Phản Ứng Bản Năng

Phản Ứng Bản Năng - Chương 29





*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Ngô Húc phát hiện ra dạo này Lâm Lạc Dương ngoan một cách khó hiểu, cụ thể là mỗi lần cậu ta và Triệu Thụy Tiêu đến chơi tuyệt nhiên nó không dò hỏi gì về chuyện hồi chưa mất trí nhớ nữa.


Việc này đúng là lạ thật đấy, trước kia Lâm Lạc Dương không khai thác được Triệu Thụy Tiêu thì kiểu gì cũng chuyển sang cạy miệng Ngô Húc. Riết rồi Ngô Húc lúc nào cũng thấy hồi hộp, chỉ sợ lỡ miệng nói hớ về chuyện cũ.


Quả là mới đầu bọn họ có giấu Lâm Lạc Dương vài điều, rồi lâu ngày không ai biết phải mở lời nói thật thế nào nữa.


Chỉ có Lâm Nhược Liễu là nghĩ rất thoáng, cô bảo: “Đã thế thì thôi, cho nó quên luôn đi.”


Và thằng Triệu Thụy Tiêu phản phúc gật đầu hưởng ứng ngay không cần suy nghĩ: “Đúng đấy.”


Thằng này ủ bao nhiêu mưu mô trong cái câu “đúng đấy” ấy Ngô Húc chẳng biết thừa đi.


Theo cậu vấn đề không phải giấu hay không, mà là để càng lâu Lâm Lạc Dương càng dễ nhận ra điểm bất thường. Thế nên dạo này mỗi lần gặp nhau Ngô Húc đều cảm thấy mệt tim chết đi được.


Trong khi đó Triệu Thụy Tiêu cứ tỉnh như không, nói chuyện thì ỡm ờ không biết đường nào mà lần. Nhiều khi thằng này ráo hoảnh đến mức nếu không có Lâm Lạc Dương ở đấy Ngô Húc nhất định phải cho nó một tràng pháo tay.


Hôm nay thì hơi khác, lúc hai thằng đến nhà đang có khách, là thằng bé ở bệnh viện hồi nọ.


Thật ra gọi là thằng bé thì không chuẩn lắm, mười chín là sinh viên rồi, chắc cũng không thích người khác coi mình là trẻ con. Chưa kể cậu này còn không giống sinh viên bình thường, gặp hai người đàn ông trưởng thành mà cậu ta chỉ gật đầu chào, không có vẻ rụt rè gì cả. Ngô Húc cảm thấy kỳ kỳ mà không nói ra được kỳ ở đâu.


Thấy hai thằng đến Lâm Lạc Dương mừng như bắt được vàng, cậu nhảy tót khỏi sô pha để chạy ra đón, giọng rối rít: “Hôm nay bọn mày đến sớm thế?!”


Ngô Húc: “?”


Cậu ta quay sang nhìn Triệu Thụy Tiêu, thằng này vẫn chỉ cười mỉm.


Hai đứa không hề hẹn ngày đến thăm Lâm Lạc Dương. Dạo này Lâm Nhược Liễu quản thằng em rất chặt, gần như không cho nó ra ngoài. Mới đây phải nhờ Triệu Thụy Tiêu góp ý cô mới chịu nới lỏng một tí.


“Có những chuyện không thể giấu mãi đâu.” Triệu Thụy Tiêu bảo Lâm Nhược Liễu như vậy.


Rất hiếm khi Lâm Nhược Liễu để lộ sự yếu đuối, vậy mà hôm đó cô im lặng hồi lâu rồi đành đáp: “Chị biết.”


Sau đó cô nhắc đến cậu trai tên Lý Xuyên mới xuất hiện cạnh Lâm Lạc Dương, “Hai người gặp nó chưa?”


Triệu Thụy Tiêu nghĩ một chút rồi bảo, “Có gặp một lần, Lạc Dương bảo là bạn nó, chắc ở trong viện buồn quá nên chơi với nhau hả?”


“Đúng là chỉ mười tám tuổi nó mới làm thế.” Lâm Nhược Liễu thở hắt ra, rồi như sực nhớ ra chuyện gì, cô hơi nhíu mày, “Mà cậu đó giống Quý Vãn Kha lắm.”


Cậu trai đó thực sự rất giống Quý Vãn Kha.


Lúc đầu nghe nói vậy Ngô Húc không tin, mấy ai mà giống được Quý Vãn Kha, mặt đẹp như tiên, tính như thằng điên.


Cậu ta đã gặp Lý Xuyên một lần và không hề thấy hai đứa có gì tương tự, chưa nói đến tuổi cách nhau hàng cây số thì mặt mũi cũng khác hẳn nhau, tính tình thì… hôm đó chạm mặt ở bệnh viện có một lúc nên chưa nhận xét được gì. Ngô Húc chỉ cảm thấy Lý Xuyên hơi u ám. Điểm này thì rõ ràng là không giống Quý Vãn Kha, Quý Vãn Kha rất phô trương, ăn nói thì thô lỗ, ngứa mắt đứa nào là nó vỗ vào mặt ngay. Còn Lý Xuyên thì gợi cho người đối diện cảm giác khá kín đáo, xem ra không phải người ưa chuyện.


Hôm nay lại gặp Lý Xuyên, Ngô Húc vẫn giữ nguyên nhận định của mình. Chỉ có chút thay đổi là cậu ta thấy thằng nhỏ này tươi tỉnh hơn hôm ở viện nhiều, nó đổi kiểu tóc, không còn bộ đồ bệnh nhân xanh trắng thùng thình, môi thấp thoáng nụ cười, mắt thì vẫn sắc như dao… tóm lại là giống hao hao nhưng cũng hơi khang khác.


Ngô Húc và Triệu Thụy Tiêu đi cùng nhau, bạn bè quen cợt nhả nên thấy có người khác Ngô Húc cười hí hí bảo: “Ái chà, cu em nhà mày cũng sang chơi à?”


Nụ cười trên môi Lâm Lạc Dương đông cứng luôn theo câu hỏi của thằng bạn, cậu rất muốn quay lại xem phản ứng của Lý Xuyên nhưng không dám.


Lý Xuyên thì rất thản nhiên, chào hỏi xong cậu ta không nói gì nữa mà lẳng lặng đứng bên cạnh Lâm Lạc Dương, chẳng qua là không ai lờ đi được sự tồn tại của cậu ta.


Mà vì sao Lâm Lạc Dương lại vồn vã với hai thằng bạn vừa đến như thế, ấy cũng vì thằng em Lý Xuyên đang đứng cạnh cậu đây.


Từ sau hôm đó mỗi lần hai đứa ở cạnh nhau cậu đều thấy rất lúng túng, một mặt Lý Xuyên không hề nhắc lại chuyện đã xảy ra, cậu ta vẫn thản nhiên đến với Lâm Lạc Dương như trước làm cậu không biết từ chối thế nào, mặt khác dạo này cậu nằm mơ liên tục, trong mơ toàn những cảnh thời học đại học, lần này cậu mơ có lớp lang hẳn hoi, mà lúc nào ở đó cũng có “bạn trai cũ” của cậu.




Lâm Lạc Dương bắt đầu không phân biệt được đâu mới là mình thật sự.


Cái lý thuyết vượt thời gian dần trở nên nhảm nhí, nhưng từ sâu trong đầu cậu vẫn có một giọng nói giục giã rằng phải về, phải trở lại quá khứ, phải về lại mười năm trước.


Tại sao cậu lại muốn về đến vậy? Chẳng lẽ lại để “yêu lần nữa” với thằng khốn kia?


Lâm Lạc Dương vừa nghĩ vừa âm thầm phệt một dấu hỏi to tướng lên hai chữ “thằng khốn”.


Ê mà nhỡ đâu cậu với nó chia tay trong hòa bình thì sao nhỉ? Triệu Thụy Tiêu thì vẫn nhất quyết không chịu kể rõ đầu đuôi cho cậu hiểu. Mà thôi bỏ thì cũng bỏ rồi, tình cũ ngọt ngào hay man trá cũng còn nghĩa lý gì đâu.


Cuối cùng thì Lâm Lạc Dương vẫn quyết định tách biệt rõ ràng mình mười năm sau và mười năm trước, ít nhất là cậu quyết không yêu lại cái thằng trong mơ nữa. Chuyện giữa cậu với nó thế là đã xong, như Lý Xuyên nói ấy, quên rồi thì tính làm gì.


Cậu chưa từng yêu ai cuồng nhiệt, nằm mơ tỉnh dậy cũng chỉ nhớ được bập bõm. Tuổi trẻ nhanh quên lắm, thiếu niên mười tám mau nước mắt lại cũng mau cười. Nỗi đau dằn vặt cậu nhiều khi chỉ trong chốc lát, đứng dậy khỏi giường, vỗ nước lên mặt thế là cậu sẽ quên bẵng mình vừa tấm tức khóc vùi ra sao.


##


Hôm nay trước khi đến gặp Lâm Lạc Dương Lý Xuyên đã gọi báo với Bành Tư Viễn. Buổi sáng cậu không có tiết nhưng lại học kín cả chiều, Lý Xuyên bảo tùy xem tình hình mới biết có về được không.


Bành Tư Viễn tò mò quá đành hỏi: “Yêu đến thế cơ à?”


Lý Xuyên: “…”


Cậu cầm chắc cái điện thoại trong tay, đáp “ừ”.


Lý Xuyên đáp “tỉnh” quá làm chính Bành Tư Viễn lại bắt đầu lèo nhèo: “Thôi thì đằng nào cũng gặp rồi, mày quản em dâu chặt thế thì hôm nào dẫn đến trường chơi tí đê.”


Xe bus báo trạm sắp tới, Lý Xuyên vô thức đưa tay nắm thành ghế trước mặt rồi lại rụt tay về, lúc này mới vào nội thành, còn xa mới tới nhà họ Lâm.


“Dạo này nó đang dỗi tao.” Lý Xuyên ngoảnh mặt nhìn ra cửa sổ xe, ánh mắt cậu nán lại ở một con phố, bên đường trồng rặng cây bốn mùa xanh tốt, gió nóng cuốn theo mùi cỏ cây tươi mới. Cậu nhớ góc phố đó có một cửa hàng văn phòng phẩm. “Mà tao thành em mày bao giờ?”


“Ây dà, tao biết sinh nhật mày rồi, tháng mười một chứ gì? Tao sinh tháng sáu, hơn mày nửa năm nhé.” Bành Tư Viễn lý sự.


Lý Xuyên lầm bầm: “Ai bảo mày tao đi gặp bồ?”


Bành Tư Viễn: “?”


Lý Xuyên: “Tao đi gặp anh tao.”


Nói xong cậu cúp máy luôn, không cho Bành Tư Viễn léo nhéo gì nữa.


Hôm nay cậu đến nhà họ Lâm nhưng không báo trước cho Lâm Lạc Dương, đến trước cửa cậu mới nhắn tin cho Lâm Lạc Dương: [Anh ơi, bây giờ em đến chỗ anh được không

]


Bên kia tài khoản của Lâm Lạc Dương hiển thị “đang nhập tin nhắn”.


Rồi cứ đang nhập đang nhập miết.


Lý Xuyên cũng đoán trước được sẽ là thế, cậu dứt khoát bấm chuông luôn. Cô Thường ra mở, cô này không biết hai đứa đang hục hặc nên cứ tự nhiên mời cậu vào. Bấy giờ Lâm Lạc Dương mở cửa phòng đi ra, đứng trên lầu nhìn xuống, thực sự đối diện với Lý Xuyên cậu mới thấy hóa ra không khó như mình tưởng.


Nghĩ cũng lạ, ở nhà Lý Xuyên cậu ngủ ngon hơn nhiều, nhắm mắt là đánh một giấc đến bình minh. Lúc Lý Xuyên dậy cậu mới tỉnh, mở mắt ra thấy chàng thiếu niên đang cởi áo ngủ cậu lại im im nhắm mắt lại, giả bộ còn say giấc.


Thật ra mấy bữa nay ở nhà Lâm Lạc Dương cũng chẳng có gì làm, đêm không ngủ được thì ngày ngủ bù, ngặt nỗi cứ hơi thiu thiu lại bắt đầu mộng mị nên cậu cũng chán không muốn nằm mãi trong phòng nữa. Giờ Lý Xuyên đến quả là cứu vớt cậu khỏi chuỗi ngày chán nhách.


Lâm Lạc Dương cố lắm mới giữ mình khỏi nhảy chân sáo xuống lầu, mặt cũng phải ra vẻ nghiêm túc một tí.


“Anh Lạc Dương à.” Lý Xuyên gọi cậu.


Một tay Lâm Lạc Dương còn cầm điện thoại, màn hình vẫn dừng ở khung chat với Lý Xuyên, cậu vội giấu tay ra sau lưng. May mà Lý Xuyên chỉ chăm chăm nhìn mặt cậu, không để ý tay chân cậu lóng ngóng thế nào.


Cứ hễ căng thẳng cậu lại phải cầm nắm thứ gì đó.


Cậu ta chẳng biết thừa đi.


“Hôm nay em không có tiết à?” Lâm Lạc Dương hỏi.


Lý Xuyên không đáp ngay mà hỏi ngược lại, “Anh muốn em có tiết không?”


Lâm Lạc Dương: “… lại cúp học à?”


“Đâu có.” Lý Xuyên nói mà Lâm Lạc Dương chẳng tin, nhưng không tin thì làm gì được nhau, không lẽ cậu đòi người ta xì bằng chứng ra?


Cậu đành gật gật rồi hỏi tiếp: “Em ăn chưa?”


Lý Xuyên hơi ngớ ra, thật ra trước khi đi cậu có ăn lót dạ rồi nhưng giờ được hỏi đương nhiên phải đáp: “Chưa ạ.”


Quả nhiên Lâm Lạc Dương ngoái đầu lại nhìn đồng hồ trong phòng khách: “Mười rưỡi rồi còn gì.”


Lý Xuyên nhìn thẳng vào cậu, đáp: “Ừ.”


Lâm Lạc Dương: “…”


Lâm Lạc Dương: “Thế… thế đi ăn đi đã.”


Nói rồi cậu lảng mắt đi, không dám nhìn Lý Xuyên nữa. Cậu xăm xăm đi vào bếp thì bị cô Thường cản lại, bảo cơm nước để đấy cô hâm lại cho.


Lâm Lạc Dương đành tiu nghỉu quay về phòng ăn ngồi với Lý Xuyên.


“Anh ăn chưa?” Lý Xuyên hỏi.


“Ăn rồi.” Lâm Lạc Dương đáp, liền sau đó có tiếng cô Thường nói vọng ra từ bếp, “Ăn ít lắm.”


Lâm Lạc Dương vô thức cúi gằm mặt.


Ở cùng cô Thường ít lâu cậu nhận thấy cô này rất nhiệt tình, nấu ăn cũng ngon. Mấy hôm đầu cô còn dè dặt giữ kẽ chứ được một thời gian biết Lâm Lạc Dương dễ tính thì thôi cô ta kể từ chuyện nhà đến chuyện quê cho cậu nghe. Phân nửa thời gian nằm nhà của Lâm Lạc Dương đều cống hiến cho sự nghiệp nghe cô Thường kể chuyện.


Gần đây không hiểu sao bà cô bắt đầu chuyển hướng sang một chủ đề làm Lâm Lạc Dương khó đỡ hết sức, có một bữa tự dưng cô ta hỏi Lâm Lạc Dương: “À phải rồi, Tiểu Lâm có người yêu chưa?”


Mới đầu Lâm Lạc Dương hơi ngạc nhiên nhưng vẫn thật thà đáp: “Chưa ạ.”


Thế là bà cô vừa phơi quần áo ngoài sân vừa nói oang oang: “Thế có cần cô giới thiệu cho không?”


Lâm Lạc Dương: “…”


“Ôi giời ơi Triệu Thụy Tiêu cũng thế, tuổi này rồi mà không tính chuyện vợ con đi, ở nhà giới thiệu cho bao nhiêu đám mà nó chối hết đấy. Thế bây giờ mấy đứa từng này tuổi đầu mà không thấy sốt ruột à?”


Giọng phổ thông của bà cô lại còn tiếng được tiếng mất nữa chứ.


Bấy giờ Lâm Lạc Dương đang nằm dài trên sô pha trong phòng khách, cậu uể oải đáp như chuyện chẳng liên quan gì đến mình: “Thì chắc là thích ai rồi chứ gì.” ấy là cậu nói về Triệu Thụy Tiêu.


Cô Thường lại hiểu ngang ngược rằng: “Ồ thế Tiểu Lâm thích ai rồi à?”


Lâm Lạc Dương bò dậy khỏi sô pha, cái áo ngủ rộng thùng thình trễ xuống để lộ hẳn một bên vai, trông chẳng ra hồn người lớn tí nào. Cậu cười rinh rích rồi gác một chân lên ghế, trả lời: “Cháu làm gì có.”


Mười tám tuổi cậu nào đã thích ai.


##


Mà bây giờ đối mặt với Lý Xuyên cậu lại không thể hùng hồn nói như vậy nữa.


Cô Thường dọn mâm cơm nóng sốt ra rồi chu đáo xới cho cậu lưng bát cơm.


Hai đứa đều không đói lắm nên chỉ ăn quáng quàng cho xong. Lúc ăn Lâm Lạc Dương cứ cúi gằm mặt, cúi đến mức ê cả xương cổ, cậu bắt đầu tưởng tượng mình là con rùa đen đang rúc vào trong mai.


Cô Thường bưng bát đi rửa, hai thằng vừa đứng dậy đi ra phòng khách thì bà cô lại thình lình mở máy.


“Lý… Tiểu Xuyên này.”


Lâm Lạc Dương phì cười không nhịn được, Lý Xuyên liếc cậu một cái.


“Tiểu Xuyên này, cháu có người yêu chưa?” cô Thường hỏi.


Lần này thì Lâm Lạc Dương cười hết nổi.


Lý Xuyên hơi nghiêng nghiêng đầu, nhẩm lại câu hỏi, “Cháu có người yêu chưa ạ…” cậu ta nói không to lắm, chắc chỉ mỗi Lâm Lạc Dương nghe thấy.


Không những nghe thấy, cậu còn biết mắt cậu ta đang nhìn mình chằm chằm.


Đương nhiên là Lâm Lạc Dương làm như không biết gì, cậu đàng hoàng ngồi xuống sô pha.


“Cháu chưa, cô ạ.” Lý Xuyên nói rồi cũng ngồi xuống cạnh Lâm Lạc Dương.


“Dạo này em nhắn tin anh trả lời chậm thế.” Lý Xuyên tự động bỏ qua trạng thái “đang nhập tin nhắn” thường trực hiện lên, cậu biết Lâm Lạc Dương không cố ý lờ cậu đi, chẳng qua là mỗi dòng tin trả lời đều phải cân nhắc rất lâu.


“Anh, bây giờ…” Lý Xuyên chưa nói hết câu thì cô Thường bê giỏ đựng ga trải giường đi qua phòng khách.


“Thế cháu với anh Tiểu Lâm đều độc thân vui tính hử.” cô Thường cười rổn rảng đẩy mở cánh cửa thủy tinh, gió ấm từ bên ngoài tràn vào hòa cùng luồng khí lạnh phả ra từ máy điều hòa, “Hôm bữa cô định giới thiệu cho Tiểu Lâm một đám đấy. Thế mà anh cháu cũng như Triệu Thụy Tiêu, chẳng đứa nào chịu!”


Lý Xuyên nhìn sang Lâm Lạc Dương, Lâm Lạc Dương hết đường né tránh đành nghếch mắt lên nhìn lại.


“Anh bây giờ cũng chẳng thèm nói chuyện với em.” Lý Xuyên nói nốt lời mới nãy, rõ ràng giọng cậu ta rất bình thường mà Lâm Lạc Dương nghe rồi đỏ hết vành tai, “Em làm gì sai ạ?”


“Đâu, không có…”


“Thế anh nói chuyện với em đi.” Lý Xuyên nói năng chẳng bao giờ biết ngại, “Anh thế này làm em sợ lắm.”


“Xin lỗi.” Lâm Lạc Dương vội đáp.


Mí mắt Lý Xuyên rất mảnh, lông mi thì mỗi sợi đều sắc nét, mỗi khi nhìn cậu ánh mắt cậu ta luôn điềm nhiên đến vô hại, khiến cậu cứ vô thức cảm thấy áy náy.


“Sao anh không để cô Thường giới thiệu bạn gái cho?” Lý Xuyên lại hỏi, “Anh thích con gái còn gì?”


Lâm Lạc Dương cứng cả người, lúc trước viện cớ bừa như thế để từ chối người ta, giờ chính mình nghe còn thấy hão huyền.


Đúng lúc ấy thì có tiếng động ngoài cửa, Ngô Húc và Triệu Thụy Tiêu đến chơi. Lâm Lạc Dương nhảy tót khỏi sô pha chạy ra đón hai thằng kia, thầm thở phào vì thoát được đề tài ngang trái này, cậu hí hửng hỏi: “Hôm nay bọn mày đến sớm thế?!”


Thấy phòng khách còn có Lý Xuyên, Ngô Húc cười toe toét hỏi: “Ái chà, cu em nhà mày cũng sang chơi à?”