Phản Ứng Bản Năng

Phản Ứng Bản Năng - Chương 38





*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Lâm Lạc Dương ghét ngủ, ghét mơ, cậu muốn tỉnh táo, vì trong hiện thực có Lý Xuyên.


Mà trong mơ luôn là cái người con trai cậu chưa từng gặp mặt đó.


Trong mơ cậu cứ mãi đuổi theo người đó như không bao giờ biết mỏi, đến cả những lúc gửi tin nhắn cho anh ta cậu cũng thấy mình cười tươi rạng rỡ.


Mà những cảm xúc đó như bị niêm kín dưới một lớp màng trong suốt để không bao giờ đến được với cậu mười tám tuổi, cậu chỉ có thể đứng giương mắt nhìn mọi thứ diễn ra.


Trước mắt cậu lúc này là cậu thật trẻ trung đang dúi thư cho một cô bạn gái rồi dặn đi dặn lại cô ấy phải đưa tận tay Quý Vãn Kha.


Cô bạn bảo: “Được rồi, mình nhớ rồi mà, chắc chắn là không đánh rơi đâu. Công cậu đưa nước cho mình hộ Lý Giai Giai bao nhiêu lần mình cũng phải giúp lại cậu chứ bộ.”


Lâm Lạc Dương giơ ngón cái khen, “Đương nhiên rồi, anh em tốt! Cảm ơn nha!”


Cô bạn cầm thư trên tay rồi lại phân vân hỏi: “Nhưng thư mình đưa liệu cậu ta có cầm không? Cậu ta coi mình như tình địch á?”


“Đời nào!” Lâm Lạc Dương gạt đi ngay, “Cậu cứ bảo là mình nhờ cậu gửi, chắc cậu ấy nhận chứ nhỉ?”


“Sao chính cậu cũng không chắc vậy? Cậu có chắc là không hiểu nhầm ý cậu ta không? Cậu ta thích cậu thật hả?”


Lâm Lạc Dương do dự một tí rồi đáp, “Ờ… ờ chắc thế.”


“… ê cậu nói chuyện tự tin một tí xem nào!”


Lâm Lạc Dương thè lưỡi, định nói gì nữa thì có tiếng chuông điện thoại, cậu lôi máy ra xem… là Quý Vãn Kha.


Cậu bấm nhận cuộc gọi và nghe thấy Quý Vãn Kha hỏi ngay: “Lâm bé đụt, mày ra khỏi ký túc mười lăm phút rồi, mày đang ở đâu? Vẫn còn định trốn tao à?”


“Đây đây về liền đây.”


“Cho mày năm phút, nếu còn chưa vác xác về đây thì cút sang ký túc nữ ở với Ninh Thiến đi.”


Lâm Lạc Dương: “???”


Lâm Lạc Dương: “Ủa từ từ, sao mày biết…”


Cậu chưa kịp nói xong Quý Vãn Kha đã cúp máy.


Ninh Thiến đứng bên cạnh buộc phải nghe từ đầu đến cuối, bảo: “Ừ, có vẻ là thích thật.”


Lâm Lạc Dương: “Sao nhìn ra hay vậy?”


Ninh Thiến lắc đầu rồi nói bằng giọng rất chi hiểu biết: “Rõ quá mà, quá là rõ luôn ấy.”






Từ khi được Ninh Thiến ra hiệu ‘OK’, cả chiều hôm đó Lâm Lạc Dương cứ nhấp nhổm đợi câu trả lời của Quý Vãn Kha.


Đến bảy giờ tối, cậu đang học tiết tự chọn thì nhận được tin nhắn của Quý Vãn Kha.


Quý Vãn Kha: [Lâm Lạc Dương, mày bị đần đúng không?]


Lâm Lạc Dương: …


Lâm Lạc Dương: [Anh Vãn Kha ơi em lại hư à, em xin lỗi mà đừng có đấm em mà

]


Đấy đương nhiên là làm lố, Quý Vãn Kha có bao giờ đấm cậu đâu. Cậu được chiều nên cậu phải khoe nha~


Quý Vãn Kha: [Hết tiết đợi tao.]


Sau giờ học, mọi người ra về hết rồi giảng đường chỉ còn mình Lâm Lạc Dương ngồi lại dãy cuối, hai tay khoanh trên bàn ngoan như học sinh tiểu học.


Quý Vãn Kha đi vào thấy cậu ngồi đó liền cao giọng hỏi: “Lâm bé đụt, ai dạy mày nhờ đứa khác đưa thư tình cho tao, tay chân mày đâu?”


“Úi úi bé mồm thôi!” Lâm Lạc Dương vội vàng đứng lên, “Tại tao thấy qua tay người khác thì trịnh trọng hơn mà…”


Quý Vãn Kha độp lại: “Trịnh trọng của mày là thế đấy à? Tao còn tưởng là thư tình mày viết cho Ninh Thiến, suýt nữa thì tao xé rồi.”


Lâm Lạc Dương vừa chạy xuống với Quý Vãn Kha vừa cãi: “Sao thế được? Tao đã dặn nó rõ ràng rồi mà!”


Mặt Quý Vãn Kha lạnh tanh: “À? Thế à? Nó xì thư cho tao rồi bảo ‘của Lâm Lạc Dương nè’, tao tưởng nó định trêu ngươi tao cơ đấy.”


Lâm Lạc Dương: “…”


Quý Vãn Kha miết miết cái thư trong tay, “Mười mấy chữ mà mày cũng dám nhét vào phong bì à?”


Lâm Lạc Dương ấm ức dỗi: “Tấm lòng của người ta chứ bộ, không lấy thì trả tao đây…”


Quý Vãn Kha rụt ngay cái thư lại không cho cậu bắt được, rồi nó hơi cúi xuống dí mặt vào mặt cậu, “Ai bảo tao không lấy? Mày thích trịnh trọng chứ gì, đích thân tao đến trả lời mày đây.”


Bấy giờ Lâm Lạc Dương mới thấy hồi hộp, cậu nắm chặt cây bút trên tay.


Quý Vãn Kha nói: “Bỏ bút xuống.”


Lâm Lạc Dương nhìn quanh rồi để cái bút xuống bàn bên cạnh, lúc quay lại Quý Vãn Kha đã chìa tay ra cho cậu, “Bỏ bút xuống, cho mày nắm tay tao.”


Lâm Lạc Dương chớp chớp mắt, ra điều không dám tin.


Chính Quý Vãn Kha cũng có vẻ ngượng, cậu chàng húng hắng ho rồi làm bộ nóng nảy gắt, “Rồi có nắm không?”


Lâm Lạc Dương lắp bắp: “Nhưng thư tao có viết thế đâu…”


Trong thư cậu viết như vầy:


[Quý Vãn Kha ơi, tao thích mày.


Tao cảm thấy hình như mày cũng thích tao.


Nếu tao với mày cùng thích nhau thì tao hôn mày một cái được không?]


Quý Vãn Kha ‘ừ’ một cái, cuối cùng nó cười phá lên, ui sao mà nó đẹp quá, cười lên lại càng đẹp dữ dội, rồi nó cúi xuống dí mặt vào mặt Lâm Lạc Dương, “Hôn đi, tao cho phép.”


Hai đứa đứng hôn nhau trong giảng đường vắng vẻ, mới đầu chỉ là môi chạm môi, Lâm Lạc Dương thì thào: “Hôn mỗi thế này thôi á?”


“Vớ vẩn, sao tao không biết?” Quý Vãn Kha nhìn cậu, “Thò lưỡi vào chứ gì, mày được không?”


Ấy là nó đang hỏi ý kiến Lâm Lạc Dương.


Lâm Lạc Dương sướng rơn ngã vào người Quý Vãn Kha, “Được chứ sao không!”


Quý Vãn Kha đỡ được cậu rồi ôm cậu vào lòng, miệng không quên lầm bầm: “Thằng ngố này.”


##


Giấc mộng càng lúc càng rõ ràng, những gì cậu nhớ được khi tỉnh lại cũng càng ngày càng nhiều hơn.


Điều này chỉ khiến Lâm Lạc Dương thêm trầm uất, rõ ràng là những điều đã xảy ra, nhưng cậu chưa từng là một phần trong đó. Ấy thế mà cậu lại có thứ ảo giác về sự phản bội, cậu phản bội người trong mộng, cậu phản bội cả Lý Xuyên.


Cậu nằm trên giường nhìn trần nhà trắng toát không giống chút nào với nhà Lý Xuyên. Lâm Lạc Dương bắt đầu nhớ căn phòng cũ đâu đâu cũng là rêu mốc và vết tường rạn đó. Không trống rỗng như ở đây.


Cậu không thuộc về nơi này.


Lần nào đến đoạn này Lâm Lạc Dương cũng nghĩ như vậy.


Cậu không thuộc về nơi này, nếu cậu trở về quá khứ cậu sẽ gặp được người cậu thấy trong mơ… và thế rồi cậu có được gặp Lý Xuyên nữa không…


Lâm Lạc Dương mụ mị vật mình, rúc sâu hơn vào trong chăn.


Cậu không biết.


Cảm xúc của cậu, tình cảm của cậu… nhiều khi chúng thuộc về cậu, nhiều khi cậu lại không thể kiểm soát chúng.


Cơ thể này hỏng rồi.



Dạ dày cậu quặn lên đau đớn.


Xế chiều Lý Xuyên đến, cậu hẹn thứ bảy sang nhà Lâm Lạc Dương mà chiều mới thấy mặt.


Lâm Lạc Dương biết mình không thể đòi hỏi quá nhiều. Lý Xuyên còn bao nhiêu việc phải làm, sao cậu có thể chấp nhặt chuyện nhỏ xíu như vậy. Cũng không nên để lộ tâm sự quá rõ ràng.


Nhưng tâm trạng cậu cứ luôn thất thường, tự dưng cậu sẽ rơi nước mắt, rồi Lý Xuyên lại an ủi cậu, hôn hôn má cậu, hôn hôn cả mi mắt cậu.


“Lạc Lạc.” dạo này Lý Xuyên toàn gọi cậu như thế, rồi cậu ấy hỏi chuyện cậu bằng giọng còn nâng niu hơn xưa, “Khó chịu ở đâu phải không anh?”


Lâm Lạc Dương lắc đầu, hai tay vòng qua cổ Lý Xuyên, mặt cậu vùi vào lòng cậu trai, Lý Xuyên se sẽ vỗ lưng cậu, “Vậy sao anh lại khóc?”


Lâm Lạc Dương không hiểu sự kiên nhẫn cậu ấy dành cho cậu từ đâu mà đến, rõ ràng là cậu sinh sự mà.


Cậu tệ lắm, cậu không làm được một thằng anh lớn, cậu còn bắt người khác phải chăm sóc mình.


Sao lại thích cậu, sao phải nói yêu cậu?? Cậu ôm ghì lấy Lý Xuyên, nức nở nói: “Anh mơ thấy người ta.”


“Mơ thấy ai?”


Lâm Lạc Dương quyết định nói thật, “Quý Vãn Kha.”


Bàn tay Lý Xuyên đang vỗ lưng cậu ngừng lại, “Anh biết tên nó à?”


Lâm Lạc Dương gật gật đầu, tay cậu nắm chặt áo Lý Xuyên, cậu còn muốn kể lể nữa.


Nhưng Lý Xuyên đã bảo: “Kệ nó đi.”


Không một câu tò mò về quá khứ của Lâm Lạc Dương, cậu ta chỉ ra sức ngăn cậu nhớ lại chuyện cũ.


“Nó đã làm anh đau khổ như thế thì không đáng cho anh nhớ.” Lý Xuyên gỡ tay cậu ra rồi cúi xuống hôn cậu, “Nó là ai không quan trọng, chuyện qua hết rồi mà.”


“Bây giờ anh có em rồi còn gì, anh.” đôi môi Lý Xuyên lau cho cậu cả những giọt nước mắt chưa kịp rơi, “Anh chỉ cần nhớ em thôi, em trưởng thành hơn nó, em đáng tin cậy hơn nó, em sẽ không bao giờ bỏ anh lại. Anh chỉ cần nhìn em, nói chuyện với em, hôn em nhiều vào, nhất định em sẽ yêu anh thật nhiều, thật nhiều hơn nó.”


Lâm Lạc Dương gật đầu, đáp bằng giọng nghẹn nghẹn: “Anh yêu em.”


Lý Xuyên khẽ mỉm cười, “Em biết.”


Cậu biết rõ hơn bất cứ ai.


Yêu là phản ứng của bản năng, là khắc vào cốt tủy.