thể, mắt mũi miệng chẳng có gì liên quan nhưng cả lời ăn tiếng nói đến khí chất con người đều như đúc từ một khuôn với Quý Vãn Kha. Chính cô còn phát hoảng.


Mà dù thế nào chỉ cần bạn mình vượt qua được là cô vui rồi.


Trong lúc ấy Lâm Lạc Dương đã trở ra, trên người lại mặc bộ đồ khác, lần này không quá nghiêm túc cũng không quá xuề xòa, Ninh Thiến giơ ngón cái khen, “Đẹp trai ác liệt!”


Lâm Lạc Dương loay hoay soi mình trước gương.


Ngô Húc liếc xéo cậu rồi cũng nhón một quả táo nhét vào mồm.


“Triệu Thụy Tiêu đến đâu rồi, gọi nó chưa?”


Nghe vậy Lâm Lạc Dương ló đầu ra đáp, “Nó đi đón chị tao rồi.”


Ngô Húc ngạc nhiên hỏi lại, “Chị Lâm cũng đi à?”


“Ờ, nghe tao bảo nên chị tao đòi đi cùng…”


Ngô Húc nghi ngờ: “Bả thân với Lý Xuyên từ hồi nào vậy?”


Lâm Lạc Dương bất đắc dĩ đáp, “Thân đâu, vẫn thế thôi.”


“Vẫn chào em với thưa cô à?”


Lâm Lạc Dương đau khổ gật đầu.


Cậu nghi Lâm Nhược Liễu cũng đã nhận ra Lý Xuyên là Quý Vãn Kha rồi nhưng đôi bên đều không chịu ngả bài, cứ nhất định phải vòng vo để kiếm cớ cà khịa nhau.


Nhiều khi Lâm Lạc Dương cảm thấy mình là người trưởng thành duy nhất trong cái nhà này.


Và đương nhiên với hai người đó thì cậu cũng mãi mãi chỉ là đứa trẻ con.


Ninh Thiến gặm mấy miếng thì hết quả táo, cô ngồi vắt chân, bảo: “Mình nghĩ bé bạn trai cậu mà thấy cả đám bọn mình chắc nó ngượng dữ lắm.”


Một đám nô lệ đồng tiền ra đời lăn lộn hàng chục năm kéo nhau đi đón một thằng em hai mốt tuổi không quen không thân. Ninh Thiến đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh Lý Xuyên co giò chạy khi thấy bọn họ đến rồi.



Ngô Húc hứ một cái: “Nó chẳng biết ngượng đâu, mặt dày như cái thớt.”


Lâm Lạc Dương nói: “Mày nói gì tao sẽ kể nguyên văn lại cho Tiểu Xuyên đó.”


Miếng táo tọt xuống họng Ngô Húc làm thằng này ho ằng ặc một chặp, mãi sau nó mới ấm ức lên án: “Đồ thiên vị! Đồ gà mẹ!”


Lâm Lạc Dương cố tình nghiêng đầu cười, ra vẻ rất tán thành, “Thế đấy, thì làm sao.”


Tóc cậu lúc này đã dài lắm rồi, sợi màu trà xinh đẹp được cột thành một cái đuôi gà nhỏ quét trên vai.


Đó là Quý Vãn Kha buộc cho cậu trước khi đi.


Nãy giờ thay mấy bộ quần áo nên đầu tóc cậu cũng bị bù lên một tí, mấy sợi tóc con lại lơ thơ xòa xuống má. Lâm Lạc Dương vén chúng ra sau tai rồi nhìn giờ, thấy cũng không còn mấy thời gian.


“Đi thôi.” lần này giọng cậu rất trong trẻo, cậu ôm bó hoa rực rỡ trong lòng, hương thơm ngát thấm vào tận buồng phổi, “Mình đi gặp nó nào.”


Chụp ảnh xong Bành Tư Viễn tìm khắp nơi chẳng thấy bạn gái đâu, lại gặp Quý Vãn Kha đang đứng trên đường chạy phủ nhựa bên ngoài bãi cỏ với hai đứa con gái bên cạnh.


Cậu ta thầm thở dài rồi rảo bước lại đó, “Lý Xuyên à! Tìm mày mãi, ra đây chụp với tao cái ảnh đê!”


Thấy rõ vẻ chống cự trên mặt Lý Xuyên, Bành Tư Viễn nghẹn cả cổ.


Hai cô gái kia nghe tiếng cậu thì nhìn nhau rồi bỏ đi.


Đến nơi, Bành Tư Viễn lôi Quý Vãn Kha, “Tao tốt bụng tính giải vây cho mày mà mày thái độ thế à?”


Quý Vãn Kha cầm mũ cử nhân trong tay, “Khỏi cần, tao từ chối rồi.”


Hai cô gái vừa xong muốn chụp cùng cậu một kiểu ảnh làm kỉ niệm nhưng Quý Vãn Kha hoàn toàn không biết họ là ai, không cùng lớp mà có khi chẳng cùng khoa luôn.


Bành Tư Viễn lắc đầu rồi chặc lưỡi, đến đó thì tự dưng thấy Quý Vãn Kha giơ điện thoại lên.


“Ê, ê, làm gì đấy?” Bành Tư Viễn hỏi.


Quý Vãn Kha nhìn cậu ta có vẻ ngạc nhiên, “Mày muốn chụp ảnh còn gì?”


Úi chà hiếm có khó tìm, trai đẹp của khoa lại nể mặt mình quá, Bành Tư Viễn do dự một tí rồi bảo: “… ai lại dùng điện thoại thế, đằng kia có thợ chụp ảnh kìa.”


Quý Vãn Kha lại một lần nữa chìa cái mặt đầy chống cự ra, Bành Tư Viễn thật chỉ muốn cho nó một đấm, nhưng cậu ta cũng biết mình đấm không lại nó nên đành thôi.


“Rồi rồi rồi, đây đây, chụp đi chụp đi.” Bành Tư Viễn tạo dáng với ống kính điện thoại, Quý Vãn Kha lại càng nhăn nhó tợn.


Thật đúng là không thể hiểu được bọn trẻ này.


Chụp xong Bành Tư Viễn chợt hỏi: “Ờ… anh mày… hôm nay không đến à?”


“Đến chứ, chắc tí nữa.” Quý Vãn Kha đáp.


Bành Tư Viễn gãi gãi gáy rồi nói với vẻ ngượng nghịu: “À… ờ thì…”


Quý Vãn Kha bình thản cúi xuống xem điện thoại.


Đâu từ năm ngoái Bành Tư Viễn đã nhận ra e là “bạn gái” và thằng “anh” của người anh em này chỉ là một rồi.


Nhưng mà sao thế được???


Anh của thằng bạn mình! Và bạn gái nó!!


Hóa ra là một?!


Bành Tư Viễn bị hoài nghi chính mình rồi.


Nhưng Quý Vãn Kha yêu đương chẳng làm phiền đến ai, nó vừa một lòng một dạ vừa rất là quyến luyến người ta, số ít lần gặp nó cười toàn là cười với cái điện thoại.


Nhưng mà kỳ quá trời ơi.


Bành Tư Viễn nhịn lắm mới không hỏi thẳng, trong khi cái miệng cậu ta vốn là cái loa, giữ kín được chuyện người anh em mình cặp với trai quả là một kỳ công.


Đến lúc này rồi, thật tình là cậu ta nhịn hết nổi, nhìn Quý Vãn Kha cắm cúi gõ chữ cậu ta đành hỏi: “Ờ… có phải bồ mày cũng đến không?”


Quý Vãn Kha ngẩng lên, trong mắt chẳng có gì khác lạ, cậu thản nhiên đáp, “Ừ.”


Bành Tư Viễn: “Mày không có gì khác để nói à?”


Quý Vãn Kha nghĩ nghĩ rồi hỏi, “Cái gì nữa?”


Bành Tư Viễn nhịn hết nổi, “Anh mày chính là bồ mày!”


“Ừ, có vấn đề gì đâu?”


Thế mà không vấn đề gì à?!


Bành Tư Viễn tức muốn xì khói mà không dám thể hiện, cậu ta định lôi Quý Vãn Kha ra chỗ nào vắng vẻ nhưng chưa đi đến nơi thì Quý Vãn Kha đã khựng lại.


“Anh ơi!” Quý Vãn Kha gọi.


Bành Tư Viễn sững sờ, nhìn theo theo quán tính.


Hồi năm ba cậu ta đã được gặp Lâm Lạc Dương, lúc đó Lâm Lạc Dương thường đến trường tìm Quý Vãn Kha, rồi tan học Quý Vãn Kha sẽ về cùng anh ta.


Nhưng giờ nhìn sang cậu ta vẫn bị kinh ngạc, vì phía sau “bạn gái” của người anh em còn cả đống người nữa, họ cũng tầm tuổi như Lâm Lạc Dương, toàn trai xinh gái đẹp phong độ ngời ngời, trông rất có mòi danh lam thắng cảnh.


Lại thêm xung quanh toàn là sinh viên mặc đồ cử nhân nên họ càng nổi bật hơn.


“Mày… người nhà mày cũng đến à?” Bành Tư Viễn lắp bắp hỏi.


Quý Vãn Kha cũng hơi ngạc nhiên, rồi cậu khẽ mỉm cười đáp, “Ừ.”


Trước kia cậu chưa bao giờ biết đến hai chữ người nhà, chỉ từ khi ở bên Lâm Lạc Dương mới dần được nếm trải.


Từ đằng xa Ngô Húc đã gào tướng lên: “Bận đồ cử nhân sao không đội mũ vào?!”


Ninh Thiến đưa mắt nhìn quanh rồi thì thào: “Mũ đấy đội ẹp hết tóc, xấu trai lắm.”


Triệu Thụy Tiêu vẫn giữ vững nụ cười mỉm trên môi, “Kệ nó, nó cố tình hỏi đấy.”


Lâm Nhược Liễu hứ một tiếng, ý là chán chẳng buồn nói.


Lâm Lạc Dương đi đầu chìa bó hoa ra, cậu mới nở nụ cười chưa kịp nói gì thì đã bị Quý Vãn Kha giơ tay kéo vào lòng.


Nó ôm chặt lắm, bó hoa sượt qua tai cậu, vài cánh hoa rụng rớt xuống ngực hai đứa.


“Lạc Lạc.” Quý Vãn Kha thì thầm, mắt cười lấp lánh, “Mình mày đến được rồi, dắt theo cả đám làm gì.”


“Bọn này nghe thấy đấy.” có ai đó bảo.


Quý Vãn Kha kệ luôn, chỉ quan tâm mỗi người trước mắt.


Giờ cậu có người nhà, có bè bạn, có người yêu để cùng chào đón tương lai.


Một cuộc đời hoàn toàn mới, tất cả chỉ vừa bắt đầu.


Lâm Lạc Dương mỉm cười nâng bó hoa lên trước mặt cậu, nói: “Mừng mày tốt nghiệp!”


Quý Vãn Kha nhận bó hoa rồi mượn hoa che khuất hai đứa để trắng trợn đòi hôn trước ánh mắt kinh ngạc của cả đám người.


“Nếu không gặp được anh, em sẽ ở nơi nào.”


“Dù thời gian trôi đi vô định.”


“Em chỉ biết đến một mình anh.”


– End –